Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Albus

"Mẹ, mẹ biết Cedric Diggori là ai không?"

Tay đang cầm báo của Draco đột nhiên khựng lại sau câu hỏi của con trai mình, Scorpius. Narcissa lặng người, nhìn về phía con trai. Astoria Greengrass vuốt tóc con trai mình, cười nói. "Cedric Diggori là huynh trưởng của Hufflepuff, lớn hơn cha con 3 tuổi, là một trong bốn Quán Quân của Hogwarts, cùng với Fleur Delacour của Beauxbatons,  Viktor Krum từ  Durmstrang, và Harry Potter. Con biết không, hồi đó cha con vì ghét Cứu Thế Chủ mà rất nhiệt tình ủng hộ Diggori, bằng cách làm một cái huy hiệu mà mỗi lần nhá sáng nó lại hiện lên dòng chữ "Potter thối hoắc" (Potter Stinks).Nhưng tại vòng chung kết, anh ấy đã mất vì một vài lý do." 

 "Astoria, đừng kể với con những chuyện vậy chứ! Scor, tại sao con lại hỏi về Diggori?" Astoria cười, biết rõ chồng mình rất không thích cô kể những "chuyện xấu" anh đã làm trong quá khứ. Biết sao được, ai kêu chồng cô lúc còn nhỏ không khác gì một tên khốn với cái mác quý tộc và vẻ ngoài cực kỳ hút mắt chi?

"Albus tìm được một cặp nhẫn của Muggle ở chỗ cha cậu ấy, trên đó có khắc vài chữ. Một chiếc có khắc chữ Diggori, chiếc còn lại đã bị bùa chú làm cho không thấy được gì cả. Tụi con đã đến thư viện kiểm tra, rồi đi hỏi giáo sư Snape, khi nhìn vào hai chiếc nhẫn đó, giáo sư có vẻ rất tức giận. Albus kể giáo sư đã đến nhà Potter gặp riêng chú Potter, cậu ấy loáng thoáng nghe được tên của cha, Diggori, nên kêu con về hỏi."

Sắc mặt Draco đã rất tệ khi nhắc đến cái tên Cedric Diggori, đến khi Scorpius nhắc đến Cứu Thế Chủ và cha đỡ đầu của mình, gương mặt anh lại trắng bệt.

"Scorpius, con nên thận trọng hơn trong những bí mật của gia tộc khác, dù cho đó có là bạn con. Và từ hôm nay, con không được phép qua lại với nhà Potter, bao gồm cả Albus."

Draco bỏ luôn bữa sáng, đứng dậy rời khỏi phòng ăn, đi lên phòng.

Narcissa nhìn theo con mình, cũng rời khỏi đó. Hôm nay Scorpius lại đụng vào vết thương lớn nhất trong lòng Draco. Thân là mẹ, bà lo cho con trai mình. Mười mấy năm trước nó từng tự sát bằng Lời Nguyền Chết Chóc trước mộ Diggori, nếu không phải Severus đến kịp, có lẽ hiện giờ bà chỉ còn cô độc một mình, hoặc đã chết theo chồng và con mình.

Draco ngã lưng lên ghế bàn làm việc, nhìn lên trần nhà. Scorpius đã mười lăm tuổi, đã hơn 20 năm sau chiến tranh, tất cả đều thay đổi rồi, chính cậu cũng vậy. Được Severus cứu về, cậu đã phải gánh vác gia tộc Malfoy đã dần lụi tàn. Nhờ có việc đứng ra làm chứng của Cứu thế chủ, Draco và Narcissa đã không phải vào Azkaban. Sau đó vượt qua kì thi N.E.W.Ts, thành công làm Lương Y ở St. Mungo. Dù không thân thiết thì có vẻ quan hệ của cậu và bộ ba Vàng có vẻ khá ổn, bằng chứng là khi họ có vấn đề phải đến St.Mungo, cậu luôn là người chữa trị cho họ.

Draco Malfoy và Harry Potter là kẻ thù khi còn đi học, ai ngờ con trai họ lại trở thành bạn thân.

Có lẽ cậu nên đi gặp Severus hoặc Harry Potter.

"Albus, ai cho con đụng vào đồ của cha? Còn chạy đi nói lung tung với giáo sư "

Harry Potter tức giận đập bàn, nhìn vào con trai của mình. Hắn đã bị Severus sỉ vả nguyên một buổi, sau đó mới biết con trai mình nghịch phá lung tung, lại phát hiện ra bí mật của mình.

"Con chỉ tò mò, muốn biết tại sao người cha yêu quý của con lại giấu một cặp nhẫn của Muggle. Sao vậy cha, cha không muốn người ta biết về cặp nhẫn đó sao? A, người ta mà con vừa nói có cả chú Malfoy đấy."

"Con..."

"Bị con đoán đúng rồi phải không? Kỉ vật tình yêu của người ta, cha lại đem giấu, thật là buồn cười. Cha với mẹ cưới nhau bao nhiêu năm, có hẳn ba đứa con, vậy mẹ có biết cha không hề yêu mẹ. Người cha yêu là người mà cha không với tới được, là người mà sẽ không bao giờ, không bao giờ yêu cha. Tôi nói cho ông biết, Harry Potter, tôi đã kêu Scorpius về hỏi chú Draco, không sớm thì muộn, chú ấy cũng sẽ tìm đến ông."

Albus hả hê bước ra khỏi phòng, nhưng lại khựng lại sau câu nói của gia chủ nhà Potter.

"Vậy mày nghĩ Draco sẽ đồng ý để Scorpius tiếp tục làm bạn với người nhà Potter là mày sao?"

"Ha, ông chịu dẹp bộ mặt giả nhân giả nghĩa đó rồi sao? Chú ấy tất nhiên sẽ cấm tôi và Scor làm bạn, nhưng biết sao được, tôi rất ghét ông."

Cứu thế chủ của thế giới phép thuật, Giám đốc Sở Thần Sáng, Harry Potter bất lực ngã vào ghế. Hắn với đứa con nhỏ của mình quan hệ luôn không tốt, nhưng tới mức dùng từ "ghét", thì có lẽ hắn quả thật là một người cha thất bại.

"Giáo sư, gia chủ nhà Malfoy muốn gặp ông."

"Ta đang có tiết, bảo nó về đi."

"Cậu ấy nói sẽ đợi ngài, nếu ngài có thể dạy tới khuya thì cậu ấy sẽ về."

Severus  bất lực, nhanh chóng kết thúc tiết Độc Dược. Ông thừa biết cậu đến để làm gì, nhưng ông không muốn gặp cậu.

Năm đó, ông may mắn sống sót sau khi bị Nagini cắn, cũng may mắn cứu Draco khỏi cái chết. Nhưng cứu được mạng, không cứu được trái tim. Trái tim của thằng bé đã nằm dưới 6 tấc đất, đi theo người nó yêu.

"Con biết ta không có nhiều thời gian mà, còn đến làm phiền ta."

"Scorpius có nói với con vài điều thú vị, nên con muốn đến hỏi thầy."

"Nếu con đến để hỏi ta về Harry Potter hay cặp nhẫn mà cậu ta giữ thì ta nói cho con biết Draco, con quên chuyện đó đi."

Draco im lặng, nhìn thẳng vào mắt vị Bậc Thầy Độc Dược. Severus đảo mắt, ông không muốn nhìn vào đôi mắt xám đó.

"Thầy biết rõ chuyện đó rất quan trọng với con, lại muốn con quên? Là vì thầy muốn bảo vệ Harry Potter hay muốn con mãi mãi sống trong đau khổ. Năm đó, thầy cứu con về từ cõi chết, cũng biết Cedric quan trọng thế nào với con, đúng chứ? Con liều mạng giết Voldemort, dù biết ông ta có bao nhiêu tình cảm dành cho con, thầy cũng biết vì con muốn báo thù cho anh ấy. Vậy tại sao lại bắt con quên?"

Draco đang mất bình tĩnh, dù trước đây có đứng đối diện với Voldemort, cậu cũng chưa từng mất bình tĩnh đến thế. Cậu gào thét lên trong tuyệt vọng, trước mặt cha đỡ đầu của mình.

"Ta chính là sợ con lại như vậy. Draco, Diggori đã mất rất lâu rồi, đã là quá khứ rồi, con đừng nhớ tới nó nữa. Con con có gia tộc Malfoy, có Narcissa, có Astoria và Scor nữa, con không thể mãi sống trong quá khứ được."

Draco đột nhiên bật cười, cười như một người điên. Hơn 20 năm trước, Severus cũng nói với cậu những lời như vậy, khuyên cậu nên tiếp tục sống. Bây giờ ông cũng nói những điều y chang thế, khuyên cậu buông bỏ.

"Giáo sư, thầy nói thật hay. Vậy thầy đã quên được mẹ của Potter chưa, thầy quên được ký ức vui vẻ thuở nhỏ của mình chưa? Thần hộ mệnh của thầy vừa sáng vừa rõ như vậy, chắc hẳn ký ức đó rất đẹp nhỉ?"

Severus im lặng nhìn cậu phát điên. Ông thừa biết thằng bé gắng gượng rất nhiều mới có thể sống tới hôm nay.

Có trách, thì trách số phận an bài.

Albus im lặng đứng ngoài phòng Giáo sư Độc Dược. Nó không biết việc nó làm lại mang nhiều rắc rối cũng như phơi bài nhiều bí mật như vậy.

Cha nó yêu chú Draco. Chuyện này nó biết.

Voldemort cũng có tình cảm với chú ấy. Nó tưởng chuyện đó chỉ là lời đồn.

Buồn cười thay, thế giới này cũng thật buồn cười, vì chính nó cũng có tình cảm với người đáng tuổi cha mình.

Albus thích Draco từ năm nó 13 tuổi, trong một lần nó đến thăm Scor. Nó nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của người đàn ông tóc bạch kim, nó thích cách Draco vuốt những sợi tóc ra sau tai. Nó từng nghe những câu chuyện về chú ấy từ chú Ron, từ mẹ nó, từ nhiều giáo sư trong trường.

Chỉ là con người khi yêu lại rất ích kỷ.

Nó ghét cha mình, ông ta luôn cho khiến nó có cảm giác ông ta rất hiểu về Malfoy.

Người ta nói Harry Potter rất ghét Malfoy, nhưng những chuyện ông ấy đã trải qua với Malfoy, ông ấy lại nhớ rất rõ.

Albus im lặng rời đi, không muốn đối diện với Draco.

Có lẽ, nó sai rồi!

Hoặc,

Nó hối hận rồi!

"Crucio!"

Harry Potter tránh đi Lời nguyền Tra Tấn vừa phóng tới mình. Hắn nhìn về người vừa phóng lời nguyền. Người đang cầm cây đũa phép đã giết Chúa Tể Hắc Ám.

"Malfoy, mày phát điên cái gì?"

Severus rất khó khăn để giữ Draco không phát điên mà đi tìm Cứu Thế Chủ. Nhưng một phút lơ là, Draco đã biến mất. Cậu điên cuồng chạy đến nhà Potter, bất chấp sự ngăn cản của Ginny mà phóng lên thư phòng.

"Potter, tao mày lần cuối, trước khi chết, Cedric Diggori có nói gì với mày không?"

"Không nói gì cả. Mày hỏi tao vấn đề này làm gì?"

"Avada Kedavra"

Ánh lửa xanh phóng, và Harry phải rút đũa phép mình ra.

"Expelliarmus."

Cảnh tượng y như lúc hắn đối diện với Voldemort, và đũa phép của Draco cũng bị văng ra.

Lúc Severus đuổi kịp Draco, cậu đã nằm bất động trên sàn.

Trên một vũng máu...

END

Chiếc Oneshot viết vội. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com