Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Bị ốm mất rồi làm sao đây?


Sau khi từ đảo Trăng Khuyết về, bọn trẻ bị ốm mất mấy ngày. Taeil phải đi từng nhà kiểm tra thân nhiệt cho bọn trẻ, mặc dù chỉ là cảm vặt nhưng nếu không chăm sóc tốt sẽ rất nguy hiểm.

"Jeno, Jisung, hai đứa ăn xong rồi uống thuốc nhé." Taeyong và Jaehyun mỗi người phụ trách một đứa trẻ, Jeno dễ tính không khóc không nháo, ốm vào lại càng ngơ ngác hơn bình thường, Taeyong nhìn mặt con trai đỏ ửng vì sốt ngơ ngác nằm trên giường liền lo đến sốt vó, không phải ốm đến ngốc luôn rồi chứ. Trái ngược với Jeno, Jisung ngày thường đã là một bé con bám hai bố, đặc biệt nhõng nhẽo kén chọn, ốm vào lại càng khó chiều, từ nãy đến giờ Jaehyun đã tăng giảm nhiệt độ ba lần rồi vẫn chưa hài lòng được ông trời con.

"Con lạnh lắm, ba tăng nhiệt độ lên đi. Không, nữa đi con lạnh lắm mà. Không được, bây giờ lại nóng quá, con khó chịu lắm." Bé con Jisung nằm trong ổ chăn, đầu dán miếng hạ sốt, miệng không ngừng liếng thoát, Jaehyun chỉnh nhiệt độ theo ý con đến đổ mồ hôi hột, hai bố con ngồi trong phòng đã nửa tiếng rồi vẫn chưa bắt đầu ăn cháo nữa.

"Jeno, ăn cháo rồi uống thuốc thôi con. Nhanh khỏi bệnh lại đi chơi với Jaemin nhé." Taeyong đỡ con trai dậy, thấy thằng bé vẫn không phản ứng gì liền dụ dỗ ngọt ngào thử, may là nhắc đến Jaemin thì cuối cùng Jeno cũng chịu phản ứng một chút, đôi mắt cún con ngập nước nhìn Taeyong. "Ba ơi, Jeno khó chịu, muốn được xoa xoa."

"U chu chu, ba xoa cho con nhé, bé con nói xem con khó chịu ở đâu nào?" Taeyong buông chén cháo xuống tủ đầu giường, bế con trai vào lòng lo lắng hỏi.

"Con muốn được Jaemin xoa cơ." Taeyong đen mặt, buông bé con xuống. "Con ăn cháo đi đã." Con trai lớn như bát nước đổ đi.

Ăn xong, uống thuốc đầy đủ, Taeyong thấy Jeno vẫn không có ý định đi ngủ liền ôm bé dậy. "Sao vậy? Con còn khó chịu ở đâu à?"

"Con muốn gặp Jaemin."

"Nhưng mà con đang ốm, bạn cũng đang ốm, khi nào khỏe lại cho hai đứa chơi với nhau được không?"

Jeno không được ba đáp ứng nguyện vọng mắt liền ần ật nước chực trào, miệng mếu máo gọi tên Jaemin. Taeyong lại đen mặt lần nữa, cũng không phải cấm con không gặp bạn mãi mãi, có cần phản ứng như vậy không. Cuối cùng Taeyong cũng chịu thua, mặc áo khoác thay miếng dán nhiệt mới rồi bế Jeno sang phòng Jisung xem xét tình hình, thấy Jaehyun phải chạy đi tìm thêm mền rồi thổi từng muỗng nhỏ cháo cho Jisung, Taeyong khẽ khàng đóng cửa lại, thôi tự đi vậy.

"Jaemin giỏi lắm, giỏi nhất trên đời luôn." Lucas và Jungwoo ngồi dưới sàn vỗ tay bôm bốm cổ vũ cho Jaemin đang cố uống hết ly sữa. Bé con nhăn mặt uống từ ngụm nhỏ sữa, bé không uống được thuốc, đắng lắm mà lại không thích cả sữa. Ba Jungwoo nói con phải chọn một trong hai mới được, thôi thì bé cắn răng uống sữa vậy. Lucas ban nãy vừa dùng hết sức bình sinh ngồi mài từng viên thuốc Taeil đưa rồi pha vào sữa cho Jaemin, như vậy bé sẽ không cảm thấy đắng mà vẫn uống được thuốc.

Taeyong sang đúng lúc Jaemin uống xong ly sữa, Jungwoo sau khi mở cửa cho anh thì mang ly đi dẹp, Lucas bế bé con lên vỗ nhẹ lưng cho bé. Jaemin mắt ần ật nước nằm dài trên vai ba Lucas không nhúc nhích, trải qua một hồi đau khổ khiến Jaemin lười phản ứng với thế giới.

"Jaemin." Jeno trong lòng ba Taeyong vươn tay sang Jaemin, người lớn đặt hai đứa nhỏ lên sofa. Jeno xoa má bạn, Jaemin nhắm tịt mắt lại cười khiến cho mấy giọt nước mắt chảy xuống, Jeno thấy vậy xoa hết luôn.

"Jaemin đừng sợ, mình sẽ bảo vệ cậu. Mai mốt lớn, mình sẽ chế tạo ra thuốc không đắng cho cậu nhé."

"Cảm ơn Jeno."

Hai bạn nhỏ ngồi nói chuyện với nhau được một lúc thì bị thuốc ngấm vào người nên ngủ mất, lúc ngủ tay cũng nắm chặt lấy nhau không chịu buông. Jungwoo đi lấy mền đắp cho hai đứa thì thấy hai bạn nhỏ nắm tay nhau ngủ, cậu lấy điện thoại ra chụp lại.

"Con trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Sau này hai người không cần sợ cô đơn vì gả con trai cho Jeno, nói một tiếng thằng bé liền dọn sang đây luôn." Taeyong ngán ngẫm lắc đầu nhìn hai đứa nhỏ, tưởng tượng viễn cảnh tương lai mai sau con trai nhà mình như cún ngoan vẫy đuôi đi theo sau con trai nhà người ta liền biết không có đường quay đầu.

Ba người lớn ngồi trò chuyện, đợi đến lúc Jeno dậy thì Taeyong tạm biệt một nhà ba người trở về xem tình hình Jaehyun và Jisung.

Ở nhà ba Kun và bé con Chenle tình hình cũng không mấy khả quan, dù bị ốm rất nhẹ nhưng cũng đủ làm bé con mất khẩu vị ăn uống, ba Kun dụng tâm nấu một nồi cháo củ cải hầm tuyệt hảo vẫn không khiến Chenle nổi lên một tia thích thú, bé uống xong sữa liền quay mông ngủ mất khiến ba Kun ảo não không thôi.

Phải nói Chenle rất ít khi không chịu ăn cái gì đó, hầu hết mọi thứ Kun nấu Chenle đều ăn rất ngon miệng, ăn ngon đến nỗi hai ba con đều nặng thêm mấy cân. Ấy vậy mà giờ bé con bỏ ăn khiến vị đầu bếp thượng hạng đau đầu buồn bả mất cả buổi sáng, lúc đi bắt sâu trong vườn rau đều thở dài mấy lần.

"Anh nói xem Chenle không chịu ăn gì hết, có phải bệnh nặng rồi không." Kun ngồi trong phòng khách video call với bác sĩ Taeil, giải thích sơ tình hình một chút rồi buồn bả thở dài.

"Người ốm thường nhạt miệng, em không cần lo. Nhưng cũng phải ăn rồi mới uống thuốc được, ép thằng bé ăn một chút."

"Em biết rồi, cảm ơn anh."

Kun bưng chén cháo vào phòng Chenle, mùi thơm quyến rũ cứ lượn lờ trong phòng. Chenle đang ngủ ngon cũng bị thức giấc vì mùi thơm, bé con ngồi dậy đòi ăn khiến ba Kun như mở cờ trong bụng. Nhưng ăn được một muỗng đầu tiên Chenle đã không muốn ăn nữa, bé không cảm nhận được hương vị gì hết, hai ba con lại ảo não nhìn nhau.

"Như vầy đi, nếu con ăn hết chén cháo này, ba sẽ cho con một món quà."

"Quà gì vậy ba?"

"Bí mật, con ăn hết đi đã. Hết bệnh rồi ba sẽ cho con biết món quà đó là gì."

Nghe vậy Chenle đã chịu ăn, mặc dù không cảm được mùi vị gì như bình thường nhưng bé vẫn cố nuốt xuống, chẳng mấy chốc đã hết chén, cho bé con uống thuốc xong Kun cũng an tâm. "Khỏe lại rồi ba mang quà đến cho con nhé."

"Ba đi nhẹ lại đi, ồn ào quá." Renjun gắt lên, bé ốm đã rất khó chịu rồi mà ba Yuta cứ làm ồn mãi.

"Nhưng ba vẫn đứng yên nãy giờ mà." Yuta oan ức nhìn con trai gắt gỏng trên giường, từ đêm qua lúc phát hiện con sốt, Yuta đã ăn đủ khổ với bé con Renjun khó tính, một tiếng động nhỏ cũng khiến bé con khó chịu không ngủ được.

"Ba đóng cửa sổ lại đi, tiếng gió thổi khó chịu quá. Ba đi nhẹ thôi, con đau đầu lắm." Con cứ gắt gỏng như vậy mới bị đau đầu đó, Yuta nghĩ thầm nhưng không dám nói ra miệng, anh khẽ khàng đi trên sàn nhà lót thảm, cố hết sức nhẹ tay đóng cửa sổ lại.

"Nào Shotaro ngoan, uống thuốc nhé con." Tư Thành ôm bé con trong lòng, cầm viên thuốc đưa đến trước mặt con.

Shotaro nước mắt lưng tròng nhìn ba mình không nhúc nhích, miệng mếu máo sắp khóc đến nơi, đắng lắm bé không uống đâu.

"Thôi nào." Tư Thành mềm lòng thả viên thuốc lại vào khay ăn, bế bé con tựa vào ngực mình. "Con không uống sẽ không khỏi bệnh được đấy." Tay xoa nhẹ lưng bé con an ủi.

"Nhưng mà anh hai đã uống thuốc nhưng vẫn không hết bệnh."

"Anh con nhõng nhẽo với ba Yuta thôi." Tư Thành cười khổ, từ đêm qua bé con Renjun đã cáu gắt không ngừng khiến cả nhà ai cũng sợ, Shotaro ban đầu cũng không sợ uống thuốc như vậy đâu, nhưng thấy anh uống rồi vẫn than đau đầu mãi nên bé không muốn uống.

"Con xem này, sáng này ba Taeil nói là Sungchan lo cho con lắm đấy, em còn chuẩn bị thuốc cho con rồi nhờ ba đem sang nữa kìa."

"Thật ạ?" Tư Thành lấy giấy ghi nhớ vẽ nghệch ngoặc hình ảnh bằng bút màu cho Shotaro xem. Không biết cảm động chuyện bé Sungchan lo lắng cho hay cảm động chuyện ba Taeil lặn lội sang đưa thuốc, cuối cùng Shotaro cũng chịu uống.

"Con tự uống được." Yangyang cầm lấy viên thuốc trên tay Quán Hanh, nhắm mắt uống xuống. Tiêu Tuấn bên cạnh vỗ tay cổ vũ rồi lấy cho bé con một viên kẹo dẻo vị dâu.

"Yangyang giỏi quá, giỏi hơn ba Xiaojun luôn. Mỗi lần ba Xiaojun uống thuốc là ba phải dỗ lâu lắm mới chịu uống đấy." Quán Hanh bật cười nhìn một lớn một nhỏ chia nhau viên kẹo dẻo, trong mắt hoàn toàn là hạnh phúc không kìm được.

"Anh nói gì đấy, nói xấu em trước mặt con à." Tiêu Tuấn quay sang đánh Quán Hanh một cái, Yangyang thấy vậy cười thích thú.

"Con không cứu ba còn cười nữa, Yangyang con xấu tính quá đi." Quán Hanh giả vờ yếu đuối ngả xuống sofa, nước mắt cá sấu than thở.

Yangyang thấy vậy liền nhào lên người ba Hendery, thân hình nhỏ xíu nằm trọn trong lòng anh. "Vậy con cũng đánh ba luôn, con theo phe ba Xiaojun." Nói xong liền thật sự vươn tay nhỏ vỗ bôm bốm lên người Quán Hanh.

Tiêu Tuấn buồn cười nhìn Quán Hanh nằm im chịu đựng cho con đánh, miệng không ngừng la hét như đau đớn lắm vậy. Cậu nhích qua bên người ha ba con đang đùa giỡn, gia nhập cùng con trừng phạt anh chồng. Quán Hanh vươn tay ôm lấy Yangyang cùng Tiêu Tuấn vào lòng, miệng la hét nhưng mắt đã cười đến không còn thấy đường. Ngọt ngào trải qua một buổi trưa yên ả.

"Gấu con ơi ba xin lỗi." Ten sau khi đi du lịch về liền phải bay sang Anh có việc, thế nên khi con ốm chỉ có một mình Johnny chăm sóc. Cậu gọi điện video về nhà ngay khi nghe tin con ốm, bé con nằm trong ổ chăn cầm ipad nói chuyện với ba nhỏ.

"Ba ơi, ba Johnny nấu ăn dở tệ, con không muốn ăn đâu." Bé con Haechan rất phản cảm chuyện ba lớn của mình vào bếp, bình thường khi ba nhỏ không có nhà, hai ba con đều đi ăn ngoài, hôm nay lại khác, ba lớn xung phong nấu ăn vì cho rằng người ốm thì ăn cơm nhà vẫn hơn.

"Con đưa điện thoại cho ba Johnny của con đi."

"Sao thế? Hai ba con không nói chuyện nữa à?" Johnny mặc tạp dề chạy lên phòng con trai khi nghe bé gọi qua bộ đàm.

"Anh ơi, mặc dù anh mặc tạp dề rất nam tính, rất đẹp trai nhưng anh có thể đừng vào bếp nấu ăn được không, sang nhà Kun xin ít đồ ăn đi. Con đã ốm rồi, lỡ còn bị ngộ độc thực phẩm thì em lo lắm."

Phải nói từ lúc yêu nhau đến khi sống cùng rồi lại có bé con Haechan, Johnny chưa từng xuống bếp một lần nào cả. Nhưng không có nghĩa anh không biết nấu ăn, Johnny nấu rất được là đằng khác, hoàn toàn có thể so với đồ mà Jaehyun nhà Taeyong nấu ra, một chín một mười, vì hai người học nấu ăn chung với nhau. Nhưng trong nhà hiển nhiên không ai biết chuyện này, Johnny đen mặt nhìn người yêu trong điện thoại, rồi lại nhìn bé gấu con giả chết trên giường, quyết đoán tắt điện thoại quay xuống bếp.

Lát sau anh quay lại, trên khay là chén cháo bốc khói tỏa hương ngây ngất. Lúc này thì bé con Haechan không thể tiếp tục giả chết nữa, bé đói lắm rồi. Nhìn sang ba lớn một cái, thấy ba đang trừng mắt nhìn mình không nói gì, bé con Haechan không chắc là cháo này là ba nấu hay ba Kun nấu, nhưng hiện giờ bé chắc một điều là mình phải ăn hết mới được tha.

"Con ăn đây, nếu con có chuyện gì, ba nhớ nhắn lại cho anh Mark, ảnh còn thiếu con một miếng dưa hấu con cho ảnh mượn ăn tạm trong lúc chơi đồ hàng."

"Ăn nhanh đi." Johnny buồn cười nhìn con trai trăn trối lời cuối, hận không thể đánh mông con một cái cho bỏ ghét.

Ăn được một muỗng, bé con Haechan trợn tròn mắt. Ăn được, mùi vị cũng rất ổn, không sao. Nhanh chóng xử lý hết chén cháo, được ba cho uống thuốc. Bé con nằm trên giường cảm thấy hơi tội lỗi, lại lấy ipad ra điện lại cho ba nhỏ.

"Ba, con ăn xong rồi. Thật ra đồ ba lớn nấu cũng ngon lắm."

"Thật sao, vậy con nghỉ ngơi đi nhé. Ba sẽ về nhà sớm thôi. Bé con của ba ngủ ngon."

Johnny ở bên ngoài nghe được cuộc nói chuyện trong phòng thì hài lòng mang chén xuống phòng bếp.

Trong tất cả các hộ dân, gia đình có bác sĩ như hộ họ Moon thì phải có sự khác biệt, bọn trẻ trong nhà không hề bị ốm do thay đổi không khí khi đi du lịch. Cũng nhờ có bác sĩ Moon mỗi ngày hai lần cho cả nhà uống vitamin bổ sung dưỡng chất đầy đủ từ trong ra ngoài.

"Em nhanh khỏe nhé, anh sẽ sang thăm em sau, nhớ uống thuốc đầy đủ." Mark cầm ipad điện thoại video cho Haechan cách nhà hai bụi cây dặn dò. Ba Taeil không cho bé sang thăm em gấu nhỏ nên đành gọi điện hỏi thăm vậy.

"Ba ơi, ba đưa thuốc cho anh Taro chưa?" Sungchan chạy từ phòng mình xuống nhà bếp hỏi Taeil đang ngồi ở đảo bếp làm việc.

"Rồi, anh cũng uống thuốc rồi con đừng lo."

Sau khi cả nhà ăn cơm xong, Taeil bỗng hắng giọng lên tiếng. "Bọn trẻ trong khu biệt thự đều ốm, chỉ có hai con là không sao, cho nên mọi người đã thấy được tầm quan trọng của việc bổ sung dưỡng chất mỗi ngày chưa. Nào, chúng ta cùng nhau uống hết mấy viên vitamin này thôi."

"Ba, nghe giống như ba đang truyền đạo Vitamin ấy." Sungchan lên tiếng.

"Đúng rồi đó ba, cứ uống như bình thường là được rồi." Mark cũng ủng hộ lên tiếng.

"Em thấy anh mệt quá rồi, lên ngủ trưa một chút đi." Doyoung uống xong phần mình cũng đồng tình với hai con.

"Ba đi ngủ đi, con với em giúp ba nhỏ dọn dẹp được rồi." Mark tuột khỏi ghế phụ ba Doyoung mang chén vào bồn rửa, Sungchan cũng tuột xuống lấy máy hút bụi dọn dẹp nhà bếp.

"Ba nhấc chân lên, không được, ba đi sang chỗ khác luôn đi, con đang dọn dẹp." Sungchan đẩy Taeil đang ngồi trên ghế ra ngoài phòng khách.

Taeil cảm thấy đặc biệt đau lòng, đặc biệt tổn thương, trong gia đình không có một chút tiếng nói, bị mọi người hắc hủi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com