Chương 50
Gió nhẹ xô vào mái hiên, thổi tung vài cánh hoa rơi xuống nền đá lát quanh vườn. Từng cánh hoa bay lơ lửng như những lời thì thầm của thời gian, rồi đáp nhẹ xuống đất với tiếng xào xạc dịu dàng. Trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ được đặt giữa rặng hoa - chiếc ghế đã chứng kiến biết bao mùa hoa nở tàn - hai mái đầu điểm bạc tựa vào nhau như hai câu thơ cuối cùng của một bài ca.
An Triết lặng yên, tay siết nhẹ lấy tay An Tĩnh. Những ngón tay đã có nếp nhăn, da khô và sần sùi, nhưng hơi ấm vẫn nguyên vẹn - vẫn là bàn tay từng run rẩy đặt lên má anh trong đêm tuyết đầu tiên họ yêu nhau. Anh cảm nhận được từng đường gân máu nhỏ dưới làn da mỏng manh của cô, nhịp đập yếu ớt nhưng đều đặn - âm thanh của sự sống, của sự bền bỉ.
"Gió chiều nay thơm như mùi năm đó..."
An Tĩnh cười khẽ, tiếng cười như tiếng chuông nhỏ rung trong gió. Đôi mắt mờ đục nhưng sâu lắng ánh nhìn dịu dàng - trong đó còn lưu giữ ánh sáng của cô gái hai mươi tuổi năm xưa, cô gái từng khóc trong vòng tay anh mỗi khi ác mộng ghé thăm.
"Là ngày anh lỡ nhét đóa hoa lưu ly vào tay em, rồi nói không biết cách tặng hoa…"
Giọng cô run run, không phải vì tuổi già mà vì cảm xúc. Những ký ức ấy vẫn còn đó, sống động như hôm qua - ánh mắt ngượng ngùng của An Triết, cách anh cúi đầu khi trao hoa, cách anh nói "Em có thể... giữ không?" với giọng khàn khàn.
An Triết bật cười – nụ cười không còn vội vàng như thuở trẻ, chẳng cần che giấu nỗi sợ hãi hay tội lỗi nào nữa, mà chậm rãi như một khúc nhạc thánh thót của bình yên. Những nếp nhăn quanh mắt anh nhăn lại, tạo thành bản đồ của hạnh phúc được tích lũy qua năm tháng.
"Vậy mà em vẫn giữ đóa hoa ấy đến tận bây giờ…"
Anh chỉ tay về phía giàn hoa lưu ly phía xa – một biển tím ngập tràn ánh hoàng hôn. Trong ánh sáng cuối ngày, từng bông hoa như những viên ngọc nhỏ, lung linh và huyền bí. Đó là khu vườn họ trồng cùng nhau, từ chính những hạt giống cũ kỹ mà Lý Vũ Đồng từng mang đến năm nào. Mỗi gốc hoa đều có một câu chuyện - câu chuyện về những ngày họ quỳ xuống cùng nhau, bàn tay cùng vun đất, cùng tưới nước, cùng mong chờ.
Chiều nay, họ ngồi giữa hương hoa ngọt ngào, nhắc lại những năm tháng tưởng chừng đã lùi xa như mộng. Mùi hương lưu ly hòa quyện với mùi đất ẩm sau cơn mưa sáng, tạo nên một bản giao hưởng của hoài niệm.
Về những ngày An Tĩnh còn mê man, mang trên mình vết thương thấu xương.
Cô vẫn nhớ cảm giác tê cóng lan khắp người, nhớ ánh đèn trắng xốt của bệnh viện, nhớ tiếng bước chân vội vàng của y tá. Nhưng rõ ràng nhất là gương mặt An Triết - khuôn mặt tái mét, đôi mắt đỏ hoe, cách anh ngồi bên giường không rời một giây, bàn tay anh đặt lên tay cô như sợ cô sẽ biến mất.
Về ánh mắt An Triết lúc siết chặt khẩu súng cuối cùng trước khi quay đầu về phía cô.
Anh vẫn thấy rõ khoảnh khắc ấy - lúc quyết định buông bỏ tất cả để chọn cô. Ánh mắt cô lúc đó, đầy nước mắt nhưng cũng đầy tin tưởng. Cô đã không nói gì, chỉ đứng đó chờ anh, như thể biết rằng anh sẽ chọn tình yêu thay vì báo thù.
Về lời cầu hôn đầu tiên – giữa đêm tuyết rơi nhẹ, anh quỳ xuống trong im lặng, chỉ có một đóa lưu ly ép khô trong lòng bàn tay.
Đêm ấy lạnh cóng, hơi thở họ hóa thành sương mù trắng. Tuyết rơi lặng lẽ, phủ trắng thế giới xung quanh. An Triết quỳ xuống, không có nhẫn kim cương, không có lời nói hoa mỹ, chỉ có trái tim thành thật và đóa hoa nhỏ - biểu tượng của lời hứa sẽ yêu cô mãi mãi.
Tất cả đau đớn, tất cả giông tố, giờ chỉ còn là ký ức để cảm ơn – không còn để day dứt. Những vết sẹo trên lòng đã lành, trở thành những dấu hiệu của sự mạnh mẽ, của khả năng vượt qua và tha thứ.
An Tĩnh khẽ vén tóc mái của An Triết, những sợi tóc mỏng manh, bạc trắng như tuyết. Cô vẫn nhận ra được người đàn ông trong ánh mắt ấy – người đàn ông từng lạc lối trong bóng tối, nhưng chưa từng ngừng tìm về phía cô. Trong mắt anh, cô thấy tất cả: sự hối hận, tình yêu, lòng biết ơn, và một niềm bình an sâu sắc.
Con trai họ – giờ là một người đàn ông điềm đạm với thái dương điểm bạc, dẫn theo vợ và hai đứa trẻ tinh nghịch đến thăm vào mỗi cuối tuần. Tiếng cười của trẻ con vang vọng trong vườn, như những nốt nhạc vui tươi xua đi mọi u buồn.
Cô con gái nhỏ có đôi mắt y hệt An Tĩnh lúc trẻ, to tròn và hiếu kỳ, từng hỏi với giọng trong trẻo:
"Bà ơi, sao hoa tím này bà trồng nhiều thế?"
An Tĩnh mỉm cười, nụ cười lan tỏa từ môi đến mắt, trả lời như thể kể lại một câu chuyện cổ tích:
"Vì đó là loài hoa dạy bà và ông rằng… có những tình yêu, không cần rực rỡ nhưng sẽ không bao giờ phai."
Cô bế đứa bé lên lòng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé. Trong mắt trẻ, cô thấy tương lai - thấy hy vọng về một thế giới tốt đẹp hơn, nơi tình yêu sẽ chiến thắng hận thù.
Lý Vũ Đồng giờ đã là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, tóc cũng điểm bạc nhưng vẫn giữ được vẻ thanh thoát. Cuộc đời cô cũng không thiếu những khúc quanh - những mối tình lỡ lầm, những cơ hội bỏ lỡ - nhưng tình bạn giữa họ chưa từng đổi thay. Trên tường phòng khách, treo một bức ảnh cô chụp: An Triết và An Tĩnh, đứng giữa biển lưu ly, tay trong tay. Trong bức ảnh đó, họ không còn trẻ, nhưng tình yêu trong ánh mắt vẫn rực rỡ như ngày đầu.
Trời về tối, ánh đèn vàng rọi qua khung kính tạo nên những khoảng sáng ấm áp. An Triết cầm quyển sách cũ – cuốn nhật ký của An Tĩnh thuở trước, những trang giấy đã ngả màu, mùi thời gian bốc lên nhè nhẹ. Mỗi dòng chữ đều chứa đựng một cảm xúc, một kỷ niệm.
Trang cuối cùng là một dòng viết tay mờ mực, nét chữ run run nhưng đầy tâm huyết, mà anh đã thuộc lòng:
"Nếu có kiếp sau, em mong vẫn được gọi anh là 'Triết', và được nghe anh gọi em là 'Tĩnh' – trong những ngày tháng an yên không còn máu và nước mắt."
An Triết quay sang, bàn tay run run chạm nhẹ lên trán vợ. Làn da dưới đầu ngón tay anh mỏng manh như giấy, nhưng vẫn ấm áp. Anh cảm nhận được mạch máu nhỏ đập yếu ớt dưới da, nhịp sống mong manh nhưng bền bỉ.
"Anh yêu em, An Tĩnh."
Giọng anh khàn khàn, mang theo tất cả tình yêu của một đời người. Từng từ được thốt ra chậm rãi, trân trọng, như những viên ngọc quý được trao tặng.
Cô đáp, không ngập ngừng, đôi mắt mờ đục nhưng sáng lên vì hạnh phúc:
"Em cũng yêu anh, An Triết. Mãi mãi."
Những từ ngữ giản đơn nhưng chứa đựng cả một cuộc đời. Trong "mãi mãi" của cô có tất cả: những đau đớn đã qua, những hạnh phúc đang có, và lời hứa sẽ yêu nhau đến hơi thở cuối cùng.
Chương cuối của cuộc đời họ chưa khép lại – nhưng nỗi đau đã kết thúc, và tình yêu vẫn tiếp diễn. Họ đã học được rằng hạnh phúc không phải là đích đến, mà là hành trình - hành trình yêu thương, tha thứ và trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau.
Trong căn phòng nhỏ, lọ hoa pha lê vẫn đứng đó kiêu hãnh trên bàn, bên trong là những cánh hoa lưu ly tím khô đã được ép từ năm xưa. Màu sắc phai nhạt theo thời gian, nhưng vẫn giữ hương thơm thoang thoảng của những ký ức không lụi tàn. Mỗi cánh hoa là một lời thề, một nụ hôn, một giọt nước mắt hạnh phúc.
Ngoài vườn, gió hát những bài ca ru của thiên nhiên.
Hoa rơi như những lời chúc phúc từ trời xuống.
Một câu chuyện đã kết thúc – không trong chia ly hay tử biệt, mà trong sự sống nối dài qua những thế hệ, qua những giá trị được truyền lại, qua những điều chưa bao giờ bị lãng quên.
Trong bóng tối êm ả của đêm, họ ngủ yên bên nhau, tay vẫn nắm tay, như hai đứa trẻ sợ lạc nhau. Hơi thở đều đặn của họ hòa quyện thành một, tạo nên nhịp điệu của tình yêu vĩnh cửu.
"Tình yêu không phải là thứ giúp ta tránh khỏi nỗi đau. Mà là thứ khiến ta đủ dũng cảm để đi xuyên qua nó.
Và khi đã vượt qua, ta sẽ thấy rằng tình yêu không chỉ chữa lành vết thương, mà còn biến chúng thành những đóa hoa đẹp nhất trong vườn tâm hồn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com