Chapter 1683. Ta không quan tâm! (3)
Chapter 1683. Ta không quan tâm! (3)
"Chúng ta sẽ nhắm vào một bên của bọn chúng! Tuyệt đối không được lơ là!"
Bạch Thiên liếc nhìn sang bên trái, nơi đã chìm trong biển lửa rồi nhìn sang bên phía đối diện. Nhuận Tông cũng đang dẫn dắt những người khác và canh gác ở hai bên như hắn.
'Hiện tại.......'
Bạch Thiên nhìn quanh, định đưa ra mệnh lệnh tiếp theo thì Tần Kim Long xuất hiện.
"Sao lại ngăn ta lại thế?"
Trên gương mặt hắn đầy nộ khí thay vì vẻ ngạo mạn đặc trưng của mình.
"Ngươi không hiểu tình hình hiện tại của chúng ta là như thế nào sao? Chúng ta đang chuẩn bị tiến vào một ngọn núi rất hiểm trở đấy. Không còn cách nào khác phải giảm tốc độ lại. Nhưng nếu phía trước bị chậm lại thì kẻ địch sẽ bao vây tứ phía và chúng ta sẽ bị cô lập đấy."
"Ta biết."
"Biết mà sao còn lùi về sau chứ? Ngươi có đang hiểu chuyện gì đang xảy ra không vậy? Chẳng phải nên có người mở rộng ở con đường phía trước ra sao?"
"...."
"Không lẽ ngươi......."
"Đừng nói nhảm nữa, Tần Kim Long."
".... Cái gì?"
Ánh mắt của Bạch Thiên nhìn thẳng về phía trước. Chiêu Kiệt và đoàn người của hắn đang ở đó.
"Ta chỉ giao việc cho người phù hợp nhất mà thôi. Và theo ta thấy thì người có thể làm tốt nhất không ai khác ngoài Kiệt Nhi."
"Ngươi......."
Tần Kim Long định nói gì đó nhưng lại khựng lại. Bạch Thiên thản nhiên nói.
"Dù ta có mạnh hơn gấp hai lần hiện tại thì cũng thế thôi. Ngay từ đầu, việc có thể đứng ở tuyến đầu không chỉ dựa vào mỗi tu vi."
"...."
"Ngươi cứ xem là sẽ hiểu tại sao ta lại để Kiệt Nhi đứng ở tuyến đầu và tại sao ta lại không giao lại tuyến đầu cho ngươi thôi."
Tần Kim Long cau mày và im lặng nhìn chằm chằm vào tiền tuyến. Ít nhất là cho đến hiện tại, hắn chẳng cảm nhận được gì đặc biệt ở Chiêu Kiệt cả.
'Tên ngổ ngáo đó sao?'
Tần Kim Long không phản bác thêm cũng là vì sự im lặng của Lưu Lê Tuyết.
Hắn không muốn thừa nhận, nhưng nữ kiếm tu kia có thể ngang cơ với hắn, hoặc có thể hơn hẳn hắn một bậc. Nhưng nàng lại chẳng tỏ vẻ bất mãn gì cả.
Mặc dù nàng thờ ơ đến mức khó đoán nhưng ít nhất thì nàng cũng sẽ thể hiện bất mãn nếu cảm thấy bất bình. Nhưng bây giờ nàng lại im lặng như thể việc Chiêu Kiệt dẫn đầu là điều hiển nhiên.
Tần Kim Long thở dài.
".... Đúng là không thể hiểu nổi mấy tên Hoa Sơn các ngươi mà."
Hắn nhìn theo bóng lưng của Chiêu Kiệt.
"Để ta xem hắn khủng khiếp đến mức nào."
●●●
"Mau cút ra!"
Thanh kiếm của Chiêu Kiệt như một tia sét giáng vào không trung.
Vụt!
Võ giả Tà Bá Liên không kịp phản ứng và ngay lập tức gục ngã trước kiếm khí nhanh như thiểm điện. Hình ảnh núi Võ Đang đang bốc cháy ngày càng hiện rõ ra hơn.
Cây cối cháy đen như than, ngọn lửa đỏ rực vẫn đang cháy dữ dội. Nếu có cánh cửa dẫn xuống Địa Ngục thì chắc chắn nó sẽ là một nơi giống như thế này.
Việc vượt qua ngọn lửa đó và leo được lên trên núi đã là điều không dễ chứ đừng nói đến việc còn cả những kẻ địch xung quanh. Kẻ địch đang ẩn nấp ở một vị trí thuận lợi nào đó để chờ Thiên Hữu Minh đến.
Cú đá của Chiêu Kiệt được tung ra mà không hề có chút do dự.
"Phó Đường Chủ! Nơi này lửa cháy mạnh quá, chúng ta phải tìm đường vòng thôi!"
"Không!"
"Phó Đường Chủ!"
"Hâyyyyyy!"
Chiêu Kiệt thẳng thèm để ý đến những lời nói phát ra từ phía sau lưng hắn, hắn cứ theo mà lao về phía trước và vung kiếm ra.
Xoẹt!
Kiếm khí lao tới những cái cây đang cháy và chặt đứt gốc của nó. Những tiếng kinh ngạc vang lên khắp nơi.
"A.......?"
Uỳnh! Uỳnh!
Những cái cây đổ xuống, không gian rộng lớn mở ra. Mặc dù những ngọn lửa nhỏ vẫn đang cháy nhưng ngọn lửa dữ dội cháy quanh những cái cây đã biến mất.
"Chặt nó đi."
Chiêu Kiệt hét to để mọi người có thể nghe thấy.
"Cháy thì cũng đã cháy rồi! Cứ chặt hết chúng đi! Mở đường ra nào!"
"A.......!"
Những người đang ngơ ngác nhìn về phía trước nhanh chóng gật đầu.
"Ra....... ra là vậy! Các ngươi còn làm gì thế? Mau giúp Phó Đường Chủ đi."
"Rõ!"
Leo núi bằng cách chặt cây sao? Đây là điều mà bọn họ hoàn toàn không thể nghĩ tới. Những cây thông mọc trên Võ Đang vốn rất cứng cáp, hơn nữa lại rất lớn. Ngay cả những người luyện võ công cũng khó mà chặt nó đi được.
Nhưng bây giờ, chẳng phải những cái cây đó đã bị đốt cháy đến tận gốc rồi sao? Vậy nên việc chặt chúng bây giờ chẳng khó khăn gì, ngay cả đối với những người bình thường không luyện võ.
"Chặt chúng đi!"
"Vâng!"
"Dồn sức chặt chúng trong một nhát thôi!"
"Rõ!"
Chiêu Kiệt giậm mạnh chân xuống đất rồi vung kiếm. Những gốc cây đã đen kịt ngay lập tức ngã xuống đất.
Nhiều người bị phân tâm khi nhìn thấy Chiêu Kiệt đang chạy phía trước.
Làm thế nào mà.......?
Chặt đi những cây cháy để mở đường. Thay vì phải đi đường vòng để tránh lửa, bọn họ đã có thể rút ngắn thời gian bằng cách này.
Thoạt nhìn qua thì có thể nghĩ ý tưởng này ai cũng có thể nghĩ ra. Nhưng trên thực tế, khi lâm vào tình huống như thế này thì để suy nghĩ ra một cách ứng phó phù hợp là rất khó.
Làm cách nào mà Chiêu Kiệt vẫn có thể giữ bình tĩnh khi ngọn lửa và khói đen đang bóp nghẹt bọn họ như thế này chứ? Hầu hết những người ở đây đều nghĩ đến việc đi đường vòng để tránh lửa.
Vậy mà kiếm tu trẻ tuổi đó lại mở ra một con đường mà họ chưa bao giờ tưởng tượng tới.
'Ta chưa bao giờ nghe Nhất Kiếm Phân Quang cũng có mặt xuất sắc như thế này.'
'Hoa Sơn Ngũ Kiếm đều như thế này cả sao?'
Chiêu Kiệt hoàn toàn không biết toàn bộ ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, hắn chỉ miệt mài đạp vào đất.
'Nhẹ nhàng quá.'
Chiêu Kiệt cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng đến lạ.
Không phải do quá khích khi đang đứng trên chiến trường nơi mạng sống của hắn đang bị đe dọa. Cũng không phải do tràn đầy năng lượng mà cơ thể hắn lúc này thật sự nhẹ bẫng.
Với tốc độ này thì chẳng mấy chốc hắn đã có thể leo đến đỉnh núi cao kia.
"Tên khốnnnnnn!"
Ba ngọn giáo lóe lên phía sau ngọn lửa rực cháy. Trước khi mắt của Chiêu Kiệt có thể phát hiện ra sự hiện diện của ngọn gió thì thanh kiếm của hắn đã phản ứng trước. Lưỡi kiếm sắc bén của hắn đánh bật tất cả những ngọn giáo đi.
Keng!
Sau đó, một thanh kiếm sắc bén như độc xà lao về phía những ngọn giáo phóng ra với tốc độ đáng kinh ngạc.
Xoẹt!
Chiêu Kiệt rút kiếm về rồi vung thanh kiếm theo chiều ngang để chặt đứt cái cây đang chặn trước mặt hắn. Lão tùng to lớn đã cháy đen nhưng vẫn chưa mất đi dấu vết của năm tháng ngã xuống.
Uỳnh!
Chiêu Kiệt đứng thẳng người và chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.
Tuy khói lửa đã che mất tầm nhìn, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy hơn một trăm võ giả của Tà Bá Liên đang đợi hắn.
Lửa và kẻ thù.
Chiêu Kiệt hạ thấp người rồi vung kiếm.
"Phó Đường Chủ."
"Đi tiếp đi."
Chiêu Kiệt đạp xuống đất mà không một chút do dự.
Khi đã đứng ở tuyến đầu thì việc hắn phải làm chỉ có một. Hắn sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi có thể lên tới được đỉnh núi.
"Nếu cảm thấy chặn được ta thì các ngươi cứ thử đi!"
Cơ thể Chiêu Kiệt lao về phía kẻ thù như một tia sáng.
●●●
Sự im lặng bao trùm không gian trong một thời gian dài.
Thanh Minh nâng ly rượu lên. Hắn nhìn thẳng vào Trường Nhất Tiếu và uống cạn ly.
Cạch.
Hắn đặt ly rượu xuống bàn rồi lau miệng bằng tay áo một cách thô bạo.
"Ngươi......."
"Hửm?"
"Ngươi không tò mò điều gì sẽ xảy ra nếu vị trí của chúng ta bị đảo ngược à?"
Thanh Minh nhếch miệng cười trước câu nói đầy giễu cợt của Trường Nhất Tiếu.
"Ta không đủ rảnh để tò mò về mấy chuyện còn không thể xảy ra."
"...."
"Ta thậm chí còn không nghĩ về điều đó. Ngươi nghĩ ta sẽ trở thành một tên Tà Phái khốn kiếp như ngươi sao?"
"Ôi chao. Ngươi đúng là một đứa trẻ không có sức tưởng tượng."
Trường Nhất Tiếu khẽ lắc đầu.
"Ngươi thực sự chưa bao giờ nghĩ về điều đó sao?"
"Một lần cũng không."
"Thật à?"
Trường Nhất Tiếu mỉm cười. Hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Minh như cố để nhìn thấu Thanh Minh.
"Tà Phái cũng chẳng có gì đặc biệt. Những kẻ không tuân theo các tiêu chuẩn do thế gian tùy tiện đặt ra tụ họp lại với nhau và được gọi là Tà Phái. Nhưng mà......."
Hoa Sơn Kiếm Hiệp đang đối mặt với hắn bằng vẻ mặt thờ ơ.
"Chẳng phải trong tất cả lũ kiến thuộc Chính Phái thì ngươi chính là người giống Tà Phái nhất sao?"
"...."
"Ngươi thật sự chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó sao? Ngươi chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân muốn chém đầu những tên khốn đang nói ra những lời vô nghĩa, hay là muốn chà đạp lên tất cả những gì mà bọn chúng đang đại diện. Hoặc là......."
Trường Nhất Tiếu vẫn nói chậm rãi, nhưng đôi mắt hắn dần trở nên phấn khích.
"Ngươi muốn tiêu diệt tất cả những gì mà chúng tùy tiện dựng lên và tự gọi đó là pháp đạo của thế gian."
"...."
Thanh Minh không trả lời.
"Ngươi thực sự chưa bao giờ suy nghĩ đến những việc đó sao?"
".... Đừng nói nhảm nữa. Làm mất hết cả tâm trạng uống rượu của ta."
Thanh Minh lạnh lùng nhìn Trường Nhất Tiếu à nói.
"Ta không biết ngươi muốn ta trả lời thế nào, nhưng ta chỉ có thể cho ngươi một câu trả lời duy nhất. Ta không giống ngươi. Tên Tà Phái ngu si đần độn."
Trường Nhất Tiếu nheo mắt.
"Đây là lời nói của một người thậm chí còn chưa từng trải qua những điều đó."
"Có trải qua điều gì thì cũng giống nhau cả thôi."
"...."
"Đừng lải nhải như thể ngươi hiểu rất rõ về ta nữa. Ngươi không hiểu ta đâu. Cả đời này cũng không thể hiểu."
"Tại sao?"
"Bởi vì người quan trọng nhất cuộc đời ngươi chỉ có bản thân ngươi mà thôi."
Bỗng dưng Trường Nhất Tiếu lại chẳng thể hiện biểu cảm gì. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.
"Nhưng ta thì không. Những gì quan trọng với ta không phải là bản thân ta."
".... Đúng là đồ đạo đức giả."
"Đúng. Ta có thể là người đang sống với sự đạo đức giả kinh tởm đó. Giống như ngươi đang ôm sự hận thù dưới lớp ngụy trang khát vọng đó vậy."
Thanh Minh nói như thể không cần phải suy nghĩ gì thêm.
"Với cả, dù vị trí của ngươi và ta có thay đổi thì kết quả vẫn vậy thôi. Ít nhất là hiện tại."
".... Ý của ngơi là gì?"
"Ngươi thua rồi. Trường Nhất Tiếu."
"...."
"Ta có đứng trên lập trường của ngươi thì cũng vậy thôi. Ta cũng sẽ thất bại. Ngay từ đầu, cuộc chiến này không phải thứ do ta và ngươi quyết định. Khoảnh khắc đó đã qua rồi."
Khi nghe thấy những lời đó, Trường Nhất Tiếu nhìn về phía núi Võ Đang đang bốc cháy sau đó lại nhìn về Thanh Minh và mỉm cười một cách kỳ lạ.
"À, ngươi lại lảm nhảm cái chuyện niềm tin gì đó nữa sao? Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ thắng à?"
"...."
"Ngươi nghĩ rằng lòng mong muốn của ngươi sẽ chạm tới ông trời sao?"
"Thế gian này không có ông trời. Kể cả có thì ta cũng không ngu ngốc đến mức muốn có được thứ gì từ thứ chết tiệt đó."
"Hờ? Vậy thì là gì?"
"Ngươi không hiểu sao? Ngươi đã sai rồi, tên ngu ngốc."
Trường Nhất Tiếu nghiêng đầu. Thanh Minh mỉm cười.
"Ngươi nghĩ ngươi đã giữ được chân ta ở đây rồi đúng chứ?"
".... Không phải ư?"
"Ta không có ở đây. Người đang ngồi ở nơi này chỉ là cái vỏ của ta thôi."
Ánh mắt Thanh Minh từ từ rời khỏi Trường Nhất Tiếu và chạm đến một nào nào đó ở bên dưới núi Võ Đang đang bốc cháy.
"Ta vốn dĩ đã ở đó rồi."
"...."
"Ta đang chiến đấu ở nơi đó."
"Ngươi đang nói cái quái gì thế......."
"Có lẽ ngươi sẽ không bao giờ hiểu được. Vậy nên ngươi đã thua rồi."
Thanh Minh lại nhìn về Trường Nhất Tiếu. Đôi mắt đen thờ ơ không chứa đựng một chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào Trường Nhất Tiếu.
"Ngươi nghĩ bản thân biết và hiểu tất cả mọi thứ. Nhưng sự kiêu ngạo đó đã dẫn ngươi đi đến thất bại rồi."
Lần đầu tiên kể từ khi ngồi xuống tại nơi này, đôi mắt của Trường Nhất Tiếu trở nên dao động.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com