Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1690. Dẫu có bị chế nhạo. (5)

Chapter 1690. Dẫu có bị chế nhạo. (5)
Tầm nhìn của hắn nhuộm đầy máu đỏ.
Những lưỡi kiếm lao đi nhằm lấy mạng đối phương, gương mặt đầy ác ý và sát khí. Bóng tối của màn đêm dường như nhuộm đen cả tiếng thét của những kẻ đang chết dần.
Và ngoài những sự tuyệt vọng đó là bóng dáng của một nam nhân mặc hắc y đập vào mắt hắn.
"A....."
Vô Chấn vô thức thốt lên. Đó vừa là tiếng rên rỉ đau đớn, vừa là tiếng thở dài sâu thẳm, thậm chí còn là niềm vui bất tận.
Bạch Thiên và Hoa Sơn cuối cùng cũng lên tới đỉnh của Bạch Nhan Nham.

Hắn nên mô tả cảm xúc lúc này là gì nhỉ?
Những cảm xúc mãnh liệt đến mức không thể giải thích trọn vẹn thành lời đang quét qua trái tim của các đệ tử Võ Đang.
Nhưng cảm giác trong tim Bạch Thiên lại khác.
Kẻ thù đã lấp đầy vách đá hẹp, và các kiếm tu của Võ Đang đang bị bao vây.
'Những người ở đây..... là tất cả những người còn lại sao?'
Bạch Thiên cắn chặt môi.

Võ Đang cùng Thiếu Lâm là hai môn phái cạnh tranh vị trí Bắc Đẩu của thiên hạ với nhau. Nhưng số lượng kiếm tu hiện tại của Võ Đang quá ít để làm được điều đó.
Tất cả những người khác ở đâu rồi?
Ánh mắt Bạch Thiên hơi hướng xuống.
Máu vương vãi khắp nơi đã bị bàn chân đất của Tà Bá Liên giẫm lên và nhuộm đen nó.
Đầu mũi kiếm đã được rút ra hơi run lên.
Tà Bá Liên nhìn hắn một cách hung ác. Có những bàn tay thò ra dưới chân của bọn chúng. Lòng bàn tay chai sạn, trắng bệch, không còn một chút máu, cho hắn thấy được số phận của chủ nhân nó.

Rốt cuộc đã có bao nhiêu người phải hy sinh dưới thanh kiếm của bọn chúng rồi?
Dù sao thì vẫn chưa muộn, bởi vì lúc này vẫn có người còn sống.
Và Thiên Hữu Minh, trong đó có Hoa Sơn cũng đã cố gắng hết sức có thể.
Nhưng chuyện này quá đỗi.....
Đúng lúc đó, một giọng nói đầy giễu cợt vang lên trong tai của Bạch Thiên khi hắn đang cố kìm nén cảm xúc hổ thẹn.
"Thế nào hả?"
Bạch Thiên quay đầu lại.

Thiên Diện Tú Sĩ sau khi tránh được khỏi thanh phi đao của Đường Quân Nhạc thì đã đứng cách xa rìa vách đá và nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên.
"Khác với ngươi mong đợi quá sao?"
Bạch Thiên không thể phủ nhận.
Hắn đã hy vọng rằng Võ Đang sẽ cầm cự được lâu hơn một chút. Hắn hy vọng rằng nỗ lực của Thiên Hữu Minh sẽ cứu được nhiều người hơn.
Nhưng sự thật thật tàn khốc.
"Đôi khi ngu ngốc lại là một vụ cá cược tốt. Nhưng phần lớn, cái kết của những kẻ ngu ngốc đều không mấy tốt đẹp."
Thiên Diện Tú Sĩ liếc nhìn qua một bên.

Các đệ tử của Võ Đang đang đứng kề vai sát cánh bên nhau.
"Nếu chúng bỏ chạy mà không màng đến thể diện thì rất nhiều người trong số bọn chúng có thể sống sót rồi. Nếu bọn chúng chọn thực tế thay vì những lời biện minh nhảm nhí thì có lẽ bọn chúng đã có thể xây dựng lại điện các bất cứ lúc nào."
"..."
"Đây chính là hậu quả của lòng tự cao và sự thiếu hiểu biết. Giờ thì nhìn đi, sự vất vả của các ngươi đã trở nên vô nghĩa rồi."
Ánh mắt của các đệ tử Võ Đang hơi dao động trước những lời lẽ gay gắt của Thiên Diện Tú Sĩ.
Bọn họ đã rơi vào thủ đoạn của kẻ thù, số người chết dưới lưỡi kiếm của chúng còn nhiều hơn số người còn sống.

Dĩ nhiên là trên Bạch Nhan Nham lúc này đã chứa đầy xác chết của kẻ thù. Nhưng điều đó không có nghĩa là số lượng kiếm tu Võ Đang bị thiệt hại được giảm đi.
Có vẻ như bọn họ đang tự cắt bỏ đi những thứ mà họ cố gắng bảo vệ.
Sự thật khủng khiếp đó khiến các đệ tử của Võ Đang lúc này đã không còn thấy vui ngay cả khi Bạch Thiên cuối cùng cũng xuất hiện để cứu họ.
Bạch Thiên dường như cũng có thể đọc được suy nghĩ của họ.
Đôi môi mím chặt cùng với đôi mắt run rẩy đã cho hắn biết được điều này. Bạch Thiên nghiến răng khi thấy những vẻ mặt đó.
"Ảo mộng lúc nào cũng ngọt ngào nhỉ?"
"..."

"Có lẽ thà chìm đắm trong ảo mộng còn hơn là sống trong hiện thực khắc nghiệt. Tuy nhiên, những người không tỉnh dậy khỏi giấc mơ kịp thời sẽ phải đối mặt với thực tế còn tồi tệ hơn nữa. Giống như bọn chúng lúc này, và cả các ngươi nữa."
Xoẹt.
Bạch Thiên bất ngờ tra kiếm vào vỏ. Hắn để trống hai bàn tay và nhìn về phía đệ tử của Võ Đang khiến ai nấy đều sửng sốt trong giây lát.
"Hửm?"
Thiên Diện Tú Sĩ nhìn Bạch Thiên với vẻ mặt nghi hoặc.
Bạch Thiên trịnh trọng chắp tay với các đệ tử của Võ Đang lúc này đang bị kẻ địch bao vây.
Đó chỉ là một hành động thể hiện sự kính trọng một cách đơn giản, ngắn gọn mà chẳng cần phải dùng lời nói.

Nhưng không ai có thể rời mắt khỏi hành động đó. Ngay cả Tà Bá Liên và Thiên Diện Tú Sĩ lúc này cũng vậy.
Thiên Diện Tú Sĩ cười một cách mỉa mai.
"Ngươi đang....."
"Câm miệng."
Bị Bạch Thiên cắt ngang lời, gương mặt của Thiên Diện Tú Sĩ nhăn nhó vì tức giận. Dù hắn có là Tà Phái và người kia là Hậu Khởi Chi Tú của Chính Phái đi chăng nữa thì đó cũng không phải là những lời hắn nên nghe được từ một nam nhân trẻ tuổi sống còn chưa được một nửa đời người.

Tuy nhiên, Bạch Thiên chỉ chăm chăm nhìn vào Võ Đang mà chẳng màng đến Thiên Diện Tú Sĩ.
"Ngươi sẽ không thể hiểu được đâu. Không, phải là không muốn hiểu mới đúng. Nhưng mà..... Hãy nghe cho rõ đây."
Bạch Thiên nhìn thẳng về phía về phía Võ Đang rồi nói.
"Trên đời này không có ý chí nào lại vô nghĩa cả."
Ngay lúc đó, bả vai của các đệ tử Võ Đang khẽ run lên.
"Cho dù đó là niềm tin, nghĩa vụ hay là hiệp nghĩa hay bất cứ điều gì khác cũng vậy. Dẫu có hy sinh hay phải mất đi thứ không nên mất."
Bạch Thiên cắn môi.

"Dẫu có bị chế giễu, thì trên đời này vẫn không ý chí nào gọi là vô nghĩa."
Bạch Thiên khẳng định. Một khoảng lặng bao vây khắp chiến trường.
Đôi mắt đang run lên vì tuyệt vọng và hổ thẹn dần điềm tĩnh trở lại và tràn đầy ý chí mạnh mẽ.
Đến lúc này, Bạch Thiên mới nhìn về phía Thiên Diện Tú Sĩ. Nhưng ánh mắt ấy không giống trước đây, nó tàn nhẫn, sắc bén giống như một lưỡi dao được rèn dũa kỹ càng vậy.
"Hãy nhớ lấy, lũ Tà Phái khốn kiếp."
"..."

"Bọn ta không chỉ chiến đấu để sinh tồn. Bọn ta còn chiến đấu là để 'bảo vệ' và 'lưu giữ'. Cái chết của một người chiến đấu chỉ để sống có thể vô giá trị, nhưng cái chết của một người chiến đấu vì bảo vệ hay gìn giữ một thứ gì đó không bao giờ là vô giá trị cả. Bởi vì bọn ta đã bảo vệ những gì cần bảo vệ bằng cả mạng sống của mình."
Thiên Diện Tú Sĩ khẽ nhếch miệng cười chế nhạo.
"Thứ cần phải bảo vệ sao?"
"Đúng vậy."
"Thế thì nếu bọn ta giẫm đạp lên cái thứ các ngươi cần phải bảo vệ thì cái chết của các ngươi sẽ trở nên vô nghĩa đúng chứ?"
"Không. Vì các ngươi sẽ không có cơ hội để làm như vậy."
Xoẹt.

Bạch Thiên rút kiếm ra và giương kiếm về phía Thiên Diện Tú Sĩ.
"Bởi vì bọn ta đã đến rồi."
Bạch Thiên vừa dứt lời, một người nhảy cao lên vách đá một cách đáng sợ như phi điểu.
Bịch.
Người vừa mới nhảy lên kia đáp xuống cạnh Bạch Thiên một cách nhẹ nhàng tựa lông hồng.
"Muội đến muộn."
"Không sao đâu, sư muội."

Tiếp đến lại có hai bóng người phóng lên vách đá, sau đó lại có thêm hai người nữa leo lên vách đá và đứng sau lưng Bạch Thiên.
"Chết tiệt! Lũ Võ Đang đó....."
"Vẫn còn người sống sót. Kìm nén cảm xúc lại đi, đừng để bị quá khích như thế."
"Họ....."
Trong khi Chiêu Kiệt cắn môi đến bật máu để kìm nén cơn giận đang dâng trào của mình thì Nhuận Tông cũng lặng lẽ suy ngẫm về cơn phẫn nộ của hắn.
Tuệ Nhiên đứng phía sau đứng tụng kinh với gương mặt đầy nặng nề, Đường Quân Nhạc đứng sau Bạch Thiên cũng trừng mắt lên nhìn Thiên Diện Tú Sĩ.
Bạch Thiên kiên định nói.

"Bởi vì bọn ta sẽ không để điều đó xảy ra."
Thiên Diện Tú Sĩ im lặng nhìn vào Bạch Thiên rồi quay qua nhìn các đệ tử của Võ Đang.
Ngay cả Thiên Diện Tú Sĩ cũng có thể cảm nhận được ý chí đã hừng hực trở lại trong đôi mắt của những con người kia.
'Chết tiệt. Bọn chúng sắp chết đến nơi rồi kia mà.'
Những kẻ chỉ chờ đợi giây phút để chết giờ lại đang chuẩn bị chiến đấu đến cùng.
'Nửa canh giờ..... Không.'

Chỉ cần chặn được đám người kia khoảng nửa khắc, hắn đã có thể loại bỏ tất cả các kiếm tu Võ Đang lúc này đã kiệt sức dần. Như vậy thì hắn đã có thể giẫm đạp từng người đang leo lên vách đá và những người đang tuyệt vọng trên Bạch Nhan Nham này rồi.
Nhưng bây giờ có hối hận cũng vô nghĩa.
Thiên Diện Tú Sĩ siết nhẹ tay rồi mở ra, máu chảy dài từ vết thương do Đường Quân Nhạc gây ra. Cơn đau nhói khiến hắn càng tức giận hơn.
Thất bại đã làm hắn rơi vào tình thế này. Thật ngu ngốc khi để bản thân bị thương trong lúc ngăn chặn kẻ thù một cách vội vàng.
Nhưng hắn vẫn chưa đánh mất lợi thế của mình.
'Thà rằng..... phải, tốt thôi.'
Đám người kia giờ đã không còn lối thoát.

Nếu hắn phá hủy mọi thứ tại đây, kể cả Hoa Sơn, thì hắn sẽ thu được một vụ mùa bội thu.
Ngay lúc đó, các đệ tử của Hoa Sơn cũng lần lượt xuất hiện trên vách đá.
"Chỉ có bấy nhiêu đó người mà cũng mạnh miệng quá nhỉ? Đúng là lũ Chính Phái mà."
Ánh mắt hoảng hốt của Tà Bá Liên đã lấy lại được sự bình tĩnh sau khi nghe thấy những lời đó.
Đúng vậy. Tình hình chỉ hơi thay đổi một chút. Nhưng lợi thế vẫn hoàn toàn nghiêng về phía bọn chúng.
"Giết sạch chúng cho ta!"

Thiên Diện Tú Sĩ gào lên.
"Xé nát chúng thành từng mảnh! Hãy cho chúng biết rằng chính bọn chúng đã mò vào hang cọp! Hãy biến nơi này thành nấm mồ của chúng!"
"Aaaaaaaa!"
"Hâyyyyy!"
Tà Bá Liên phấn khích lao về các đệ tử của Hoa Sơn đang đứng ở rìa vách đá.
"Con tới đây, sư thúc!"
Bạch Thiên giương thẳng thanh kiếm của mình về phía trước trước tiếng hét của Nhuận Tông.

Đệ tử của Võ Đang vẫn đang bị bao vây giữa vô số kẻ địch.
Liệu hắn có thể cứu được bọn họ chứ?
'Không cần phải nghĩ nhiều làm gì.'
Quan trọng là bọn hắn đã đến đây vì họ. Và sau lưng họ còn có các sư huynh đệ của mình.
"Hoa Sơn!"
"Rõ!"
Các kiếm tu của Hoa Sơn đồng loại trả lời.

"Xuyên thủng kẻ địch, giải cứu Võ Đang!"
"Hâyyyyyy!"
Ngay khi Bạch Thiên vừa dứt câu, Chiêu Kiệt và Nhuận Tông lao thẳng về phía trước. Các đệ tử của Hoa Sơn cũng theo ngay sau bọn họ.
Vạt áo của Đường Quân Nhạc tung bay mỗi lần ông ta giẫm vào mặt đất. Những gương mặt tựa ma quỷ của Tà Bá Liên đang lao tới ngày càng gần hơn. Khí tức của cả hai va chạm vào nhau khiến bầu không khí như nổ tung.
Ánh mắt của Bạch Thiên và Vô Chấn chạm vào nhau trong không trung.
Đôi mắt của Vô Chấn vẻ một đường cong, dáng vẻ của hắn lúc này quả thật không giống đang đứng ở trên chiến trường một chút nào.

Bạch Thiên có thể hiểu được ý nghĩa của nụ cười đó. Ánh mắt cùng nụ cười đó chính là một lời đáp lễ dành cho Bạch Thiên.
"Phải rồi."
Tại sao bọn họ phải chiến đấu?
Tại sao bọn họ phải hy sinh?
Tại sao bọn họ không thể lùi bước dù biết rõ điều đó rất ngu ngốc.
Câu trả lời chính là ở đây.
Không phải để sống sót.

'Mà là để bảo vệ.'
Chỉ cần kiên trì và chịu đựng, bọn họ sẽ bảo vệ được thứ cần phải bảo vệ. Để có thể truyền lại ý chí, cuộc sống của họ cho những người đang đứng ở phía sau mà bọn họ đang bảo vệ cũng như là những người đang tiến về phía trước.
"Bạch Thiên của Hoa Sơn đang ở nơi này! Bạch Thiên nhất định sẽ đến!"
Giọng nói vang vọng, kiếm khí cùng gương mặt của hắn tỏa ra cùng một ý chí.
Một ý chí vĩnh viễn không thể dập tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com