Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1713. Như vậy là được rồi. (8)

Chapter 1713. Như vậy là được rồi. (8)
"Bên này!"
Trong lúc đó, các kiếm tu Võ Đang bị thương nghiêm trọng được di chuyển vào trong Y Dược Đường. Âm thanh người bị thương được đặt lên giường, âm thanh lộc cộc tìm thuốc trong hộc tủ khiến xung quanh trở nên ồn ào hơn.
"Xem xét tình trạng của Hư Không trưởng lão trước đi!"
"Mau mang Kim Sang Dược cùng Liệu Thương Đan đến đây mau! Tình trạng của người tệ quá!"
"Mang Vô Chấn sư thúc qua bên này."
"Chết tiệt, băng vải đâu rồi! Mấy người của Y Dược Đường đang làm cái gì vậy?"

Những giọng nói khẩn trương và tuyệt vọng vang lên khắp nơi. Vì vậy, bầu không khí lại càng trở nên náo động.
)
Trong khi đó, các đệ tử Hoa Sơn vẫn chìm trong yên lặng như thể đã quên hết mọi thứ xung quanh. Sau một hồi rơi vào tình trạng im lặng đến nghẹt thở, Quách Hoài bối rối lên tiếng.
"Chuyện đó....... ý Môn Chủ là.......? Không thể cứu sống sư thúc được sao? Không thể nào. Không thể nào lại có chuyện đó được."
"...."
"Ý ngài là....... Bạch Thiên sư thúc....... sẽ chết ư.......?"

Đó thực sự là một câu hỏi ngớ ngẩn, nhưng Đường Quân Nhạc không thể trách Quách Hoài. Ông ta chỉ có thể nhắm nghiền mắt rồi thở dài.
Quách Hoài phản ứng một cách gay gắt khi thấy thái độ của Đường Quân Nhạc.
"Môn Chủ! Chẳng phải chỉ là da của sư thúc hơi bị bỏng thôi sao?! Ta biết việc chữa trị vết bỏng cũng không dễ nhưng Bạch Thiên sư thúc....... chỉ như thế này thôi sao có thể......."
Quách Hoài tuyệt vọng kêu lên, hắn không nói hết câu. Hắn vô thức nhìn qua Bạch Thiên rồi hít một hơi thật sâu.
Hắn cảm thấy câu "chỉ như thế này" của hắn thật vô lý khi nhìn vào Bạch Thiên. Bạch Thiên hiện tại vẫn còn thở đã là một kỳ tích rồi. Người bình thường khi bị bỏng nặng như vậy thì đã tắt thở từ lâu.
"Tiểu đạo trưởng nói đúng....... nó thực sự....... chỉ là một vết bỏng......."

"Sao ạ?"
Đường Quân Nhạc chầm chậm lắc đầu.
"Vết thương của Quyền Chưởng Môn Nhân không tệ đến thế. Đúng như tiểu đạo trưởng nói, những vết bỏng ngoài da này không phải vấn đề gì to tát. Vấn đề thực sự là....... vết bỏng ở bên trong nội thể của hắn."
"...."
"Nếu chỉ bị bỏng ngoài gia, ta có thể dùng ngân châm đâm sâu vào trong cơ thể để giúp tăng cường và phục hồi nội lực. Nhưng tất cả ngân châm chạm vào cơ thể Quyền Chưởng Môn Nhân đều bị cháy rụi, khiến khí trong cơ thể không có chất xúc tác để lưu thông. Thậm chí ta cũng không rõ Quyền Chưởng Môn Nhân lúc này có còn khí bên trong nội thể hay không nữa."
Mọi người ở đây đều cố gắng để không bịt tai lại.

Thay vì bịt tai và ngó lơ hiện thực, bọn họ lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên lúc này đang nằm trên giường.
"Hiện tại Quyền Chưởng Môn Nhân còn sống đã là một kỳ tích rồi....... Là một y sư, ta không thể làm gì hơn được. Thực sự xin lỗi các vị."
Bạch Thiên sẽ chết.
"A..."
Bạch Thương vô thức hét lên.
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng đến khung cảnh này. Bạch Thiên đã từng nói rằng bọn họ đang đối đầu với nguy hiểm và có thể chết bất cứ lúc nào. Nhưng Bạch Thương chưa bao giờ nghĩ rằng cái chết sẽ thực sự chạm tới Bạch Thiên.
Chính xác hơn thì hắn nghĩ Bạch Thiên sẽ không bao giờ chết. Cho rằng bọn họ có chết thì Bạch Thiên vẫn sẽ luôn lưu lại trên thế gian này.

Bởi vì Bạch Thiên không thể nào chết.
'Không được.'
Đúng vậy, Bạch Thiên không thể chết. Hắn không thể để Bạch Thiên chết một cách vô ích như vậy được.
Bỗng trong đầu Bạch Thương hiện lên một ý nghĩ, hắn vội vàng lục lọi tìm kiếm thứ gì đó trong người của mình.
"Môn....... Môn Chủ nói vấn đề nằm ở khí tức đúng chứ? Đây....... đây ạ! Chẳng phải chúng ta chỉ cần bổ sung khí cho huynh ấy bằng linh đan là được rồi sao?"
Hắn nhanh chóng đưa linh đan mà mình có cho Đường Quân Nhạc.

"Đây là một trong số ít Tử Tiêu Đan còn lại của Hoa Sơn! Tiểu đạo đã nhận được nó từ Chưởng Môn Nhân! Trước mắt thì cứ thử bổ sung khí cho huynh ấy bằng thứ này đã...."
"Vô ích thôi."
Đường Quân Nhạc liếc nhìn qua Tử Tiêu Đan trong bàn tay của Bạch Thương bằng ánh mắt tiếc nuối. Gương mặt của Bạch Thương trở nên méo mó. Hắn hét lên.
"Tại sao chứ? Chúng ta có linh đan ở đây kia mà!"
"Tử Tiêu Đan là khí cực âm. Khi kết hợp với khí cực dương sẽ tạo ra hỗn nguyên, tức là linh đan thuộc dạng trung đạo."
"...."
"Cơ thể của Quyền Chưởng Môn Nhân đã tiếp nhận đủ khí của Tử Tiêu Đan. Ngay cả khi nạp thêm khí bằng Tử Tiêu Đan thì nó cũng sẽ tự phân hủy đi mà thôi."

"Nhưng chẳng phải ngài nói huynh ấy đang thiếu khí sao? Sao khí lại tự phân hủy đi chứ?"
Đường Quân Nhạc thở dài. Chuyện này rõ như ban ngày, nhưng mọi người ở đây lại không thể hiểu được sự thật đó.
Không, chính xác hơn thì.......
"Ta hiểu các vị không muốn chấp nhận điều này."
"...."
"Nhưng ta thực sự không thể làm được gì thêm. Thành thực xin lỗi, chỉ vì ta thiếu sót nên mọi chuyện mới diễn ra như thế này."
"Nếu thiếu khí thì chẳng phải chỉ cần bổ sung khí là được sao?"

)
"Vô dụng thôi. Quyền Chưởng Môn Nhân hiện tại đến một chút khí lực để tiếp nhận khí cũng không có. Có bổ sung thêm khí thì cũng giống như đổ nước vào một chiếc bình không đáy vậy."
Đường Quân Nhạc thẳng thừng can ngăn. Chiêu Kiệt trừng mắt lên nhìn ông ta.
"Môn Chủ, người có vẻ am hiểu về y thuật nhưng nguyên tắc lẽ phải ngài lại chẳng biết một chút gì."
".... Tiểu đạo trưởng nói vậy là có ý gì?"

"Cách đổ đầy nước vào một chiếc bình không đáy chính là lượng nước đổ vào phải nhiều hơn lượng nước chảy ra! Chẳng phải chỉ cần đổ nước liên tục là được sao?"
Đường Quân Nhạc cắn môi.
"Làm như vậy....... có khả năng sẽ phản tác dụng mà hình thành độc tố trong cơ thể."
"Phải thử mới biết được chứ?"
"Chuyện đó....... Chiêu Kiệt đạo trưởng......."
"Mau tránh ra đi. Nếu còn ngăn cản bọn ta thì dù ngài có là Môn Chủ Đường Môn ta cũng sẽ không nương tay đâu."
Sát khí rùng rợn tỏa ra từ khắp cơ thể của Chiêu Kiệt.

Đường Quân Nhạc nhắm chặt mắt lại. Đường Quân Nhạc biết Chiêu Kiệt thế này không phải vì hắn không hiểu. Cũng không phải vì hắn ngu ngốc.
Ngay cả khi những gì Chiêu Kiệt sắp làm có thể khiến Bạch Thiên chết sớm hơn, nhưng hắn cũng không thể đứng yên nhìn sư thúc của mình chết một cách vô nghĩa như vậy được.
Trước mặt một người tuyệt vọng như vậy thì ông ta có nói gì thêm cũng chẳng ích gì.
"Môn....... Môn Chủ."
Bạch Thương bò đến tóm lấy gấu quần của Đường Quân Nhạc.
"Xin....... xin Môn Chủ hãy cứu sư huynh của tiểu đạo....... xin hãy cứu huynh ấy....... tiểu đạo cầu xin ngài......."
"...."

"Sư huynh không thể chết được. Sư huynh tuyệt đối không thể chết như thế này được, thà rằng để tiểu đạo chết thay huynh ấy còn hơn....... xin Môn Chủ hãy cứu huynh ấy.......!"
"Đạo trưởng......."
"Chết tiệt, huynh không được chết như vậy! Sư huynh không thể chết ở nơi này được."
Ai nấy lúc này cũng đã thẫn thờ nên không thể can ngăn Bạch Thương được. Cuối cùng, Nhuận Tông và Tuệ Nhiên phải tới gần đỡ hắn dậy.
"Sư thúc."
"Thí chủ."

Bạch Thương đang thất thần thì đột nhiên trút cơn giận lên Bạch Thiên.
"Chết tiệt! Con người khốn kiếp! Ta biết ngay là sẽ như vậy mà! Thân thể vốn đã rách nát rồi mà còn mạo hiểm để làm gì vậy chứ? Rốt cuộc có gì quan trọng hả? Có gì quan trọng hơn mạng sống của huynh thế hả?"
".... Sư thúc."
"Sư huynh, huynh nói đi. Huynh có thấy nhẹ nhõm khi thành ra thế này không hả? Huynh vui quá nên không thể trả lời được luôn à? Trả lời ta đi. Đồ ngốc này, mau trả lời ta đi."
"Sư thúc, người nặng lời quá rồi."
Nhuận Tông nghiến răng cố hét lên nhưng rồi lại nao núng. Cả khuôn mặt Bạch Thương lúc này đã ướt đẫm nước mắt.
"Sư huynh đúng là thật ngốc mà....... đồ ngốc....... đồ đần độn......."

"...."
Bạch Thương cứ thế mà khuỵu xuống tại chỗ, hắn quằn quại, khóc không ra tiếng.
Các đệ tử của Hoa Sơn cúi gằm đầu xuống. Mặc dù cách biểu hiện khác nhau, nhưng tất cả các đệ tử Hoa Sơn lúc này đều có cùng một cảm xúc.
Có lẽ Bạch Thiên cũng đã biết về vận mệnh của mình. Có thể hắn đã tự hướng đến kết cục này.
Hắn làm vậy để cứu sống dù chỉ là một người. Và để chứng minh rằng những gì hắn nói từ trước đến nay không chỉ là lời nói suông.
Tuy nhiên, không ai ở đây có thể tự hào về Bạch Thiên cả. Họ không thể vỗ tay cổ vũ cho sự lựa chọn vĩ đại này được.

"Môn Chủ."
Tuệ Nhiên chắp đôi tay run rẩy vào nhau rồi nhìn Đường Quân Nhạc. Tâm tư của hắn cũng không khác gì các đệ tử của Hoa Sơn, nhưng dù sao hắn cũng thuộc thế lực khác nên nhiệm vụ khó khăn này sẽ do hắn đảm nhận. Hắn đứng ra nói chuyện cùng Đường Quân Nhạc.
"Thực sự....... không còn cách nào sao?"
Đường Quân Nhạc nói một cách cay đắng.
"Tình trạng hiện tại Quyền Chưởng Môn Nhân vừa thiếu khí lại vừa ở trong trình trạng rất tệ."
".... Ý của ngài là sao?"
"Dương khí của Cung Chủ Thái Dương Cung đã lấp đầy cơ thể của Quyền Chưởng Môn Nhân. Giờ hắn không khác gì trúng phải cực độc."

"...."
"Dương khí đó đang ăn mòn lấy khí của Quyền Chưởng Môn Nhân và biến cơ thể của hắn thành sa mạc khô cằn. Nếu cho hắn dùng Tử Tiêu Đan thì dương khí của Cung Chủ Thái Dương Cung sẽ thiêu đốt dòng khí nạp vào. Khi đó, cơ thể của Quyền Chưởng Môn Nhân sẽ bị tổn hại nhiều hơn."
"Thật sao......."
Gương mặt Tuệ Nhiên tái nhợt.
"Vậy tức là chí ít phải có linh đan cực âm thì mới có thể......."
"Đúng là như vậy, tuy nhiên."

Đường Quân Nhạc lắc đầu.
"Khi lửa và nước gặp nhau, chúng không lắng xuống ngay mà lan tỏa ngay tức thì. Âm dương cũng tương tự. Hiện tại, Quyền Chưởng Môn Nhân đã không còn sức để chịu đựng được xung kích đó. Dù có cố gắng dùng nước dập tắt ngôi nhà đang cháy....... thì sớm muộn nó cũng sẽ sụp đổ mà thôi."
Tuệ Nhiên nhìn qua Bạch Thiên với gương mặt thẫn thờ.
Giờ thì hắn đã có thể hiểu chuyện gì đang diễn ra. Như Đường Quân Nhạc đã nói, Bạch Thiên lúc này là vô phương cứu chữa.
"A Di Đà Phật!"
Những gì Tuệ Nhiên có thể làm lúc này chính là tụng kinh trong tuyệt vọng.
'Chuyện này thật quá đỗi tàn nhẫn.'

Nếu không có nhất kích chí tử của Bạch Thiên, họ sẽ không thể xuyên thủng được rào chắn của Thái Dương Cung mà đến được nơi này. Nhưng cái giá phải trả thực sự quá tàn khốc.
Cộp.
Trong bầu không khí đau thương, có ai đó đã đến gần bên giường nơi Bạch Thiên đang nằm. Ngay cả Quách Hoài đang cản Chiêu Kiệt lại hay ngay cả Đường Quân Nhạc cũng không ngăn chặn được người này.
Người đó chính là Lưu Lê Tuyết.
Nàng nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên đang nằm trên giường rồi khẽ nhắm mắt lại.
'Có sư muội bảo vệ cho ta rồi mà.'

Lưu Lê Tuyết đã không thể bảo vệ được Bạch Thiên. Ngược lại, Bạch Thiên mới là người bảo vệ nàng cùng các đệ tử Hoa Sơn khác. Bạch Thiên đã dẫn đầu với một cơ thể không hoàn thiện như vậy.
Sức mạnh là gì? Võ công tồn tại để làm gì?
Một giọng nói trầm thấp thì thầm vang lên.
"Không được đâu sư huynh!"
)
Tất cả mọi người đều nín thở.
"Sư huynh không thể thế này được. Sư huynh phải cho ta thêm cơ hội đi chứ."

"...."
"Làm ơn."
Giọng nói của nàng đầy run rẩy. Lưu Lê Tuyết vốn chưa bao giờ bị dao động ngay cả khi đang cận kề nguy hiểm, nhưng lúc này nàng đang run rẩy không ngừng. Khung cảnh hiếm có ấy đã cắt đứt giới hạn chịu đựng cuối cùng của các đệ tử phái Hoa Sơn.
Phịch.
Có người gục xuống tại chỗ, có người bắt đầu khóc.
"Chết tiệt......."

Chiêu Kiệt che mặt lại, cảm giác bất lực bao trùm lên người hắn.
Mạnh mẽ để được gì vậy? Hắn bước ra ngoài thế gian để làm những điều đúng đắn nhưng đổi lại được cái gì vậy? Cuối cùng thì hắn vẫn không thể bảo vệ được người mà hắn cần bảo vệ.
Làm sao hắn có thể chịu đựng được nỗi mất mát to lớn này đây?
"Chết tiệt."
"Uỳnh!"
Chiêu Kiệt nghiến răng và đấm mạnh tay xuống mặt sàn. Nhưng sau đó, giọng nói của ai đó vang lên.
"Ta muốn nghe cụ thể tình hình ra sao."

Đường Quân Nhạc giật mình nhìn về phía có giọng nói phát ra.
"Trưởng....... trưởng lão......."
"Sư thúc!"
"Sư thúc, người vẫn chưa ngồi dậy được đâu."
Hư Không lúc này không khác gì một xác chết nhưng vẫn cố nâng người dậy và nhìn về phía Hoa Sơn với đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com