Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1672. Đây chẳng phải là điều mà ngươi mong muốn sao? (2)

Chapter 1672. Đây chẳng phải là điều mà ngươi mong muốn sao? (2)
Ánh mắt của Chiêu Kiệt đột nhiên sáng lên.
Ngay khi núi Võ Đang vốn chỉ đang lờ mờ phía xa hiện ra rõ ràng hơn, hắn đã nhận ra.
"Màu đỏ......."
Thoạt đầu, hắn nghĩ hắn đã nhìn thấy điều gì đó không ổn.
Nhưng khi so sánh núi Võ Đang với những ngọn núi xung quanh, thì rõ ràng núi Võ Đang đã nhuộm đỏ được một nửa.
"Sư huynh! Đó là.......!"

"Hỏa công sao?"
Vẻ mặt của Nhuận Tông cũng ngay lập tức trở nên nghiêm trọng.
Không ngờ hỏa công lại có thể đốt cháy hơn một nửa ngọn núi lớn như vậy, điều này đến cả tưởng tượng bọn họ cũng chưa bao giờ tưởng tượng tới.
Nhuận Tông nghiến răng.
"Sao bọn chúng có thể làm ra được chuyện này vậy chứ?"
Chỉ cần nhìn ngọn núi kia từ phía xa thôi hắn cũng có thể cảm nhận được nỗi kinh hoàng mà Võ Đang đang phải trải qua lúc này.

"Kiệt Nhi! Chúng ta phải nhanh lên thôi!"
"Vâng, sư huynh!"
Nhuận Tông vô thức siết chặt nắm đấm của mình lại.
'Hãy cố chống cự!'
Bọn ra rồi sẽ đến ngay thôi.
Nhuận Tông hy vọng rằng cái tên Võ Đang vẫn sẽ tồn tại trên thế gian này.
●●●

Vù vù vù!
Vô số ảnh thủ che phủ khắp không trung. Mỗi chưởng ảnh lại là một hình dáng khác nhau, chói lóa đến nỗi chỉ nhìn nó thôi cũng thấy choáng váng.
Rốt cuộc đâu là thật, đâu là giả?
Rõ ràng đây chính là cực chí của "Huyễn". Cũng là một minh chứng chứng minh cho danh xưng Tà Phái Đệ Nhất Thủ của Thiên Diện Tú Sĩ.
Hư Không dường như cũng không có cách nào để đối phó với chưởng công kia, ông ta chỉ có thể ngày càng lùi dần về phía sau.
Tuy nhiên, không đời nào Thiên Diện Tú Sĩ lại cho phép Hư Không có thể làm điều đó. Hắn đuổi theo Hư Không và nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với một nụ cười nhăn nhở trên mặt. Đồng thời, số lượng chưởng ảnh xung quanh cũng tăng dần lên.

Vô số bàn tay hướng về phía Hư Không. Cảnh tượng này khiến người khác vừa cảm thấy trầm trồ vừa cảm thấy kỳ quái. Trông cứ như những hồn ma đang chiến đấu cùng với một người sống vậy.
Kiếm của Hư Không chém mạnh về phía chưởng ảnh.
Chưởng ảnh ngay lập tức bị chẻ làm đôi giống như hai mặt đen và trắng của Thái Cực.
Vù vù vù!
Hư Không mở to mắt.
Phần không gian bị chẻ làm đôi lại được lấp đầy bằng những chưởng ảnh khác.
Hư Không bàng hoàng lăn người về phía sau.

Bốp! Bốp!
Ngay lúc đó, cơ thể của Hư Không chao đảo và đẩy lùi về phía sau, âm thanh phát ra như tiếng trống đánh.
Hư Không gần như không thể dừng lại được, sau đó ông ta từ từ nhìn xuống cơ thể của chính mình.
Các vùng bị ảnh hưởng là vai trái và hông phải.
Y phục của ông ta ở hai vị trí hóa thành tro và để lộ ra cơ thể, trên đó có hằn rõ một bàn tay.
Chưởng ảnh cùng tà khí đã xâm nhập vào cơ thể của Hư Không khiến cho ông ta đau đớn không thôi.
Hư Không nhìn xuống vết thương với gương mặt cứng đờ sau đó lại nhìn chằm chằm vào Thiên Diện Tú Sĩ. Thiên Diện Tú Sĩ trông đầy thư thả, chậm rãi mở miệng.

"Hư Đạo đâu rồi?"
Khi nghe thấy những lời đó, gương mặt của Hư Không trở nên lạnh lùng hơn.
"Hổ con thì vẫn chỉ là hổ con mà thôi. Gánh nặng đang đè nặng lên ngươi rồi. Gọi Hư Đạo đến đây. Nếu muốn đối đầu được với bổn tọa thì phải cỡ Hư Đạo mới được."
Thanh kiếm của Hư Không hơi giật nhẹ.
"Nếu không thì sao?"
Thiên Diện Tú Sĩ cười một cách chế giễu.

"Ôi, đừng nói Hư Đạo Chân Nhân vang danh thiên hạ đã co giò bỏ chạy rồi đấy nhé? Một người đầu óc nhanh nhạy đã bỏ chạy rồi, vậy những kẻ còn lại ở nơi này đều là những kẻ ngốc sao?"
Trong mắt Hư Không hiện ra đầy nộ khí.
"Một tên khốn Tà Phái tầm thường như ngươi mà lại dám đối mặt với Chưởng Môn Nhân của Võ Đang sao?"
"Hửm?"
"Bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi. Một tên tay sai của Bá Quân như ngươi thì chỉ cần ta là đủ rồi."
Ánh mắt của Thiên Diện Tú Sĩ lóe lên.
Điểm này của lũ Chính Phái quả là thú vị. Tà Phái vốn đã nhạy cảm về sức mạnh. Đó là lý do vì sao bọn họ không đủ tự tin để đối đầu với những kẻ mạnh hơn mình.

Còn Chính Phái thì khác, họ vẫn không lùi bước dù biết đối phương mạnh hơn bản thân.
"Nếu ngươi đã muốn thế thì bổn tọa đành chiều theo vậy."
Vù.
Bàn tay của Thiên Diện Tú Sĩ lại một lần nữa tung ra những chưởng ảnh.
Bách Diện Thủ (百面手).
Đó chính là tuyệt thế chưởng pháp của Tà Phái, thứ từng được gọi là Tiêu Dao
Huyễn Hí Thủ (逍遙幻戱手) trước khi nổi danh là tuyệt kỹ thành danh của Thiên Diện Tú Sĩ.

Chưởng pháp, thứ thoạt nhìn qua cũng có thể hiểu được bản chất của Tà Phái, đang nhắm thẳng vào đệ nhất kỳ tài của Võ Đang. Nó không hề có ý định che giấu đi sát khí của mình.
Một cảnh tượng thực sự rất khủng khiếp, cả thế gian như ngập tràn chưởng ảnh.
Một cơn sóng khổng lồ được tạo ra từ chưởng ảnh lao vào Hư Không như thể muốn quét sạch tất cả mọi thứ cản đường nó.
Dù lâm vào cảnh tuyệt vọng nhưng Hư Không không hề phản ứng gì cả. Ông ta chỉ đứng đó hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng về phía trước.
'Liệu ta có thể làm được không đây?'

Có lẽ là không được. Nếu như ông ta chưa từng nhìn thấy nó cũng như là chưa trải nghiệm qua nó.
Nhưng.......
Xoẹt!
Thanh kiếm trong tay Hư Không nhẹ nhàng chuyển động.
Đây không phải là đường kiếm thô bạo xé nát chưởng ảnh như ban nãy mà là một đường kiếm mềm mại và nhẹ nhàng.
Mũi kiếm chầm chậm hướng về phía những chưởng ảnh.
Một đường tròn được vẽ ra.

Vòng tròn là căn nguyên và cũng là sự hoàn hảo. Nhưng ý nghĩa của vòng tròn được vẽ trong không trung lúc này thì hơi khác một chút.
Một vòng tròn tạo nên những gốc rễ vững chắc để không bao giờ lung lay dù trời đất có rung chuyển.
Một gốc rễ vững chắc tựa như rễ của "lão Tùng" lớn lên trên vách đá của Võ Đang.
Hư Không giơ kiếm lao về trước nhanh như thiểm điện.
Keng!
Âm thanh kim loại va vào nhau phát ra, chưởng ảnh ngập tràn trong không trung đột nhiên biến mất.
Thế giới chìm vào yên lặng.

Một vẻ bàng hoàng hiện rõ trong đôi đôi mắt của Thiên Diện Tú Sĩ. Bởi vì Tùng Văn Cổ Kiếm của Hư Không đang đâm chính xác tới vị trí tim của hắn.
'Không thể nào?'
Hắn không còn thời gian để tiếp tục suy nghĩ được nữa. Thanh kiếm của Hư Không di chuyển nhanh như muốn cắt cơ thể của hắn ra từng mảnh. Thiên Diện Tú Sĩ vô thức hét lên tiếng kinh hoàng.
Xoẹt!
Cơn đau ập tới. Thanh kiếm kia đã chém ngang qua gò má và vai của hắn ta.
Bịch.
Thiên Diện Tú Sĩ lùi lại gần rìa vách đá và sờ vào má của mình.

Cảm giác máu ướt đẫm ở tay lúc này rất rõ ràng.
Gương mặt Thiên Diện Tú Sĩ biến dạng.
".... Làm thế nào mà.......?"
Thực chiêu ẩn mình giữa hàng trăm hư chiêu. Vậy mà chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Hư Không đã có thể tìm thấy thực chiêu của Bách Diện Thủ, thứ mà từ trước đến nay không ai có thể nhìn thấu.
Đây là một việc mà cả những người mạnh hơn hắn cũng không thể nào làm được. Nếu việc phá hủy Bạch Diện Thủ có thể dễ dàng như vậy thì ngay từ đầu, nó đã không được vang danh là Tà Phái Đệ Nhất Chưởng Pháp.
Một thứ mà đến Hư Đạo Chân Nhân cũng chưa chắc làm được mà Hư Không lại có thể làm được nó.

Hư Không thu kiếm rồi nhìn vào Thiên Diện Tú Sĩ lúc này đang run lên vì bàng hoàng và tức giận.
".... Chắc ngươi không làm được đâu nhỉ?"
"Cái gì?"
"Nếu đây là lần đầu thì có lẽ đến cả tay ngươi cũng không thể dùng."
Tình thế đã thay đổi, giọng nói của Hư Không cũng trở nên điềm tĩnh hơn nhiều.
"Nhưng ta thì đã từng trải nghiệm qua rồi. Trải nghiệm qua thứ võ công còn rực rỡ và huy hoàng hơn thế này. Tà Bá Liên đã lăng mạ Võ Đang, nhưng ta đã học hỏi được rất nhiều từ sự thất bại của thanh kiếm đó."
"...."

"Ta đã chờ đợi ngày để chém gãy thanh kiếm đó. Vậy nên ta không lý nào lại bại dưới huyễn pháp tầm thường thế này được."
Ánh mắt Thiên Diện Tú Sĩ lóe lên. Hắn dùng tay áo lau đi vết máu chảy trên mặt rồi hỏi.
"Rực rỡ và huy hoàng hơn? Ý ngươi là chưởng pháp của ta chỉ là hạng nhị lưu thôi sao?"
"Không hẳn là nhị lưu....... nhưng nó tuyệt đối không thể sánh bằng thứ kiếm pháp mà ta biết."
Thiên Diện Tú Sĩ cảm thấy bị sỉ nhục.
".... Cái tên không biết trời cao đất dày này.......!"
Ken két!

Tiếng nghiến răng của Thiên Diện Tú Sĩ vang vọng khắp Bạch Nhan Nham.
Dĩ nhiên, hắn không nghĩ rằng võ công của mình là bất khả chiến bại. Nhưng ít nhất thì nó không phải là thứ để một tên như Hư Không phớt lờ.
"Dù sao thì bổn tọa cũng sẽ giết ngươi....... nhưng mà ngươi đã nói những lời như thế ra rồi thì xem như cơ hội để được chết một cách yên bình của ngươi đã mất."
"Đây chính là thứ mà ta muốn."
Hư Không siết chặt thanh kiếm.
Ông ta biết rõ ban nãy cũng chỉ là do may mắn. Chưởng pháp của Thiên Diện Tú Sĩ không phải là thứ có thể dễ dàng phá bỏ như vậy.

Nhưng ngay cả khi biết điều này, Hư Không vẫn không hề nao núng. Nếu không thể phá hủy chưởng pháp này thì rất khó để đối đầu với thanh kiếm kia, khi mà thực và hư chiêu lẫn lộn với nhau.
'Hoa Sơn Thần Long!'
Tại sao ông ta lại nghĩ đến Hoa Sơn Kiếm Hiệp vào lúc này vậy?
'Kiếm của Võ Đang sẽ không thua đâu.'
Lần tỷ võ đó đã khiến sự tự tin, thanh kiếm và cũng như thế giới của Hư Không bị phá vỡ.
Nếu ông ta co ro lại ở nơi này thì chẳng khác nào đang thừa nhận ông ta không thể tiến thêm một bước nào kể từ lúc đó nữa.
Kiếm của Võ Đang là Thái Cực. Thái Cực là căn nguyên và tạo hóa. Đó chính là lý do vì sao thanh kiếm của Võ Đang không hề bị lung lay bởi bất kỳ huyễn ảnh nào.

"Ngươi không biết việc Hư Đạo không có ở đây có nghĩa là gì sao? Để bổn tọa cho ngươi biết con chó bị chủ bỏ rơi là như thế nào!"
Hư Không cắn môi khi thấy Thiên Diện Tú Sĩ lao tới với khí thế cực kỳ khủng khiếp.
'Chưởng Môn Nhân!'
Âm thanh của kiếm phát ra vang vọng khắp vách đá.
●●●
"Hửm?"
Một giọng nói nhẹ nhàng đầy mê hoặc vang lên.

Đôi môi đỏ tươi hơi cong lên. Không giống như giọng nói, vẻ mặt của người kia trong cực kỳ hứng thú như thể một đứa trẻ vừa khám phá ra một điều gì đó rất thú vị.
"Chuyện này....... có hơi ngoài dự đoán đấy chứ?"
Đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước mặt.
Đó là một lão đạo sĩ mặc võ phục đen của Võ Đang. Không, lúc này, người kia nên được gọi là một kiếm tu hơn là một đạo sĩ.
Người đó tỏa ra một khí thế sắc bén tựa như lưỡi kiếm được mài dũa một cách tinh xảo và chặn đường của Trường Nhất Tiếu lại.

"Hừm, thôi được rồi......."
Trường Nhất Tiếu gãi nhẹ vào trán như thể cảm thấy khó xử rồi thở dài.
"Ngươi....... có phải là Hư Đạo Chân Nhân không?"
Hai mắt của Hư Đạo Chân Nhân ánh lên sát khí lam sắc.
"Mọi chuyện kết thúc rồi, Bá Quân."
Xoẹt.
Hư Đạo Chân Nhân từ từ rút kiếm ra. Sát khí chứa trên thanh kiếm sắc bén như muốn chém xuyên qua cả da thịt của đối phương.

"Thật là....... bổn quân không vừa ý rồi đấy."
Đôi mắt của Trường Nhất Tiếu cong nhẹ như một vầng trăng hình lưỡi liềm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com