Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4.2


Nước gợn sóng nhỏ, bóng người trong nước lay động.

Thu Phượng Vũ đứng thẳng tại bờ ao suối nước nóng, cúi đầu, đờ đẫn nhìn kỹ hình ảnh chính mình trong nước, vặn vẹo mặt...Thật lâu sau, đưa tay kéo mặt nạ xuống.

"Đẹp xấu bất quá chỉ là lớp da bên ngoài.....ha ha ha...."Hắn đối với bóng dáng mình cười to, nước chấn động gợn cuồn cuộn, rung động tầng tầng lớp lớp tản ra sâu trong giữa hồ.

Chính là những lời này, xác thực đã làm run động cái tâm trống vắng hoang vu của y nhiều năm qua, thì ra chỉ là người nọ thuận miệng đùa vui mà thôi.

"Là ta nhìn sai ngươi rồi." Y vung một chưởng, làm vỡ nát bóng người trong nước, rời khỏi bên hồ.

Quản Đan Phong bưng đồ ăn, đứng trong sân tiêu điều quạnh quẽ, nghe được trận cười lớn truyền từ ao suối bên cạnh, nàng chua xót cắn chặt bờ môi.

Theo biểu hiện của nàng, hận ngày đó không thể đem cái tên Thư gia đại công tử chết tiệt kia một kiếm xuyên tim, sư phụ lại quay đầu đi, mang theo nàng cùng sư đệ hai người, ngày đêm đi khỏi Giang Nam, thằng về Dao Trì.

Hôm nay vừa về đến Tổng đường, sư phụ liền tự giam cầm chính mình trong Vô Hương Viện, ai cũng không nhìn. Nàng không yên lòng, nhân tiện đưa cơm cho sư phụ, sang đây xem xét, chỉ nghe thấy sư phụ đang cười.

Đi theo Thu Phượng Vũ gần mười năm, lần đầu tiên nàng biết Thu Phượng Vũ cười lại bi thương như thế.

Tất cả là do Thư Lưu Y! Quản Đan Phong oán hận mà nghĩ, bỗng nghe Thu Phượng Vũ lạnh giọng trách mắng :"Ai bảo ngươi vào đây?"

Nam nhân đi đến trước mặt nàng, đối với mấy thứ đồ ăn nhìn lướt qua, lãnh đạm nói:"Ta không đói bụng, đi ra ngoài."

Quản Đan Phong đã sớm nghĩ tới Thu Phượng Vũ sẽ nói như vậy, khẩn cầu :" Sư phụ, để cho đệ tử đặt đây đi, bằng không thì các đệ tử đều lo lắng."

Ánh mắt Thu Phượng Vũ thẩm lạnh, không hề cự tuyệt, đi thẳng vào nội thất. Quản Đan Phong bề bộn đi theo vào, đem đồ ăn trên mâm gỗ đen đặt lên bàn.

Trên bàn, có một chén đèn hoa sen giấy. Cánh sen trắng noãn vốn là rơi đầy tro, tận cùng bên trong cánh hoa mơ hồ có thể thấy được hai chữ nhỏ.

Quản Đan Phong đang muốn nhìn kỹ, ống tay áo trước mắt thoảng qua, liên đèn đã bị Thu Phượng Vũ cầm trong tay.

Thu Phượng Vũ lạnh lùng nhìn hai cái chữ nhỏ chướng mắt kia, thật lâu không nhúc nhích.

"Sư phụ?" Quản Đan Phong lo lắng khẽ gọi, chợt thấy tơ máu từ khóe miệng Thu Phượng Vũ chậm chạp tràn ra, nhỏ vào trong tim sen hoa đăng. Nàng hoảng sợ tột cùng, Thu Phượng Vũ lại nhổ ra một ngụm máu tươi, tung tóe đỏ cả liên đèn.

Thu Phượng Vũ nhìn máu trên cánh sen, ánh mắt khiếp sợ, rồi sau đó hiểu rõ—-oán nộ tháng ngày tích tụ trong ngũ tạng, thệ phải tiết ra. Y không gây thương tổn Thư Lưu Y, thế nhưng chỉ có thể tổn thương chính mình.

Thu Phượng Vũ một lần nữa phun ra máu nóng tanh nồng, nghe được Quản Đan Phong lo lắng chạy đi tìm đại phu, hắn hững hờ cười lạnh, bàn tay giữ lấy đèn hoa sen hơi thu lại. "Phụt", liên đèn dính đầy máu đỏ thẩm toát ra ngọn lửa xanh ( gốc là đoàn thanh diễm), chốc lát thiêu đốt hầu như không còn, duy thừa lại một đống tro tàn.

Lời yêu tâm tình ngày xưa, giường tre triền miên, từ nay về sau đều như tro tàn của đóa hoa sen đèn.

Nghe được phía sau một tiếng ho nhẹ, Thu Phượng Vũ mở bàn tay ra, tro tàn tùy ý theo khe hở tay y mà tuôn rơi, tan thành mây khói. Y cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói:"Nha đầu Quản Đan Phong kia thật lắm miệng. Ta không sao, không cần ngươi đến xem."

"Không có việc gì? Vậy máu trên vạt áo ngươi là sao đây? Ngươi đừng nói với ta là ngươi rảnh rỗi nhàm chán đến độ khùng rồi, lại ngại chính mình máu nhiều quá, phun mấy ngụm để chơi." Người phía sau tựa hồ cùng Thu Phượng Vũ có quen biết, lời nói không chút khách khí, căm tức trách Thu Phượng Vũ :"Tự ngươi nói xem, ngươi sống đến bây giờ, bị thương nhả máu bao lâu rồi hả? Cầm lấy đi!"

Một viên đan dược màu đen bắn vào tay Thu Phượng Vũ.

Người nọ tức giận thúc giục :"Mau ăn nó đi. Ta không muốn đồ đệ ngươi phải nhìn....ngươi thổ huyết nữa, đến lúc đó còn tưởng rằng đại phu ta chỉ là hư danh!"

Thấy Thu Phượng Vũ yên lặng ăn đan dược, người nọ mới thỏa mãn gật đầu, thở dài ngồi trên giường, nghiêm mặt nói :"Có phải tiểu tử họ Thư chọc ngươi sinh khí như vậy? Thu Phượng Vũ, tiểu tử kia tại thời điểm ngươi dưỡng thương, ta liền đoán được hắn không có ý tốt. Ta đã sớm cảnh cáo ngươi, chớ cùng hắn day dưa. Cái loại phong lưu này! Đệ tử, nhìn như đa tình, kì thực bạc tình bạc nghĩa. Ngươi lại hết lần này đến lần khác tin mấy cái hoa ngôn xảo ngữ của hắn."

Hắn tức giận bất bình đấm nhẹ tiểu án (bàn nhỏ),"Sớm biết hôm nay, lúc ấy cho tiểu tử kia một cước về trời được rồi, tránh khỏi chà đạp linh đan diệu dược của ta. Hừ, cái đồ phế vật không tim không phổi, chết rồi, trên đời cũng bớt đi được cái tai họa."

"Chuyện đã qua không cần nhắc lại." Thu Phượng Vũ cắt ngang bực tức của hắn, gợn sóng không dậy mà nói:"Chỉ tự trách chính mình có mắt không tròng."

Người nọ ngậm miệng lại, cùngThu Phượng Vũ đối mặt nửa ngày, bỗng nhiên cười lạnh:"Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn vì hắn gỡ tội? Ai, tiểu tử kia có ngươi, rõ ràng không biết quý trọng, ta thấy hắn mới là có mắt không tròng. Thu Phượng Vũ, ngươi hảo hảo điều tức chữa thương, ta đi trước." Phất áo bào, nghênh ngang rời đi.

Vô Hương Viện lớn như vậy, quay về tịch mịch. Ánh nến cháy nhẹ, chiếu lên mặt của Thu Phượng Vũ, nhuộm ra một mảnh bóng mờ dày đặc.

Đầu xuân sau một hồi tuyết dữ dội, xung quanh trăm dặm quanh Dao Trì đều biến thành băng thiên tuyết.

Nhung Khiên Kỳ bước vào Vô Hương Viện, đã tìm thấy Thu Phượng Vũ dưới gốc cây đại thụ bị tuyết trắng bao phủ.

Nam nhân một thân tuyết y, dường như sắp cùng nội viện tuyết đọng dung làm một. Đôi mắt đen nhánh, lạnh lùng nhìn hắn, tựa hồ đang nhìn người xa lạ.

Nhung Khiên Kỳ chỉ có thể trong nội tâm mà thở dài. Từ khi Thư Lưu Y ly khai suốt đêm đó, hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, ngày hôm sau kiên quyết tới Vô Hương Viện, muốn tìm sư phụ hỏi cho rõ ràng, lại bị sư phụ cự tuyệt không cho vào. Suốt mười ngày, Thu Phượng Vũ đóng cửa không nhìn bất cứ kẻ nào. Khiến các đệ tử đều rất lo lắng, Thu Phượng Vũ lại đột nhiên ra khỏi Vô Hương Viện, mang theo Quản Đan Phong cùng một nam đệ tử khác, mà hơn mười năm nay cũng không nửa bước ra khỏi Dao Trì.

Nhất khứ nhất hồi ( một lần đi, một lần về), thu đi đông đến. Thu Phượng Vũ trở về Tổng đường, càng thêm lạnh lùng. Nhung Khiên Kỳ tìm Quản Đan Phong cùng nam đệ tử kia nghe ngóng, lời nói hai người đó rất mơ hồ, không chịu cho hắn biết sư phụ đã đi nơi nào, Nhung Khiên Kỳ truy hỏi không có kết quả, cũng không thể tránh được.

Hắn đã sớm mơ hồ cảm thấy, thầy trò đều vì Thư Lưu Y dấy lên khúc mắc, đến nay, càng xa cách thì càng rõ ràng rồi...Nếu như không phải có chuyện quan trọng, hắn thật sự không muốn chạy đến đây để xem cái mặt lạnh của Thu Phượng Vũ.

"Ngươi tới làm gì?" Thanh âm Thu Phượng Vũ so với ánh mắt càng lạnh lẽo, càng toát lên địch ý không nhẹ đối với Nhung Khiên Kỳ.

Đè xuống khó chịu trong lòng, Nhung Khiên Kỳ như thường ngày kính cẩn mà nói :"Sư phụ, thanh minh(1) này, đệ tử muốn cùng vợ về quê dâng hương tổ tiên, hướng sư phụ từ biệt."

Thu Phượng Vũ còn chưa mở miệng, ngoài viện đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp, Quản Đan Phong tiến vào, nét mặt vô cùng hoang mang. "Sư phụ, vừa rồi sư đệ Thanh Đàn luyện kiếm bị thương ở chân, đi bắc uyển (vườn hoa phía bắc) tìm đại phu cầm máu nhưng không thấy đại phu đâu. Vào trong phòng kiểm tra, hình như đã đi vài ngày rồi."

Đại phu của Tổng đường từ trước đến nay rất thần bí, ru rú trong nhà, khó có lần lộ diện thì lại đeo mũ sa(2). Đệ tử Côn Luân chưa một người nhìn thấy dung mạo thực sự của đại phu, chỉ nói đại phu tính tình cổ quái, ngoại trừ chữa bệnh, không ai lại đi dạo bắc uyển nơi đại phu ở.

"Đi rồi à?" Sau đó Thu Phượng Vũ có hơi sững sờ, đột nhiên tỉnh ngộ, con mắt màu đen co lại.

Ngày xuân còn dài, yên liễu yến nê(3), khắp nơi tràn ngập hoa cỏ kiều diễm. Dưới chân sườn núi thấp bé, có hai gian nhà cỏ tranh đơn sơ, kéo ra nửa mặt tửu kỳ (cờ rượu?) cũ.

Thư Lưu Y cưỡi ngựa, tại khoảng trời thanh sơn nước biếc khoan khoái đi dạo.

Lại là một mùa xuân nồng đậm. Từ khi thầy trò Thu Phượng Vũ rời đi, hắn trong phủ dưỡng thương rất tốt, vì Thư Quân Thiên khắc ra hai tượng ngọc Quan Âm, sau mấy tháng, hắn liền hồn hồn ngạc ngạc ( hồ đồ, ngây ngốc hay sao ấy ), cả ngày ngẩn người, không biết nên làm cái gì thì tốt.

Thư Quân Thiên nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng chịu không được (chém ah chém :v), thấy hôm nay xuân sắc tươi đẹp, chính là đuổi Thư Lưu Y ra khỏi thành đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh). "Đại ca, coi như đệ xin huynh, huynh ra ngoài một chút đi, buồn bực như vậy, sớm muộn gì cũng nhiễm bệnh, lại hao tốn tiển thuốc của đệ ah."

"Ta thấy đệ tham tiền quá rồi!" Thư Lưu Y cười mắng hắn một tiếng, nhưng cũng biết kì thực đệ đệ ngoài miệng nói chua chát như vậy, nhưng trong lòng là lo cho hắn, không đành lòng làm phật ý Thư Quân Thiên, liền đồng ý.

Cả buổi đi khắp vùng ngoại ô mà không có mục đích, hắn cũng có chút khát nước, lại thấy dưới chân núi có một quán rượu nhỏ cho người đi đường tiện nghỉ ngơi, lập tức kéo dây cương tiến đến.

Trong quán rượu còn chưa có khách nào, hắn buộc vật cưỡi lại, chậm rãi lấy bình trà xanh mà uống. Không lâu sau, nghe thấy có người đi vào quán, ngồi xuống phía sau bên cạnh bàn của hắn.

"Chủ quán, cho bình rượu ngon."

Thanh âm nam nhân trong sáng dễ nghe. Thư Lưu Y không khỏi quay đầu lại nhìn, người nọ vừa lúc cũng đang đánh giá hắn, ánh mắt hai người tại giữa không trung đụng vào nhau.

Nam tử kia ước chừng ba mươi tuổi, một thân áo vải màu thiên thanh (xanh thẫm), búi tóc cũng dùng vải gấm màu xanh buộc lại, rất là sảng tịnh ( dễ chịu, sạch sẽ). Khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn trắng trẻo, giống như một nho sinh, hai đầu lông mày lại ẩn ẩn một tia tà khí, làm cho Thư Lưu Y có cảm giác không khỏe bốc lên cổ họng.

Hắn quay đầu lại không nhìn nữa, lại nghe thấy tiếng bước chân, nam tử kia cầm lấy bầu rượu, rõ ràng là đi đến cạnh bàn hắn, tự mình ngồi xuống, mỉm cười nói với Thư Lưu Y :"Một mình uống rượu không có ý nghĩa. Vị công tử này, ngươi cho rằng là gì?"

"Tại hạ với huynh đài hình như chưa từng gặp qua thì phải?" Thư Lưu Y cũng cười nhàn nhạt, ngược lại không có ngạc nhiên quá mức. Hành tẩu giang hồ, cũng gặp qua không ít người vì hâm mộ hắn mà bày ra vẻ người tốt, gần gũi loại người này mới thấy thủ đoạn rất nhiều.

Thanh y nam tử ý cười càng sâu, khí tức tà mị giữa đầu lông mày phát ra càng nặng. "Hạng người vô danh như tại hạ, Thư công tử tất nhiên chưa gặp qua. Nhưng mà dung nhan của Thư công tử, tại hạ nhớ rõ nhất thanh nhị sở (một rõ hai ràng)." Hắn thay mình rót chén rượu, nâng chén mà mời.

Thư Lưu Y càng nghe người này nói chuyện, càng thấy không thoải mái, nhưng cái gọi là chìa tay không đánh khuôn mặt người tươi cười, huống chi hắn từ trước đến nay sẽ không đối với người khác ác âm ác khí (ác độc, hung dữ), liền bưng chén trà cùng đối phương cụng một cái, uống trà thuận miệng nói:"Không biết huynh đài họ gì?"

Thanh y nam tử nhìn Thư Lưu Y uống trà xong, bỗng dưng cười to, ánh mắt lạnh như băng không chút độ ấm. "Thư công tử, ngươi quả nhiên là ai đến đều không cự tuyệt ah!"

"Ngươi nói cái gì?" Thư Lưu Y dù cho có thái độ đúng mực, cũng không khỏi căm tức, không muốn cùng cái người vô lễ này lắm điều, bỏ tiền trà nước xuống mà đi. Vừa đứng lên, đầu óc một trận choáng váng, toàn thân hắn run lên, té lăn trên mặt đất.

"Khách quan, ngài xảy ra chuyện gì?" Tiểu khỏa kế (chắc là người tính tiền aka tiểu nhị, chắc thế :3) quán rượu giật mình liền chạy tới muốn đỡ Thư Lưu Y, bị ống tay áo thanh y nam tử hất lên, lập tức rơi vào góc tường, mắt mũi sưng bầm, không dám lên tiếng nữa.

Thư Lưu Y âm thầm vận khí, lại đề không nổi nửa phần nội tức, thấy thanh y nam tử cười lạnh ngồi xuống, sờ mặt của hắn, hắn dùng lực quay đầu tránh đi tay của người kia, tức giận nói:"Ngươi hạ độc vào trà của ta, muốn làm cái gì hả? Ách!"

Cằm bị thanh y nam tử hung hăng nắm mạnh, Thư Lưu Y đau đến không nói nên lời, trong nội tâm vừa vội vừa tức—-xem điệu bộ này, thanh y nam tử hơn phân nửa là có ý đồ dâm tà, muốn đem hắn ra mà mưu đồ quấy rối.

Thanh y nam tử dường như nhìn thấy ý niệm trong đầu Thư Lưu Y, cười đến âm trầm quỷ dị :"Yên tâm, ta sẽ không đụng đến ngươi, ta còn không muốn làm dơ chính mình đâu." Vung ra một quyền, đánh Thư Lưu Y bất tỉnh.

———————————————————————————

(1) thanh minh : tiết thanh minh (vào các ngày mồng 4, 5, 6 tháng 4), người ta thường đi tảo mộ hay sao ấy :3. Trong Truyện Kiều cũng đã từng gặp từ này.

(2) Mũ sa : mũ của quan văn thời xưa.

(3) Yên liễu yến nê ( 烟柳燕泥 ): khói liễu chim én mê luyến ??? thật sự không biết nghĩa thật của nó là như thế nào, đầu óc ta ngu muội cũng không đoán ra. Ai hiểu xin giúp đỡ ah~

Xì poi chương sau : Thư công tử maybe bị rape nga *cười gian tà*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: