Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vũ công thất sủng (Bản chỉnh sửa)

Taiwan đứng giữa sân khấu, ánh đèn vàng rực chiếu rọi lên người cô. Cả khán phòng nín thở, dõi theo từng chuyển động của cô vũ công tài năng. Chiếc váy trắng như cánh thiên nga lướt nhẹ trong không trung, từng bước chân đều mang theo sự hoàn mỹ tuyệt đối

Hôm nay là một buổi diễn vô cùng quan trọng, vì có rất nhiều nhân vật tầm cỡ đến theo dõi. Taiwan biết điều đó, nhưng cô không quá quan tâm. Đối với cô, sân khấu là thế giới duy nhất

Cô xoay tròn, nhảy cao, đôi chân vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trong không khí. Mọi thứ như hòa làm một, âm nhạc, ánh đèn, những tràng vỗ tay vang lên không ngớt

"RẦM!" Bỗng 1 âm thanh khủng khiếp vang lên, chiếc loa rơi từ trên cao xuống đúng ngay chỗ Taiwan đang đứng, mắt cô tối sầm lại, máu bắn tung tóe hết lên chiếc loa và sân khấu, máu loang lổ trên sàn diễn, thân thể Taiwan nằm bất động dưới đống đổ nát trong các tiếng la hét của khán giả

-Um...

Taiwan mở mắt, thứ đầu tiên cô nhìn thấy không phải là sân khấu, không phải là ánh đèn lung linh hay bức tường trắng trong bệnh viện, mà là... Trần nhà gỗ xa lạ, cô chớp mắt, cố gắng ngồi dậy. Cả người đau nhức, nhưng không giống cảm giác vừa bị một cái loa rơi trúng người

Một cơn gió nhẹ lướt qua, thổi tung những tấm rèm lụa mỏng. Bên ngoài, vườn hoa trải dài với những cây hoa mận, mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng trong không khí

-M-mình đang... Ở đâu đây?

Cô cúi xuống nhìn mình, một bộ váy cổ trang màu xanh da trời nhạt, tay áo thêu hoa tinh xảo. Cô gãi gãi đầu, vừa mới chạm vào tóc thì cô nhận ra nó đã dài ra rất nhiều, thậm chí còn được búi lên bằng trâm cài

Không ổn rồi... Taiwan cố gắng bình tĩnh. Cô quay đầu nhìn quanh, trong lòng bắt đầu mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra, cô không còn ở thế giới cũ nữa

Taiwan ngồi yên trên giường, trong đầu xoay mòng mòng với hàng loạt câu hỏi. Cô không thể nào có thể xuyên không như trong tiểu thuyết được! Đúng là một cái loa rơi trúng người thì chết thật, nhưng không thể nào khiến cô biến mất khỏi thế giới cũ mà xuất hiện trong một nơi xa lạ như thế này!

-Công chúa, người tỉnh rồi!

Một giọng nói vang lên, kéo Taiwan ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái trẻ trong bộ váy tỳ nữ, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng

-Cô... Là ai?- Taiwan hỏi

-Công chúa... Em là nô tỳ của người đây! Thanh Nhi đây mà! Người còn nhớ nô tỳ không!?- Thanh Nhi lo lắng- Ơ công chúa té ngã đập đầu vào góc bàn rồi quên em luôn hả!

Taiwan im lặng, cô vốn không phải công chúa gì đó, đương nhiên chẳng nhớ nổi ai cả. Nhưng phản ứng của tỳ nữ kia khiến cô nhận ra một điều quan trọng... Cô đã nhập vào thân xác của một người khác, chợt 1 ý nghĩ lóe lên khiến cô bàng hoàng, cô đã isekai vào một bộ truyện nào đó

-Công chúa là người đã bị tiểu thư Liễu Như Yên làm nhục trong yến tiệc mùa xuân của cung đó! Người nhớ lại đi!

Nhưng rồi một cái tên được nhắc đến trong câu chuyện của Thanh Nhi khiến Taiwan bàng hoàng, Liễu Như Yên. Đôi mắt vàng kim cô lóe lên, đây chẳng phải là nhân vật chính trong một bộ truyện cung đấu từng bị chỉ trích thậm tệ hay sao!? Cô chính là Taiwan, một phi tần bị thất sủng đến mức hoàng đế vào cung 19 năm chưa từng động tới dù chỉ một sợi tóc

Taiwan trong thân xác mới vốn là con nhà danh gia vọng tộc, cha cô là quan đại thần Qing, người khét tiếng nghiêm khắc, nói ít làm nhiều, gương mặt lúc nào cũng như đang họp triều chính. Huynh trưởng là China, vị tướng trẻ tài ba, chiến tích đầy mình, đám con gái trong kinh thành đều thêu khăn tặng. Nhị muội là Hong Kong, tài sắc vẹn toàn, nổi tiếng với tiếng đàn làm rơi lệ trăm hoa. Tam ca là Macaw, chủ sòng bạc lớn nhất kinh thành, giàu đến mức dân đồn ảnh từng mua cả cung tần về làm vũ nữ

Vậy mà giữa một gia đình toàn nhân vật nổi bần bật, Taiwan lại bị tác giả gốc cho vào vai tệ nhất trong lịch sử cung đấu, khác với những công chúa được sủng ái, Taiwan là một công chúa bị thất sủng. Taiwan ngẫm nghĩ, từ một vũ công ballet nổi tiếng xuyên vào một công chúa thất sủng? Đây không phải là hướng phát triển cô mong muốn cho cuộc đời mình

-Ờ... Ờ... T-ta nhớ rồi... C-cảm ơn ngươi...

-Ò, vậy là tốt rồi!- Thanh Nhi cười tươi

Taiwan là một vũ công có sở thích đọc tiểu thuyết, không bất kì cuốn tiểu thuyết nào mà cô không biết qua. Trong trí nhớ của cô, "Thiên hậu chí tôn" là tên bộ truyện này, là một trong những tác phẩm cung đấu bị đánh giá tệ nhất mà cô từng đọc

Nữ chính Liễu Như Yên ban đầu chỉ là một phi tần nhỏ bé, nhưng nhờ tài trí và sự nhẫn nhịn, cô ta từng bước leo lên ngôi vị hoàng hậu. Điều đáng nói là cô ta có tham vọng rất lớn, sẵn sàng diệt trừ tất cả những phi tần khác trong hậu cung để độc chiếm hoàng đế và leo lên thương vị hoàng hậu

Nếu chỉ vậy thì đây cũng có thể là 1 câu truyện hay, nhưng vấn đề là cô ta được xây dựng quá kiêu ngạo và sẵn sàng làm bất kì điều gì để thăng tiến trong hậu cung, bao gồm cả việc cắm sừng hoàng thượng, còn tất cả nhân vật phụ đều ngốc nghếch đến khó tin!

Bất cứ ai đối đầu với cô ta đều bị xử lý một cách dễ dàng, thậm chí đến hoàng hậu Japan, người vốn dĩ có quyền lực mạnh nhất trong hậu cung cũng bị lấn át và bị chính Như Yên giết chết trong chính cung của mình

-"...Kh-khoan đã... Nếu đây là thế giới của "Thiên hậu chí tôn"...- Taiwan nghĩ- Vậy chẳng phải hoàng hậu Japan vẫn còn sống sao?!

Taiwan nhớ rất rõ. Japan là hoàng hậu đương triều, ôn nhu và thiện lương, nhưng vì không thể sinh con nên dần bị hoàng thượng lạnh nhạt, trong tiểu thuyết gốc, người còn bị hoàng thượng Khải Văn bạo hành chỉ vì bạch nguyệt quan của ông ta, người đó vẫn không phải là ai khác ngoài Liễu Như Yên

Nhưng bí mật mà ít ai biết là người vô sinh thật sự không phải Japan, mà là hoàng thượng. Cô hít sâu một hơi, nếu đúng như cốt truyện, thì chẳng bao lâu nữa Liễu Như Yên sẽ tìm cách lật đổ Japan

Nhưng lần này, Taiwan sẽ không để điều đó xảy ra, cô không thích cái cách Liễu Như Yên tự cao tự đại, càng không muốn nhìn thấy một người hiền lành như Japan bị chèn ép... Vậy thì cứ chơi một ván đi! Taiwan không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng. Nếu trước đây ai đó bảo cô phải lao đầu vào cuộc chiến cung đấu, chắc chắn cô sẽ lắc đầu từ chối, nhưng lần này thì khác, đây là một trò chơi mà cô buộc phải tham gia. Nếu theo nguyên tác, Thanh Taiwan chỉ là một nhân vật mờ nhạt, đến cả Liễu Như Yên cũng chẳng buồn để mắt đến. Nhưng chỉ cần cô dính vào chuyện của hoàng hậu Japan, chắc cục diện sẽ thay đổi

Taiwan không sợ đấu trí, nhưng cô cũng chẳng phải người trong giới hoàng tộc. Taiwan cần tìm một chỗ dựa vững chắc, mà không ai thích hợp hơn hoàng hậu Japan, tuyệt sắc mỹ nhân trong cuốn truyện này

-Ủa? Chứ hong lẽ là hoàng hậu chết rồi à?- Thanh Nhi thắc mắc

-A-à không có gì đâu- Taiwan cười gượng

Taiwan đứng trước tấm gương đồng, nhìn chính mình trong bộ xiêm y thanh lịch nhưng không kém phần giản dị. Nàng đã quen với những bộ váy ballet ôm sát người, nhưng ở thế giới này thì bất cứ trang phục nào cũng che kín từ cổ đến chân

-Trời má! Đẹp như này mà hoàng thượng lại không biết thưởng thức, đúng là mù mà!

Sau khi xác định được thân phận, Taiwan hiểu rằng nếu cứ sống như một công chúa thất sủng, cô sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong cung điện lạnh lẽo này mãi, muốn sống, cô phải tìm kiếm đồng minh. Và không ai thích hợp hơn hoàng hậu Japan, người phụ nữ cao quý nhưng bị ghẻ lạnh

Hôm nay, cô có một mục tiêu quan trọng hơn, tiếp cận Hoàng hậu Japan. Yến tiệc mừng sinh thần của Hoàng hậu Japan là một sự kiện lớn, quy tụ toàn bộ phi tần, hoàng thân quốc thích và quan lại cấp cao trong triều. Không khí yến tiệc rực rỡ nhưng nặng nề. Tất cả các phi tần đều ăn mặc lộng lẫy, cười duyên, ánh mắt lén lút liếc về phía Liễu Như Yên, kẻ đang ngồi chễm chệ bên cạnh Hoàng đế, kiêu hãnh như đoá mẫu đơn vương

Ở cuối bàn tiệc, Hoàng hậu Japan lặng lẽ nâng chén trà nguội ngắt. Nàng ngồi như bóng mờ giữa những tiếng cười, dù khoác trên mình bộ kimono lụa trắng tinh khôi, khí chất nhã nhặn thanh cao vẫn không sao giấu nổi sự cô đơn, vì sao Liễu Như Yên lại được ngồi cạnh hoàng thượng còn Japan lại phải ngồi ở đây? Vì vừa vào tiệc thì Như Yên đã nhõng nhẽo đòi ngồi cạnh Khải Văn cho bằng được, hoàng thượng đã vậy còn cho ả ta ngồi cùng rồi đuổi Japan xuống cuối bàn mà ngồi!

Taiwan nhìn đôi cẩu nam nữ kia ân ái mà ngứa hết cả mắt, nàng tính quay đi nhìn chỗ hoàng hậu để thanh tẩy 2 con ngươi của mình thì... Ôi thánh thần thiên lý ơi! Người gì mà đẹp dữ thần vậy trời! Chẳng ai muốn đọc 1 cuốn truyện tệ hại, nhưng Thiên hậu chí tôn thì lại là 1 ngoại lệ, phải nói là phần hình ảnh đã gánh còng lưng bộ truyện này, từ dân thường cho đến quan, ai cũng là tuyệc sắc mỹ nhân. Đặc biệt là hoàng hậu Japan, người dễ dàng lọt vào top thần nữ khi so sánh với các nữ nhân tiểu thuyết khác

Taiwan nuốc nước bọt, cố áp chế cảm xúc muốn lao đến ôm thử người con gái được mệnh danh là "Tuyệt sắc nữ nhân từ tiểu thuyết này", bước vào cung yến trong một bộ váy lụa màu thiên thanh đơn giản nhưng thanh nhã. Cô biết, nếu không muốn bị lãng quên, cô phải tạo ra sự khác biệt

Nhưng hậu cung đầy rẫy nguy hiểm, chỉ cần một bước sai lầm, cô có thể mất mạng. Vì vậy, Taiwan quyết định sử dụng vũ đạo của mình, thứ mà không ai trong thế giới này có thể sánh bằng cô, khi nhạc nổi lên, các cung nữ bắt đầu trình diễn. Taiwan nhìn về phía hoàng hậu Japan, người đang ngồi ở vị trí cao nhất bên cạnh hoàng đế. Bây giờ hoặc không bao giờ, cô đứng dậy, tiến về phía sân khấu chính.

-Thần nữ xin phép được dâng lên một điệu múa, chúc bệ hạ cùng hoàng hậu vạn thọ vô cương.

Cả điện lặng đi. Ai cũng kinh ngạc nhìn về phía Taiwan, vị phi tần bị thất sủng đến mức có người còn tưởng nàng đã... Xuất gia rồi. Khải Văn nhướng mày, giọng nói đầy sự thờ ơ

-Một kẻ thất sủng như ngươi cũng biết múa sao?

Một tràng cười vang lên từ phía các phi tần, ánh mắt của họ dần trở nên chế giễu, thậm chí còn có cung nữ đòi hoàng thượng đuổi cổ nàng xuống để người khác lên thay nhằm tránh lãng phí thời gian. Taiwan làm như không nghe thấy, nàng chỉ nhỏe miệng cười rồi cất giọng

-Nếu múa không hay, thần nữ xin chịu phạt

Hoàng hậu Japan đặt chén trà xuống, ánh mắt khẽ dao động, nàng không nói gì nhưng khoé môi có hơi cong nhẹ, tựa như đang chờ xem trò vui. Taiwan, mặc váy mỏng màu ngà, không đính ngọc trai vàng bạc như các phi tần, bước ra giữa điện. Nàng không mang trang sức, không hoa cài đầu chỉ có ánh mắt sáng lấp lánh và dáng người uyển chuyển như nước

Từ sau bức rèm ngọc, Hong Kong, nhị muội của nàng cũng bước ra, người được mệnh danh là "Tiếng đàn kinh thành" nhẹ nhàng gảy đàn. Âm thanh vang lên như gió thoảng qua rừng liễu, như sóng vỗ bên hồ. Dưới ánh nến lung linh, cô bắt đầu múa. Không giống với những điệu múa cung đình thông thường cứng nhắc và vô vị, vũ đạo của cô tinh tế và mạnh mẽ, từng cử động như hòa vào giai điệu. Mỗi bước chân đều rất tự nhiên, từng động tác vươn tay, xoay người đều tuyệt mỹ đến mức khiến cả khán phòng phải trầm trồ

Ngay cả Khải Văn cũng bất giác nhìn chăm chú, nhưng người có phản ứng rõ ràng nhất lại là hoàng hậu Japan. Đôi mắt phẳng lặng màu hồng ngọc của nàng khẽ rung động, ánh nhìn sắc bén hơn một chút, trong đoạn nào đó của tiểu thuyết, Japan là người đặc biệt thích vũ khúc và âm nhạc nên dùng văn nghệ để thu hút sự chú ý của cô ta là ý tưởng chẳng thể nào tốt hơn

Taiwan sau khi kết thúc điệu múa bằng một tư thế đầy kiêu hãnh, cúi mình hành lễ. Cả đại điện tĩnh lặng, 1 lúc lâu sau, hoàng hậu Japan đột nhiên cười khẽ, Japan từ từ đứng dậy cùng ánh mắt long lanh như có nước, nàng nhẹ nhàng nâng tay lên, rồi... Vỗ tay, tiếng vỗ tay đầu tiên từ hoàng hậu đã mở ra một tràng pháo tay đồng loạt từ những phi tần cùng cung nữ. Người người quay sang nhìn Taiwan bằng ánh mắt khác hẳn, 1 tiếng nói thanh thoát vang lên

-Không tệ

Taiwan ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của hoàng hậu. Cô biết mình đã thành công, cuối cùng nàng ta đã chú ý đến cô. Sau buổi yến tiệc, Taiwan không còn là cái bóng bị lãng quên nữa. Điệu múa tuyệt diệu của cô đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người, đặc biệt là hoàng hậu Japan. Nhưng cô không ngờ, cơ hội lập công đầu tiên lại đến nhanh như vậy, đêm đó Taiwan được gọi đến Diêu Hoa Cung nơi ở của hoàng hậu

-Ngươi thật thú vị- Japan ngồi trên cao, nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt- Một kẻ bị lãng quên lại dám đứng trước mặt trẫm mà ra vẻ trung thành?

"Trẫm"... Taiwan thầm ghi nhớ câu nói của hoàng hậu, dù bị ghẻ lạnh đến đâu Japan vẫn dùng cách xưng hô của bậc đế vương, chứng tỏ lòng kiêu hãnh của nàng chưa bao giờ suy giảm. Taiwan cúi đầu, đôi mắt màu vàng kim của nàng khẽ lóe lên tia đắc ý

Sau màn trình diễn của mình, Taiwan mời luôn Hong Kong dùng bữa trong yến tiệc, khác với Hong Kong nhã nhặn thưởng thức từng món ăn, Taiwan lại ngấu nghiến các món ăn trên bàn như bị bỏ đói nhiều ngày, đến mức Thanh Nhi ở bên còn phải khuyên Taiwan chú ý hình tượng. Sau yến tiệc, khi các phi tần lục tục rời đi thì 1 thị nữ đến truyền lời

-Hoàng hậu nương nương cho mời quý phi Taiwan và tiểu thư Hong Kong đến Diêu Hoa cung uống trà giải tiệc. Taiwan cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong bụng thì đang hét lên sung sướng

-"Trời ơi, hoàng hậu chủ động mời! Hoàng hậu mời riêng! HOÀNG HẬU!!"

Hong Kong thì thản nhiên chỉnh lại mái tóc, vuốt nhẹ nếp áo. Lúc đến cung hoàng hậu, nàng bước ngay vào bàn trang sức, mắt long lanh nhìn mấy cây trâm phượng, chuỗi hạt mã não và những món trang sức quý hiếm với vẻ thích thú như trẻ con vào hàng kẹo

Taiwan thì không nhìn nổi gì khác, bởi vì... Nàng bị thu hút vì bộ xiêm y mà Hoàng hậu Japan đã thay. Bộ y phục khi nãy dày dặn, cao cổ, che phủ toàn thân trong vẻ đoan trang nhã nhặn trong tiệc lúc này đã thay bằng thường phục bằng gấm mỏng màu xanh lam nhạt, tay áo rộng, cổ hơi xẻ thấp, cổ áo buông lơi xuống bờ ngực mọng... Taiwan nuốt nước bọt cái "Ực", cố tình quay mặt đi rồi lại không chịu được mà liếc mắt

-"... Trời ơi... S-sao nó to thế!?..."

Khi Hong Kong ngồi xuống cạnh nàng, Japan liền bắt đầu cuộc trò chuyện của mình, Japan khen Hong Kong toàn sắc vẹn toàn, ca ngợi Taiwan thanh thoát, can đảm. Khác với Hong Kong dù có hơi rén hoàng hậu nhưng vẫn giữ lễ nghi mà cười cười nói nói với Japan. Còn Taiwan ngồi bên cạnh thì im ru không nói tiếng nào, tay nàng để lên đùi, siết chặt vạt áo đến mức nó nhăn nhúm như thể chỉ cần buông tay thì mình sẽ không kìm chế được, trong đầu thì gào thét

-"Đây là nơi thiêng liêng! Ngươi không được nhìn!... Nhưng mà sao mày lại muốn nhìn tiếp vậy Taiwan!?"

Japan đang rót trà, động tác tao nhã, mà mỗi lần tay nhấc lên hay nhấc xuống, phần ngực lấp ló lại khiến Taiwan như bị tát liên tục vào lý trí. Nàng cắn chặt môi, đôi tay nắm chặt đến mức móng tay đâm vào tay mới giúp nàng giữ được chút liêm sỉ còn sót lại

-Taiwan...- Japan cất giọng, dịu dàng như nước mùa thu - Điệu múa hôm nay thật đặc biệt. Trẫm rất hài lòng, không biết là ngươi có nguyện ý nhảy múa cho ta xem mỗi ngày không nhỉ?

-A... Dạ... Dạ không ạ...- Taiwan bật thốt, tay vẫn siết vạt áo, mắt thì dán vào mặt đất như một đệ tử tu hành lỡ lạc vào quán rượu- Ờm... Thần thiếp còn trẻ, thần còn muốn tự do!

Japan cười cười rồi đích thân rót trà cho Taiwan, cô hơi nghiêng người về phía nàng, đôi bàn tay nhẹ nâng bình trà lên rót vào chén. Taiwan cố không nhìn, nhưng mắt vẫn phản bội chủ nhân. Gương mặt nàng bắt đầu đỏ như luộc, và đúng lúc ấy giọt mồ hôi lăn từ thái dương xuống cằm. Hong Kong vừa thưởng trà vừa chăm chú ngắm trâm vàng trên mái tóc hoàng hậu mà trầm trồ

-Hoàng hậu Japan, cái trâm này đính hạt thạch anh xanh đúng không? Trời ơi đẹp quá à!

-"Lạy trời, đừng để mình lộ vẻ mặt này ra. Đừng để chị hai thấy..."- Taiwan bên cạnh thì đang đấu tranh nội tâm dữ dội

-Đúng vậy, nếu ngươi thích thì trẫm sẽ tặng

Japan lại mỉm cười dịu dàng, rút cây trâm trên tóc mình ra đưa cho Hong Kong, Taiwan nhìn chị mình vui vẻ nâng niu cây trâm như báu vật mà cúi gằm mặt... Đúng là nhân vật cùng tiểu thuyết mà... Mỹ nhân như thế mà cũng chẳng quan tâm. Nghĩ mãi mà Taiwan không để ý tay Japan đã đặt chén trà trước mặt mình rồi

-Ngươi uống đi, trà hoa tuyết này giúp tâm an thần định

Taiwan gật đầu, run rẩy nâng chén lên. Nhưng ánh mắt nàng lại bất giác rơi xuống khe áo vừa khéo hé mở... Và trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy nhân sinh này thật bất công.

-"Lạy trời, đừng để người thấy tội lỗi trong lòng con... Hoặc nếu có, xin hãy tha thứ vì con thấy quá xứng đáng..."

Sau khi Hong Kong vui vẻ ôm lấy vài món trang sức và được thị nữ dẫn ra cổng Diêu Hoa cung, Japan quay lại nhìn Taiwan với nụ cười hiếm hoi làm Taiwan giật thót tim, tưởng rằng mình đã bị phát giác

-Bổn cung muốn đi dạo một chút, ngươi có muốn đi cùng không?

Taiwan định từ chối theo phản xạ, nhưng ánh mắt của Japan lại khiến nàng không mở miệng nổi mà gật đầu. 1 cái gật đầu đơn giản, vậy mà tim nàng đập loạn cả lên. Vườn đào phía sau Diêu Hoa cung đang vào cuối xuân, hoa nở lác đác, hồng nhạt như hơi thở thoảng qua. Những cánh hoa bay trong gió, rơi đầy lên lối nhỏ lát đá. Japan đi chậm rãi, bước chân khẽ khàng như không muốn làm đau hoa dưới chân

-Ngươi biết không, ta từng hy vọng nơi này có thể là chốn an yên suốt đời

-...- Taiwan im lặng

-Chỉ là... Hoàng cung không cho phép ai an yên cả

Taiwan im lặng một lúc, đôi mắt màu vàng kim của nàng hết nhìn những nền đá hoa cương được lát đều đều rồi lại nhìn Japan đang nâng niu 1 cành hoa anh đào, cuối cùng nàng nhỏ giọng

-Muội thấy... Người vẫn đang cố giữ nụ cười. Nhưng đâu ai vui thật khi cứ phải cười mãi như vậy?

Japan thoáng sững lại quay sang nhìn Taiwan, trong mắt có chút bất ngờ lẫn cảm động. Nhưng Taiwan lại cảm thấy trong ánh mắt đó có chút... Rùng mình

-Ngươi tinh ý hơn ta tưởng

-Người đẹp vừa lại điềm tĩnh, nhân hậu thì ai chẳng khoái, chỉ tiếc là ở sai nơi- Taiwan nhỏ giọng- Không những ở với người éo biết thưởng thức mà còn là người đốn mạt nữa....

-Chính vì sai nơi, nên mới cần giữ lấy một chút tử tế còn sót lại- Japan cười khẽ

Ngay lúc đó, 1 nội quan bước đến, hai tay dâng khay bạc, trên đó đặt một chén thuốc sẫm màu tỏa mùi hắc. Nội quan nâng khay lên ngang lông mày thể hiện sự tôn trọng rồi bẩm báo

-Bẩm hoàng hậu nương nương, đây là thuốc dưỡng thể theo lời dặn của thái y...

Taiwan thoáng cau mày, mùi thuốc lạ. Lại đúng lúc này? Rồi nàng nhớ ra rõ ràng có chi tiết này trong truyện cung đấu dở tệ mà nàng từng đọc! Chén thuốc tuyệt tự! Liễu Như Yên vì ghen ghét, đã xin hoàng thượng ban thuốc tuyệt tự cho Japan, danh nghĩa là "Dưỡng thể", thực chất là triệt đường sinh nở vĩnh viễn

Taiwan không suy nghĩ nhiều, tiến lên một bước, trước khi hoàng hậu động vào thì nàng đã cầm lấy cái ly thuốc từ chiếc khay trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả cung nhân. Hoàng hậu cũng ngớ người vì điều đó, cô chưa kịp hiểu chuyện gì thì giọng nói của Taiwan liền cất lêm

-Thần nữ kính hoàng hậu một ly!

Dứt lời, cô ngửa cổ uống cạn, cả vườn hoa chết lặng. Mọi người đều nghĩ Taiwan mới được chú ý 1 chút mà đã cả gan dám thất lễ với hoàng hậu tối cao, chắc rằng nàng đã quá chán để đầu ở trên cổ rồi. Hoàng hậu Japan nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước mùa đông

-Ngươi...

Taiwan đặt ly thuốc xuống, mỉm cười để lộ 2 hàm răng trắng, đôi mắt màu vàng kim của cô lém lỉnh nhìn Japan vẫn còn ngơ ngác đứng trước mặt

-Hoàng hậu không cần uống mấy cái thuốc của bệ hạ ban, uống nhiều thuốc sẽ nóng cho thân thể

Dù sao, cô cũng không có ý định dựa vào hoàng đế để cứu lấy mạng sống của mình. Tuyệt tự không phải là vấn đề với cô, ngược lại, nó còn giúp cô tránh xa được những trò tranh giành của hậu cung, với lại thuốc cũng không có tác dụng mạnh đến mức uống 1 ly đã tuyệt tự nên cũng không sao

-Đây chỉ là một cách thể hiện lòng trung thành mà thôi- Cô quỳ xuống, giọng bình thản

Japan im lặng rất lâu, cuối cùng nàng ta bật cười, tiếng cười trầm thấp đầy hứng thú. Mép môi Taiwan cũng khẽ nhếch lên theo tiếng cười của hoàng hậu tối cao

-Thú vị...

Nàng bước đến gần Taiwan, rồi nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Đôi mắt hồ ly xinh đẹp thoáng hiện tia sắc bén, cánh môi đỏ cũng không kìm được mà nhếch lên, tạo thành 1 nụ cười

-Nếu đã trung thành đến mức này... Vậy hãy hầu hạ trẫm thật tốt

Taiwan nhìn vào đôi mắt phẳng lặng như hồ nước mùa thu ấy, đột nhiên cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ dâng lên trong lòng, trong nguyên tác gốc, Japan dù không có nhiều cảnh sến súa bên hoàng đế như Như Yên nhưng lại có đề cập đến việc cô yêu hoàng đế đến mù quáng, việc Japan bao che cho Trần Hạo dù hắn có làm hại cô thì cũng chẳng có gì lạ

-Ngươi đã biết?

Taiwan khẽ cất giọng, không giống như đang hỏi lắm, mà như đang khẳng định. Japan vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo đến mức khiến người ta nghẹt thở

-Ngươi nghĩ một nữ nhân như trẫm, sống trong cung bao nhiêu năm, lại không phân biệt được thuốc độc hay không sao?

Taiwan siết chặt tay dưới ống tay áo, dù tình tiết này không được đề cập nhiều trong tiểu thuyết, nàng thừa sức biết được điều này nhưng khi nghe từ miệng hoàng hậu câu ấy lại thấy trong lòng như thắt lại

-Nếu đã biết, vậy sao người vẫn muốn uống?

Lần này, Japan không trả lời ngay, nàng ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thanh tú của Taiwan. Các ngón tay dài của hoàng hậu lạnh lẽo đến lạ khiến Taiwan có hơi rùng mình

-Một người nữ nhân, nếu không thể sinh con, sẽ mãi mãi không có chỗ đứng trong hậu cung- Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như gió thoảng- Thay vì chờ đợi người khác tước đoạt đi khả năng đó của mình, trẫm thà tự tay kết thúc còn hơn

-Hay là người vẫn còn yêu hoàng đế?- Taiwan cười nhạt

Ngón tay của Japan dừng lại, ánh mắt nàng ta lướt qua Taiwan, như nhìn thấy một thứ gì đó buồn cười đến mức không đáng phản, đôi mắt hồng ngọc nhìn Taiwan như thể vị phi tần này không đơn giản, nhưng bóng hình trong đôi mắt ấy lại chỉ là 1 vị công chúa nhỏ vô tư

-... Ngươi thật sự đã nhìn thấu ta rồi- Japan cười nhẹ- Ta là hoàng hậu, chính thê của hoàng đế, tình yêu của ta với hoàng đế là điều sai lầm nhất ta đã trao cho người, nhưng ta cũng không thể... Và không muốn nhận ra lỗi sai của mình...

Taiwan có hơi rùng mình, nàng liền nhìn qua chỗ khác để đánh lạc hướng trái tim đang đập loạn vì có chút rén, nàng vừa liếc qua thì thấy vị nội quan kia vẫn đang đứng chết trân ở kế bên, nàng vỗ vào cánh tay của hoàng hậu rồi nhìn về phía vị nội quan kia, Japan vừa liếc sang liền hiểu ý

-Lui đi- Japan khẽ ra lệnh- Nhớ, chuyện này mà ngươi dám hó hé ra ngoài thì cả gia tộc ngươi sẽ không được yên đâu

-Vâng!- Vị nội gián nói xong liền chạy ra ngoài

Cơn gió cuối xuân thổi nhẹ qua rặng đào, từng cánh hoa rơi xuống vai áo hai người như lời thì thầm không thành tiếng. Taiwan vẫn đứng đó, tim đập loạn, tưởng rằng mình vừa được cứu. Japan buông tay khỏi cằm Taiwan, tay vừa buông, Taiwan liền lùi lại 1 khoản cách

-Đến giờ ta vẫn chưa hiểu được...- Taiwan thở hắt ra lấy bình tĩnh- Đời này đâu thiếu người để hoàng hậu đặt cả cuộc đời vào đó, hà cớ gì phải cứ bám víu lấy người không yêu mình?

-Ngươi còn nhỏ, chưa biết đâu...- Japan nhìn nàng- Năm đó, hắn chưa là gì cả. Một hoàng tử bị giáng tước, không ai ngó ngàng. Ta theo hắn từ lúc hắn chỉ có 2 binh sĩ hộ vệ và 5 mẫu đất bị cháy khô

Taiwan thoáng sững sờ, từ tập đầu đến giờ nàng còn chưa đọc hết season 1 của truyện, đơn giản vì nó quá dở, Taiwan còn từng sợ nếu mình đọc thêm vài chương thì mình sẽ điên mất. Nhưng khi xuyên không nàng lại không ngờ cái truyện thiếu não này vẫn có chiều xâu nhân vật như vầy

-Chúng ta từng ngủ dưới hang đá lạnh buốt, từng ăn cháo cám suốt nửa tháng trời. Ta vá từng bộ triều phục cho hắn, chép từng bản tấu trình giúp hắn học phép cai trị. Mỗi bước hắn đi lên ngai vàng, đều có tay ta đỡ sau lưng- Japan thở hắt ra- Để rồi khi hắn đã có cả thiên hạ, người đầu tiên hắn gạt đi lại chính là ta

-Chỉ như vậy mà ngươi sẵn sàng mặc cho hắn làm ngươi tổn thương?

Japan mím môi, đôi tay nàng vô thức đưa lên nắm lấy bờ vai nhỏ bé của Taiwan, hình tượng mẫu nghi thiên hạ của cô không biết từ khi nào đã bị lột sạch trước mắt Taiwan

-Ta chịu đựng không phải để mình được vì sủng ái. Mà ta chỉ muốn hiểu tại sao vì thứ tình cảm đã theo ta hơn 20 năm trời lại bị chà đạp như thế...

Câu còn chưa dứt, tiếng thút thít khe khé từ cổ họng Japan liền vang lên, tay vô thức bấu chặt bờ vai Taiwan khiến nàng điếng lên vì đau. Và rồi... Trên gương mặt thanh tú của hoàng hậu, 2 hàng lệ ấm khẽ chảy dài trên má, Taiwan tá hỏa chẳng biết mình đã làm gì sai mà lại để hoàng hậu khóc, nàng luống cuống muốn dỗ Japan mà không biết bắt đầu từ đâu. Gió thổi mạnh hơn, cuốn mái tóc bạch dài của Japan tung bay. Taiwan bất giác vươn tay giữ lại một lọn tóc màu tuyết vướng vào cổ nàng

-Đừng khóc nữa! Ta không biết dỗ người!- Taiwan mếu máo


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com