chap 15: trở về thực tại ( cuối )
Vỹ Dạ rời khỏi nhà, lòng nặng trĩu sau một ngày căng thẳng. Nàng chạy đi mà không nhìn lại, từng bước chân dường như thấm đẫm nỗi buồn. Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của Lan Ngọc, người chồng mà nàng yêu thương nhưng cũng khiến nàng cảm thấy áp lực. Cảm giác mệt mỏi và tổn thương dồn nén lâu ngày đã bùng nổ trong lòng Vỹ Dạ, khiến nàng không thể ở lại.
Nàng tìm đến góc cây hoa giấy lớn bên bờ hồ, nơi mà nàng thường đến để tìm sự bình yên. Cây hoa giấy đỏ rực rỡ, như những nỗi niềm sâu kín của nàng. Khi bước đến, nàng cảm nhận được sự tĩnh lặng của không gian, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua tán lá. Vỹ Dạ ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm chặt đầu gối, nước mắt lăn dài trên má.
Mỗi giọt nước mắt rơi xuống là một mảnh ký ức hạnh phúc với Lan Ngọc hiện về trong tâm trí nàng. Hình ảnh hai người cùng nhau dạo bước dưới ánh hoàng hôn, tiếng cười giòn tan vang lên trong không khí, những lần nắm tay nhau chặt đến mức không muốn buông, cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Nàng nhớ đến ánh mắt rạng rỡ của Lan Ngọc khi anh nói rằng cuộc sống bên nhau thật tuyệt vời.
“ Em đã hứa sẽ luôn bên chị mà…” Vỹ Dạ thì thầm, giọng nghẹn ngào. Nỗi cô đơn và sự tổn thương tràn ngập trái tim nàng, khiến nàng cảm thấy như không thể thở nổi. Nàng không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, tại sao những điều nhỏ nhặt lại có thể tạo ra những rạn nứt trong mối quan hệ của họ.
Nàng ngước nhìn lên, đôi mắt đỏ hoe lấp lánh trong ánh sáng nhạt của buổi chiều tà. Cảm giác lạnh lẽo của bầu trời làm trái tim nàng thêm nặng nề. “Có phải chị đã làm điều gì sai không?” Nàng tự hỏi, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Vỹ Dạ nhớ lại những cuộc trò chuyện với Lan Ngọc, những nụ cười, và cả những lúc cãi vã, chỉ để rồi nhận ra rằng tất cả đều bắt nguồn từ sự hiểu lầm.
Bên ngoài, những cánh hoa giấy bay lả tả trong gió, như những suy nghĩ hỗn độn trong đầu nàng. Cảm giác tịch mịch bao trùm, khiến Vỹ Dạ thấy mình thật nhỏ bé giữa dòng đời. Nàng ước gì có thể quay ngược thời gian, quay về những khoảnh khắc đẹp đẽ mà họ đã cùng nhau tạo dựng.
Nàng nhớ những ngày đầu khi cả hai mới kết hôn, những ngày mà họ cùng nhau mơ mộng về tương lai. Họ đã cùng nhau vẽ nên những kế hoạch, những dự định cho một cuộc sống hạnh phúc. Lan Ngọc đã từng nắm chặt tay nàng, nhìn sâu vào mắt nàng và nói: “Dù có chuyện gì xảy ra, chồng sẽ luôn bên Lâm Vỹ Dạ.” Nhưng giờ đây, những lời hứa ấy như bị gió cuốn đi, chỉ để lại nỗi nhớ và sự hoài nghi.
Trong khoảnh khắc ấy, nước mắt nàng rơi nhiều hơn. Nỗi đau như một nhát dao cắt sâu vào trái tim, từng đợt sóng mạnh mẽ khiến nàng không thể ngăn nổi. Nàng khao khát sự an ủi, sự bảo bọc từ Lan Ngọc, nhưng lại không biết làm thế nào để vượt qua những mâu thuẫn đang ngăn cách họ.
Nghĩ đến Lan Ngọc, lòng nàng lại quặn thắt. “Liệu em có tìm đến chị không? Liệu em có hiểu rằng chị cần em đến mức nào?” Câu hỏi ấy cứ lẩn quẩn trong đầu nàng, như một nỗi ám ảnh không thể gỡ bỏ.
Thời gian cứ trôi, và Vỹ Dạ chỉ biết ngồi đó, lặng lẽ khóc. Mỗi giọt nước mắt là một lời cầu xin cho hiểu lầm qua đi, cho những đau thương nguôi ngoai. Dưới tán cây hoa giấy đỏ, nỗi đau và sự cô đơn khiến Vỹ Dạ cảm thấy lạc lõng. Nàng chỉ mong Lan Ngọc sẽ tìm ra nàng, nhưng cũng không biết liệu khi gặp lại, mọi chuyện có thể trở lại như xưa hay không.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nơi những đám mây trôi lững lờ. Trái tim nàng dâng lên một cảm giác mơ hồ: liệu có còn hy vọng cho họ, cho tình yêu của cả hai? Dưới gốc cây hoa giấy, Vỹ Dạ cảm nhận được nỗi đau chực chờ, nhưng trong sâu thẳm, nàng vẫn không thể từ bỏ hy vọng.
Lan Ngọc, sau khi nhận ra rằng cuộc cãi vã vừa rồi đã đi quá xa, lòng đầy day dứt và hối hận. Cô không thể hiểu nổi tại sao những lời nói lại có thể làm tổn thương Vỹ Dạ đến vậy. Thời gian trôi qua, trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh Vỹ Dạ với đôi mắt đỏ hoe, nỗi đau thương lộ rõ trên gương mặt xinh đẹp của nàng.
“em đã làm gì thế này?” Lan Ngọc tự hỏi, lòng đầy áy náy. Cô biết rõ tình yêu của họ lớn đến mức nào, nhưng tại sao lại để những chuyện nhỏ nhặt phá vỡ tất cả? Trong những phút giây yên tĩnh, Lan Ngọc quyết định phải đi tìm Vỹ Dạ, không thể để nàng ở một mình trong nỗi đau như vậy.
Lòng tràn đầy lo lắng, Lan Ngọc nhớ về những nơi mà cả hai thường cùng nhau lui tới. Cây hoa giấy đỏ bên bờ hồ bỗng hiện lên trong tâm trí cô. Đó là nơi mà họ đã từng cùng nhau tạo nên những kỷ niệm ngọt ngào, và cô cảm thấy đó là nơi Vỹ Dạ sẽ đến trong tâm trạng này.
“Phải rồi! Cây hoa giấy!” Lan Ngọc thầm nhủ và vội vã chạy ra khỏi nhà. Từng bước chân gấp gáp, cô không muốn chậm trễ thêm nữa. Đường đến bờ hồ như dài hơn bao giờ hết, nhưng ý nghĩ về Vỹ Dạ giúp cô tiếp thêm sức mạnh.
Khi đến nơi, hình ảnh cây hoa giấy đỏ rực rỡ trong ánh chiều tà khiến lòng cô chùng lại. Nhưng không có Vỹ Dạ đâu cả. Lan Ngọc bối rối, nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô bắt gặp bóng dáng quen thuộc ở phía xa. Vỹ Dạ ngồi bệt dưới gốc cây, hai tay ôm đầu gối, vẻ mặt thất thần với dòng nước mắt lăn dài.
“Vợ, Vỹ Dạ!” Lan Ngọc thốt lên, lòng nghẹn lại. Cô chạy tới, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Khi đến gần, cô không thể kiềm chế được nữa, liền nhào tới ôm chặt lấy nàng. “Chị đừng khóc, em xin lỗi! Em không nên nói những lời đó!”
Vỹ Dạ bất ngờ trước hành động của Lan Ngọc. Nàng ngước nhìn lên, thấy ánh mắt đầy lo lắng và yêu thương của chồng. Dù nỗi đau vẫn còn hiện hữu, nhưng sự hiện diện của Lan Ngọc như một liều thuốc giảm đau.
“Em đã làm chị tổn thương…” Vỹ Dạ nghẹn ngào pha chút làm nũng, nhưng không thể rời khỏi vòng tay ấm áp của Lan Ngọc. “Chị không biết phải làm sao… Chị cảm thấy cô đơn quá…”
“Em không muốn chị phải cảm thấy như vậy,” Lan Ngọc thì thầm, siết chặt vòng tay hơn nữa. “Xin lỗi vì đã để mọi chuyện đi quá xa. Em đã không hiểu chị cần gì. Em hứa sẽ luôn bên chị, không để điều này xảy ra nữa.”
Trong giây phút ấy, Vỹ Dạ cảm nhận được sự chân thành từ Lan Ngọc. Nàng đã từng nghi ngờ những lời hứa ấy, nhưng giờ đây, khi được ôm trong vòng tay của người mình yêu, nàng biết rằng tình yêu này vẫn còn nguyên vẹn, dù có thể đã bị rạn nứt.
“Chị không muốn mất em…” Vỹ Dạ nói, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi. “Chi không muốn chúng ta phải chịu đựng nỗi đau này…”
“Chúng ta sẽ vượt qua,” Lan Ngọc khẳng định, nắm chặt tay Vỹ Dạ. “Chỉ cần chúng ta cùng nhau, mọi chuyện đều có thể giải quyết.”
Hai người cùng ngồi dưới gốc cây hoa giấy, lòng đầy tâm tư nhưng cũng tràn ngập hy vọng. Họ đã tìm thấy nhau giữa những hiểu lầm và tổn thương, và giờ đây, họ sẽ cùng nhau khắc phục những sai lầm của mình, để tình yêu của họ không chỉ còn là một lời hứa, mà là một hiện thực tràn đầy sức mạnh.
Ánh hoàng hôn dần buông xuống, những cánh hoa giấy vẫn bay lả tả trong gió. Dưới tán cây, Vỹ Dạ và Lan Ngọc nắm chặt tay nhau, hứa sẽ không bao giờ để những mâu thuẫn có thể làm rạn nứt tình yêu của họ một lần nữa.
___
Thời gian trôi qua, Vỹ Dạ và Lan Ngọc vẫn cố gắng hàn gắn mối quan hệ của mình, nhưng những tổn thương và sự hiểu lầm vẫn như bóng ma đeo bám. Dù đã có những cố gắng, cả hai vẫn không thể thoát khỏi những kỷ niệm buồn đau.
Một buổi chiều, Lan Ngọc lại ngồi bên bờ hồ, nơi cây hoa giấy đỏ nở rực rỡ. Cô nhìn ra mặt hồ phẳng lặng, trong lòng đầy những suy nghĩ tiêu cực. Dù Vỹ Dạ đã nỗ lực nhiều để làm hòa, Lan Ngọc vẫn cảm thấy rằng một điều gì đó đã mất đi vĩnh viễn.
Khi Vỹ Dạ tìm đến, cô cảm nhận được sự khẩn trương trong giọng nói của chồng. “Chị ơi, em xin lỗi! Em không muốn mất chị!” Lan Ngọc gấp gáp chạy tới, nhưng Vỹ Dạ không còn cảm thấy trái tim mình rung động như trước. Nàng nhìn thẳng vào mắt Lan Ngọc, một phần trong nàng khát khao được tha thứ, nhưng phần khác lại kiên quyết không muốn chấp nhận.
“Có phải em đã làm gì sai?” Lan Ngọc hỏi, đôi mắt đầy lo lắng.
“Không phải vì em,” Vỹ Dạ trả lời, nhưng giọng nói của nàng có chút lạnh lùng. “Mà vì chúng ta đã không còn là chính mình. Chị không thể sống trong sự bất an này nữa.”
Nỗi buồn và sự chênh vênh dâng lên trong lòng, và Vỹ Dạ cảm thấy như mình đang dần xa cách Lan Ngọc. Một khoảng trống lớn lao hình thành giữa họ, không gì có thể lấp đầy. “Chị không thể quay lại như trước, ngay cả khi em xin lỗi,” nàng nói, giọng nghẹn lại.
Lan Ngọc bất ngờ, nhưng không biết phải làm gì hơn. Nỗi đau hiện rõ trong mắt cô, và khi nàng chìm trong sự im lặng, Vỹ Dạ biết rằng mối quan hệ này đã đến lúc phải kết thúc.
Cuối cùng, Vỹ Dạ quyết định rằng mình không thể tiếp tục sống trong tình yêu đã vỡ nát. Nàng rời khỏi nơi đó mà không ngoảnh lại, từng bước chân nặng nề, mang theo nỗi buồn và sự tiếc nuối.
Lan Ngọc đứng lại, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Vỹ Dạ khuất dần trong bóng hoàng hôn. Cô thấu hiểu rằng những lời hứa “sẽ luôn bên nhau” đã không còn ý nghĩa. Cả hai đều đã cố gắng, nhưng giờ đây, những cánh hoa giấy bay lả tả trong gió như những giấc mơ đã tan vỡ, mãi mãi không còn khả năng trở lại.
Dưới tán cây hoa giấy, hai người đã không còn bên nhau, mỗi người đều mang theo nỗi đau và sự tiếc nuối, như những cánh hoa giấy rơi không có hồi kết. Họ hiểu rằng có những điều không thể hàn gắn, và tình yêu của họ đã trở thành một kỷ niệm đau thương, vĩnh viễn lặng lẽ trong tâm trí.
Bất ngờ chưa các bạn trẻ ơi, một cái kết có lẽ ấy vữ à, thôi thì hoan hỷ HE hoài cũng chán he muahaha.
MV chị nhà chỉ có gần 5 phút toai viết như này thì đã cố gắng hết sức rồi, không suy nghĩ gì được nhiều hơn đâu, hoan hỷ mạnh bạo đi.
Nếu thương toai thì hãy ủng hộ nhiều truyện sấp tới của toai nữa nha yêu cả nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com