Chương 44
Đêm khuya, một góc thành phố chìm trong ánh sáng nhòe mờ của đèn đường.
Sự yên tĩnh giả tạo che giấu cơn bão ngầm đang cuộn chảy bên dưới - một cơn bão mang tên **báo thù**.
An Triết đứng bên cửa kính cao tầng, ánh mắt lạnh băng soi vào màn đêm phía trước.
Dưới lớp áo khoác sẫm màu là sự quyết tâm không thể lay chuyển, nhưng sâu hơn nữa là **nỗi đau âm ỉ** đã theo anh suốt những tháng ngày qua.
*Những đêm không ngủ. Những giấc mơ tràn ngập máu và lửa. Tiếng gọi tên An Tĩnh trong cơn ác mộng.*
Anh đã để kẻ thù hành động quá lâu - không phải vì yếu đuối, mà vì **sự tuyệt vọng** từng khiến anh gần như mất đi chính mình.
Đã đến lúc "con thú bị thương" không chỉ gầm lên… mà còn cắm răng vào cổ kẻ đã rượt đuổi nó suốt thời gian qua. **Lần này, anh sẽ không để ai có cơ hội làm tổn thương An Tĩnh nữa.**
"Cô chắc chắn chứ?" – Giọng anh trầm, hướng về phía người phụ nữ vừa bước vào, trong đó lẫn một chút **lo lắng** khó giấu.
Lý Vũ Đồng gật đầu, nụ cười sắc như lưỡi dao lướt trên lụa. Nhưng trong mắt cô, An Triết đọc được **nỗi đau** tương tự - nỗi đau của người từng mất đi tất cả.
"Hắn không cưỡng lại được cơ hội đó. Dự án 'Dòng chảy Thế Hệ' là món mồi hoàn hảo."
*Và chúng ta đều biết cảm giác bị lừa dối như thế nào.* - Cô thầm nghĩ, bàn tay siết chặt thành nắm.
Kế hoạch bắt đầu.
Một thông tin "vô tình rò rỉ" về một dự án năng lượng bí mật mà tập đoàn Lục sắp triển khai — kèm theo mã tài khoản ngân hàng và lịch họp nội bộ — được đưa lên một server ngầm.
Chỉ những ai có dây mơ rễ má với thế giới ngầm mới nhìn thấy. Và chỉ một người đủ liều, đủ căm thù, đủ tự tin… sẽ hành động.
Con trai nuôi của Lục Tư Minh - kẻ **thèm khát quyền lực** đến mức có thể bán linh hồn.
Tin nhắn mã hóa đầu tiên xuất hiện, từng chữ toát lên **sự căm thù** đã ăn mòn tâm hồn:
"Người thừa kế? Chờ xem anh còn giữ được bao lâu."
"Thứ tạo ra từ hư vô, rồi cũng sẽ trở về hư vô."
An Triết đọc những dòng tin nhắn, **cơn giận** từ từ dâng lên như lửa đốt cháy từng sợi dây thần kinh. *Hắn dám đe dọa. Sau tất cả những gì đã xảy ra, hắn còn dám.*
Đêm hôm đó, trong một khu kho bãi bỏ hoang ở ngoại ô, hắn xuất hiện với hai tay sai quen mặt.
Nơi được cho là nơi "trao đổi thông tin mật" – thực chất là chiếc lưới đang siết chặt. Một chiếc lưới được dệt bằng **nỗi thù hận** và **khát khao công lý**.
Đèn pha bật sáng chói.
Một giọng trầm vang lên từ bóng tối, trong đó chứa đựng cả **sự lạnh lùng** và **nỗi đau** đã được nung nấu qua bao năm tháng:
"Mày nhầm rồi. Đây không phải là nơi trao đổi… mà là nơi kết thúc."
"Chào mừng đến vùng săn của tao."
An Triết bước ra, tim đập thình thịch nhưng bước chân vững chắc.
Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt như lưỡi dao mổ xẻ từng ý đồ của đối thủ. Nhưng sâu trong những ánh mắt đó là **nỗi đau** của một người đã mất quá nhiều, **quyết tâm** không để mất thêm ai nữa.
Hắn trợn mắt, **sự hoảng loạn** bật ra từ mắt như thác nước vỡ đê. Không kịp phản ứng, chỉ có thể cảm nhận **sợ hãi** bao trùm toàn thân.
Cuộc rượt đuổi nổ ra.
Trong bóng đêm, đạn bay, tiếng bước chân, tiếng thở dốc, tiếng gào giận dữ và hoảng loạn vang lên như nhạc nền của một bi kịch chuẩn bị khép màn.
An Triết chạy với tất cả sức lực, **cơn thịnh nộ** thúc đẩy từng bước chân. *Cho An Tĩnh. Cho gia đình. Cho tất cả những người đã chết vì những kẻ như mày.*
Hắn chạy với **sự tuyệt vọng** của kẻ biết mình sắp chết, hơi thở ngắt quãng, tim đập như trống chiến.
An Triết đuổi kịp hắn ở một lối thoát hẹp, đè hắn xuống, ánh mắt cháy lên không phải chỉ là phẫn nộ – mà là ý chí sống còn của một người từng bị xóa tên, **khát khao** được sống trong ánh sáng mà không phải nhìn qua vai.
"Mày tưởng có thể thao túng mọi thứ chỉ vì từng là con của hắn ta?"
"Tao đã chết một lần. Bây giờ tao sống để kết thúc những thứ như mày."
Giọng An Triết run rẩy, không phải vì sợ hãi mà vì **cảm xúc** quá mãnh liệt - sự tức giận, nỗi đau, và cả **niềm hy vọng** mong manh về một tương lai bình yên.
Một chiếc USB từ túi áo hắn rơi ra.
Lý Vũ Đồng nhặt lấy, tay cô run nhẹ - không phải vì hồi hộp mà vì **cảm xúc** đang dâng trào. Trên đó, chứa danh sách giao dịch của các tổ chức ngầm mà Lục Tư Minh từng hợp tác, và tên những người trong gia tộc Lục từng đồng lõa.
"Trò chơi giờ mới bắt đầu." – Cô thì thầm, ánh mắt sáng lên như vừa mở ra một mê cung mới.
*Cuối cùng. Cuối cùng chúng ta có thể kết thúc tất cả.* - **Niềm hy vọng** lần đầu tiên sau bao lâu được thắp sáng trong tim cô.
Kẻ thù nằm dưới đất, máu loang ra áo, ánh mắt vừa sợ hãi vừa căm thù.
"Tao sẽ không để mày yên. Không khi nào!"
Lời đe dọa cuối cùng, nhưng giọng đã yếu đi, **sự thất bại** thấm đẫm từng âm tiết.
"Tao không cần mày yên." – An Triết đáp, lặng lẽ rút điện thoại. – "Tao cần mày khai. Từng người một."
Giọng anh bình thản, nhưng đôi tay run nhẹ - **sự nhẹ nhõm** bắt đầu lan tỏa. *Sắp kết thúc rồi. Sắp được về bên An Tĩnh rồi.*
Kẻ đi săn – giờ đã là con mồi trong bẫy.
Còn An Triết? Không còn là người sống sót — anh là người đi săn, người định đoạt, và là ngọn lửa thiêu trụi bóng tối.
Nhưng trong tim anh, **nỗi nhớ** An Tĩnh vẫn ấm áp như ánh nến trong đêm tối.
Phía xa, nơi ánh sáng thành phố dần lên cao,
An Tĩnh đang đợi anh trở về — bình yên, không còn máu.
Cô đang đợi với **nỗi lo lắng** thầm kín, với **tình yêu** kiên nhẫn, với **hy vọng** về ngày mai không còn phải sợ hãi.
Nhưng trước khi ánh sáng tràn đến, anh phải dọn sạch bóng tối cuối cùng.
**Vì tình yêu. Vì gia đình. Vì tương lai.**
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com