Phiên ngoại
Đây là một cái chuyện xưa tồn tại trong kí ức của Tobirama. Nó cũ kĩ và xa vời nhưng thi thoảng cậu vẫn lôi ra gặm nhấm như ăn một món bánh quy cháy dở. Đắng nghét quyện vào đầu lưỡi, trôi xuống thực quản, tưởng như mang theo luôn cả trái tim lạnh như băng theo năm tháng của kẻ Thủy thuật vô tình.
Dù hôm ấy là một ngày đẹp trời. Mùa xuân mà. Mộc Diệp đương lúc ngập ngụa trong đám cánh hoa anh đào lả tả bay, đâu đó góc phố đã có tiếng lão bà bà bực bội vì không thể nào quét hết. Khóe miệng Sơ đại Hỏa Ảnh vô thức mỉm cười trước khung cảnh đầy thú vị này. Trẻ con rượt đuổi nhau trên đường, giành giật nhau vì một cái kẹo Tết. Hơi thở bận rộn của nàng tiên Xuân tràn ra mọi ngõ ngách, thật vui nhộn, thật đáng để tâm tình của Hashirama nhẹ nhõm đôi chút.
Anh nhớ ngày nhỏ Tobirama thường cáu gắt anh mỗi khi trộm đồ ngọt của Itama, chọc cho thằng bé khóc thét lên, đến khi anh bị một trận đòn sưng cả mông mới chịu dừng lại. Cho dù giờ đây Hashirama đã có thể thoải mái ăn đồ ngọt và cũng không ai đánh vào mông anh nữa, nhưng Hashirama lại thấy nó không còn ngon như xưa, và cũng không thể dễ gì tìm lại được một cái háo hức Tết nào, hay ít nhất cũng là cảm nhận mùa xuân. Bởi vì ngay cả đi trên đường cái anh còn không đủ sức. Anh sắp chết mất với cái giường mà bốn bức tường. Hashirama phải nài nỉ lắm Tobirama mới để anh đi dạo hôm nay.
Hashirama cắn một miếng Dango, nhai có lệ rồi nuốt. Nhưng anh bị nghẹn và ho sặc sụa.
- Đấy thấy chưa. - Tobirama từ đâu dùng Phi Lôi Thần xuất hiện, cứ như thể cậu đã đi theo anh suốt từ sáng đến giờ, vỗ mạnh vào lưng Hashirama, làu bàu. - Anh cứ ở trong phòng dưỡng bệnh có phải tốt hơn không. Ra ngoài này rồi cảm lạnh nữa thì khổ.
Hashirama ho đến tổn thương vết thương cũ nơi nội tạng - một vết thương mà Tobirama không ngờ và cũng không biết đến vì không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Hashirama cũng không có ý định chữa nó. Nơi này là Madara gây ra. Anh đã quyết tâm không phá hủy thêm một thứ gì về người đó nữa.
Kể cả người đó gây trên đau đớn trên thân thể anh. Chẳng là gì cả. Anh chịu được. Hành động của anh như muốn nói rằng khi anh đã qua thế giới bên kia : Này Madara, tớ đã chịu đựng vô số vết tử thương của cậu trong suốt một thời gian rất dài đấy. Thế nào, rất cừ đúng không ?
Hashirama cười trong khi khoang miệng tràn trề mùi tanh của máu, cắt đứt mọi suy nghĩ ảo tưởng trẻ con trong anh khi Tobirama trợn mắt kinh ngạc thét lên : '' Đại ca ! ''
Hashirama lắc đầu : '' Không sao .. Không sao... Ta còn đủ sức để đi dạo mười vòng Hỏa Quốc. Không tin chú xem anh .... đây ... ''
Lời còn chưa nói xong, Hashirama đã bị thêm một trận ho sặc sụa nữa. Máu tràn qua các kẽ tay khi anh cố bịt miệng ngăn chúng. Hashirama lảo đảo, phải nhờ Tobirama đỡ lấy. Anh mặc kệ lời càu nhàu lẫn lo lắng của đệ đệ mình, chân thẳng tắp hướng con đường phía trước, bởi vì anh sợ rằng hôm nay không đi, anh sẽ không còn một cơ hội nào để đi nữa.
Nếu anh nhớ không nhầm thì chính tại đây ngày đó, anh và Madara đã bước đi song song trên con đường dài và hẹp, những tán hoa Tử Đằng bay bay, bay mãi không ngừng trong ánh nắng dịu nhẹ, khẽ tôn lên gương mặt tinh xảo của y...
Hashirama mơ màng, đứng tựa vào người Tobirama.
Kìa. Bóng người lướt qua. Nhanh. Nhanh vô cùng. Thân sắc màu lam sậm, phía sau in đồ án quạt tròn của Uchiha. Mái tóc dài của hắn khẽ lướt qua mặt Hashirama, ánh mắt đỏ rực không thèm nhìn lấy anh một lần trong khi khóe miệng nhếch lên nụ cười kiêu ngạo như thuở nào khi anh và hắn cùng đứng trên một chiến trường, cùng đối mặt với nhau trong những năm tháng dài đằng đẵng. Hashirama mở to mắt, xâu Dango rơi xuống.
- MADARA !
Hashirama lao người tới. Nhưng bóng dáng đã nhanh chóng nhập vào đám đông. Anh loạng choạng mấy bước đi. Đằng sau, Tobirama cắn chặt môi. Anh không thể thấy được ánh mắt đỏ ngầu của cậu. Anh cũng không thể nghe được tiếng thở dài bất lực của cậu. Anh cũng không thể nào hiểu được trong lòng cậu đang cảm nhận như thế nào. Tâm trí của Hashirama dồn hết vào bóng lưng kia, vô vọng nhìn nó cho đến khi đi khuất dạng. Bởi vì Tobirama đã vòng tay ôm anh từ phía sau. Tất cả những gì Tobirama có thể làm chính là một cái ôm thật chặt đang ngăn cản anh.
- Đừng...
Tobirama khẽ nói. Cậu không biết là nói cho ai, nói cho anh, hay là nói cho chính cậu, nói cho những tội lỗi mà cậu đã giấu diếm, cho những cảm xúc vô hình mà Tobirama cho là '' bẩn thỉu '', '' đáng nguyền rủa '' khi đem lòng yêu chính anh trai của mình. Một mối tình không bao giờ được thứ tha hay chấp nhận.
Hashirama cao hơn cậu. Tobirama gắt gao ôm cơ thể gầy gò, siết nó lại trong vòng tay không dám nới ra một chút nào, như sợ rằng chỉ cần cậu buông ra thôi, Hashirama sẽ vĩnh viễn biến mất, sẽ rời xa cuộc đời cậu. Tobirama đem toàn bộ gương mặt vùi sâu vào hõm cổ anh. Một chút thời gian ít ỏi mà Tobirama không cảm thấy mình là Nhị đại mục Hỏa Ảnh hay là Nhị đương gia Senju lãnh khốc chốn chiến trường. Cậu chỉ có thể là cậu ngay tại giây phút này, ngay sát hơi thở của Hashirama. Cậu chỉ có thể là một người bình thường, muốn giữ chặt lấy người mình yêu thương vụng trộm ngay lúc này bằng đôi tay hết sức yếu ớt và bé nhỏ của một kẻ vô dụng.
Hashirama dường như bình tâm lại rồi. Anh khẽ thở dài một hơi, ánh mắt trầm xuống, tâm tư như treo ngàn vạn cân đá. Không ai biết anh đang nghĩ gì. Ngay cả Tobirama cũng thế. Hashirama liếc ngang qua vai mình, thấy đôi mắt Tobirama đang run rẩy nhắm chặt. Hashirama đem bàn tay to rộng đặt lên bàn tay xương gân, siết nhẹ khiến Tobirama ngạc nhiên. Còn một tay anh xoa đầu đứa em trai của mình.
- Ta ổn.
Một câu đơn giản, và Hashirama cũng không muốn nói gì thêm. Cảm giác tội lỗi bủa vây anh. Nhưng anh vẫn đủ sức lực lẫn sự hài hước để hôn lên chóp mũi của Tobirama, chọc ghẹo cậu cho đến khi mặt cậu đỏ ửng lên và mắng anh dữ dội. Hashirama bày ra vẻ sốc nặng đến trợn mắt, ngồi thụp xuống, gục đầu giữa hai đầu gối : '' Chú thật nhẫn tâm ... không thương ta chút nào ... ''.
- Ta ... - Tobirama bị Hashirama chọc đến nghẹn. Sau cậu dịu giọng nói nhỏ chút. - ...Ta ...thương ngươi lắm...
Hashirama cười rộ lên, canh thời cơ hôn lên trán Tobirama : '' Tiểu Tobirama rất ngoan. Ta xoa đầu ngươi. ''
- Ha - shi - ra - ma !!!
Hashirama rộ lên cười. Anh cười, lén nuốt xuống dòng máu trào ngược lên họng, gằn xuống mạnh cơn đau đến tê tái cả nội tạng lẫn trái tim. Tất cả vết thương rung lên, chực chờ hành hạ anh bằng những cơn đau đớn quằn quại ngay sau khi anh về đến nhà và không gắng gượng trước mặt em trai mình nổi nữa.
- Về thôi, Tobirama.
- ... Ừ ...
Đó là buổi sáng mùa xuân cuối cùng trong đời Hashirama.
Mãi sau này, tức là lúc cậu đã bước vào tuổi tráng niên, Tobirama thỉnh thoảng gác tay lên trán, nhìn trần nhà, nhìn tấm ảnh ngây ngô cười đóng trên vách tường trong phòng Hokage, bất giác cậu cũng mỉm cười.
'' Ngươi thua trong đánh cược cờ bạc, nhưng ... ngươi lúc nào cũng thắng trong ván cược nhân sinh. Hóa ra lúc đó ngươi đã biết ... vậy mà còn dám gian lận ta... ha... ''
Vừa nói, khóe mắt Nhị đại Hỏa Ảnh ươn ướt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com