Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48

*"Anh trở về không phải để nối lại một giấc mơ cũ,
mà để cùng em tạo nên một giấc mơ mới –
nơi tất cả ký ức đau buốt đều hóa thành nền trời dịu dàng phía sau."*

Ngày anh trở về – Ngày tình yêu hồi sinh

An Tĩnh đánh dấu ngày ấy bằng một chấm tím nhỏ trong cuốn nhật ký da cũ – những trang giấy đã thấm đẫm nước mắt và hy vọng. Tay cô run rẩy khi chạm vào dòng chữ viết tay:

*"Ngày An Triết đứng dưới ánh đèn vàng ấm, chạm tay vào lòng cô và thì thầm: 'Là anh đây. Là An Triết.'"*

Hôm nay, đúng ngày ấy, một năm sau – tim cô vẫn đập loạn xạ như lần đầu. Họ trở lại vườn lưu ly ven hồ, nơi từng có tiếng mưa đêm và hơi thở của hai linh hồn tìm lại nhau sau bao năm lạc lối.

An Triết mang đến một chiếc hộp gỗ, đôi tay anh cũng run nhẹ – không phải vì sợ hãi, mà vì xúc động quá lớn. Bên trong là một chiếc lắc tay bạc khắc hình đóa hoa lưu ly, tinh xảo đến từng chi tiết nhỏ. Anh nhẹ nhàng đeo nó vào cổ tay An Tĩnh, động tác cẩn thận như đang cầm một điều thiêng liêng.

*"Năm ấy em cứu anh khỏi địa ngục.
Năm nay, để anh mang em vào giấc mơ đẹp nhất đời."*

An Tĩnh cắn môi, nước mắt ứa ra. Cô ôm chặt anh, cảm nhận được nhịp tim đập mạnh qua lớp áo mỏng.

Trong căn phòng tràn ánh nến và tiếng nhạc vĩ cầm lặng lẽ, không khí đặc quánh bằng tình yêu và hồi hộp. An Triết quỳ xuống lần nữa – lần này, đôi tay anh không còn run rẩy, mà vững chắc như một lời thề.

Không còn là người đàn ông mang tên Lục Diệp Phàm – cái tên đã che giấu bao đau khổ, mà là chính anh, An Triết, với tất cả quá khứ, hiện tại và tương lai.

*"Lần trước anh cầu hôn em dưới một cái tên mượn tạm.
Giờ đây, bằng tất cả chân thành và tự do,
Anh hỏi lại:
Em có muốn làm vợ An Triết không?"*

Giọng anh đều đặn nhưng mang trong đó sự run rẩy của một trái tim đã chờ đợi quá lâu. Ánh mắt anh long lanh, phản chiếu ánh nến nhảy múa.

An Tĩnh bật cười qua làn nước mắt, những giọt ngọc trong vắt lăn dài trên má hồng. Cô gật đầu, giọng nghẹn ngào:

*"Em đã là của anh từ khoảnh khắc anh chọn trở về.
Từ khoảnh khắc anh dám đối mặt với chính mình để yêu em."*

Không phô trương, không hào nhoáng – họ chọn sự giản dị mà sâu sắc. Lễ cưới của họ chỉ có những người thân yêu: Lý Vũ Đồng với đôi mắt ươm đầy nước mắt hạnh phúc, vài đồng nghiệp cũ, và một dàn nhạc acoustic khiến không khí dịu dàng như làn sóng.

An Tĩnh mặc chiếc váy trắng giản dị do chính cô thiết kế, họa tiết lưu ly tím được thêu tay công phu trên vạt áo – mỗi mũi kim đều chứa đựng tình yêu và kỳ vọng. Khi cô bước đi, váy bay nhẹ như cánh bướm.

An Triết trong bộ vest xám tro, ánh mắt không rời cô dâu dù chỉ một giây. Anh đứng đó, ngẩn ngơ như lần đầu gặp cô, tim đập thình thịch và đôi mắt ánh lên hạnh phúc không thể giấu giếm.

*Họ trao lời thề dưới giàn hoa lưu ly tím nở rộ –
không phải lời hứa không bao giờ đau khổ,
mà là lời hứa sẽ nắm tay nhau qua mọi đau khổ để đến được ngày mai.
Giọng nói của họ run rẩy, thành thật, và đầy xúc động.*

Mỗi năm, vào ngày hôm ấy – họ sẽ quay lại vườn lưu ly, tim đập nhanh như lần đầu. Họ viết cho nhau một lá thư không ký tên, mỗi từ ngữ đều được cân nhắc kỹ lưỡng, rồi bỏ vào hòm gỗ với những kỷ niệm đã qua.

Dặn nhau chỉ được đọc sau mười năm, hoặc khi một người yếu lòng – một lời hứa mang tính thiêng liêng, như một kim chỉ nam cho tình yêu.

Mỗi sáng chủ nhật, An Triết pha trà với những động tác nhẹ nhàng, tình cảm, trong khi An Tĩnh vẽ với đôi mắt long lanh. Bức tranh đầu tiên của ngày là chân dung người còn lại, không chỉnh sửa, không phác thảo lại – như một cách nhìn nhau bằng tất cả chân thật và yêu thương.

Trong lễ cưới, Lý Vũ Đồng nâng ly với đôi tay run nhẹ vì xúc động, đôi mắt ánh lấp lánh những giọt nước mắt hạnh phúc:

*"Tôi đã thấy nhiều mối tình ngắn ngủi, rồi tàn úa trong thất vọng.
Nhưng hai người là minh chứng cho một tình yêu không cần ồn ào vẫn có thể tồn tại vĩnh viễn.
Cảm ơn vì đã khiến tôi tin rằng –
người tốt rồi cũng sẽ gặp người xứng đáng."*

Giọng cô nghẹn ngào, đầy xúc động. Cô quay sang người đàn ông bên cạnh, một phóng viên trẻ từng đỡ cô khi ngã ở Florence. Ánh mắt họ chạm nhau, ngắn thôi – nhưng đủ để cả hai hiểu rằng tình yêu đang lặng lẽ nảy mầm.

Buổi tối, khi khách đã về và chỉ còn tiếng gió thì thầm qua lá, An Triết và An Tĩnh ngồi dưới vòm hoa tím. Ánh trăng rơi dịu dàng qua những cánh hoa, tạo nên những khoảng sáng lung linh trên mặt đất.

Tay trong tay – những ngón tay đan lồng như một lời thề không lời.
Trái tim trong nhau – nhịp đập cùng một nhịp, như thể họ chỉ có một trái tim chung.

*"Anh biết không?"* – An Tĩnh khẽ nói, giọng mơ màng như tiếng nhạc –
*"Nếu ngày ấy em không nhìn thấy bức tranh anh vẽ, có lẽ em đã không tìm được anh.
Nhưng cũng có thể…   em vẫn sẽ nhận ra anh, bằng một cách nào đó. Vì chúng ta… luôn có một sợi chỉ không đứt."*

An Triết mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng, đặt lên trán cô một nụ hôn thật nhẹ, thật lâu:

*"Và giờ, sợi chỉ ấy là nhẫn cưới,  là em, là anh – và tất cả ngày mai.
Là những buổi sáng thức dậy bên nhau,  là những chiều tối nắm tay nhau về."*

*"Không có tình yêu nào đi qua lửa mà vẫn nguyên vẹn. Nhưng có những tình yêu –   đi qua lửa rồi, mới bắt đầu rực cháy. Và ánh lửa ấy sẽ sưởi ấm cả một đời người."*
— Trích lời chúc trong sổ ký tên lễ cưới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com