Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 391. Không thể chết một cách tử tế! (1)

Chapter 391. Không thể chết một cách tử tế! (1)
Thanh kiếm được vung lên một cách lạnh lùng uốn lượn lao về phía đối thủ.
Keng!
Nhưng thanh kiếm mang khí thê' sắc bén đó đã bị chặn lại bởi một bàn tay đen
ngòm rồi bị đánh bật ra một cách vô lực.
'Chết tiệt'
Khuôn mặt của Huyền Thương lúc này đã trở nên cứng đờ.
Cánh tay của Độc Huyết Thủ được nhuộm một màu đen đến tận vai tỏa ra một loại ánh sáng đáng sợ.
Mai Hoa Kiếm của Huyền Thương có thế chém cường thiết như xé một tờ giấy lại đang không thế đế lại một vết xước nào trên tay của hắn ta.
'Kẻ này thuộc cấp Đài chủ của Vạn Nhân Phòng ư?'
Vạn Nhân Phòng có Thập Nhị võ đội. Mỗi Đài chủ là một kẻ mạnh đại diện cho Vạn Nhân Phòng. Phía trên những người này còn có bang chủ, cấp trưởng lão và cả những kẻ mạnh không thuộc bất cứ võ đội nào. Đối thủ của Huyền Thương đám nhận vị trí Đài chủ, điều đó có nghĩa là hắn nằm trong số 20 người mạnh nhất Vạn Nhân Phòng.
'Hắn là cao thủ của Vạn Nhân Phòng - một bang phái có vị thế ngang bằng với cửu Phái Nhất Bang'
Một câm giác kỳ lạ dâng trào trong lòng ông ta. Huyền Thương là Các chủ Võ các của Hoa Sơn.
Cho đến khi Thanh Minh nhập môn và vượt qua ông ta, Huyền Thương chính là đệ nhất cao thủ tại nơi này.
Vậy nhưng giờ đây, ông ta lại đang gặp khó khăn khi giao phong chính diện với một Đài chủ Vạn Nhân Phòng.
Nếu như không có Hỗn Nguyên Đan mà Thanh Minh cho uống, có lẽ ông ta đã trở thành một thi thể lạnh lẽo nằm dưới đất từ lâu rồi.
"Phù"
Huyền Thương thở dài lo lắng.
Cố tay đau buốt, vòng hông nặng nề. ông ta đã trở thành một lão già già nua, còn Độc Huyết Thủ ngay trước mặt ông ta lúc này lại đang tràn trề sinh lực của tuổi trẻ.

Vậy nhưng, Huyền Thương không hề có ý định rút lui.
Là để bảo vệ các môn đồ ư? Hay là để báo vệ tôn nghiêm của cái tên Hoa Sơn?
'Ta cũng không biết nữa'
Những câu chuyện chỉ được cái hư danh bên ngoài chẳng có ý nghĩa gì câ.
Huyền Thương khác với Huyền Tông, ông ta không thế yêu thương các môn đồ vô bờ bến như vậy được.
Ông ta cũng khác với Huyền Linh. Huyền Linh có thể dễ dàng hy sinh tính mạng vì Hoa Sơn. Nhưng ông ta cũng không thế mù quáng vì Hoa Sơn như Huyền Linh.
Ồng ta chỉ là...
"Có vẻ như lão đang có rất nhiều suy nghĩ"
Huyền Thương khẽ chau mày trước câu nói của Độc Huyết Thủ.
Sự thoải mái trên khuôn mặt của đối thủ đã khiến các đầu ngón tay của Huyền
Thương trở nên tê liệt.
Độc Huyết Thủ lè lưỡi.
"Thật đáng tiếc khi phải già đi. Nếu như có thế gặp nhau sớm hơn chừng 10 năm,
không biết chừng lão đã có thế có một chiến thắng"
Huyền Thương mỉm cười bất lực.
Lời nói của đối phương như một con dao sắc bén đâm vào tim ông ta.
"Nếu như lão từ bỏ, ta sẽ cho lão một cái chết thanh thản"
Đó là một sự thỏa hiệp mà Huyền Thương không thế dung nạp nối. Hắn nhìn Độc
Huyết Thủ bằng ánh mắt vô cùng cương quyết.
"Tiếu tử thối"
Huyền Thương giương kiếm lên hướng về phía Độc Huyết Thủ.
"Ngươi nhìn thấy gì trong con mắt người đang đứng trước mặt ngươi vậy?"
"Là một kiếm tu đã đánh mất khí lực vì tuổi tác? Hay là một lão già cáo giả oai hùm đội lốt trưởng lão Hoa Sơn?"
Cũng có thể điều đó không hề sai. Nhưng.
"Nhìn cho kỹ vào"

Huyền Thương hít thở thật sâu, hắn nhìn Độc Huyết Thủ bằng đôi mắt ngập tràn
tinh quang.
"Trước mặt ngươi lúc này chính là lịch sử của Hoa Sơn"
Huyền Tông đã bảo vệ Hoa Sơn. Huyền Linh thì đã làm mọi cách đế Hoa Sơn
không rơi vào tình trạng diệt môn. Và suốt quãng thời gian mà hai người đó phải rơi nước mắt và đổ máu, Huyền Thương đã chỉ chìm đắm vào võ công của Hoa Sơn.
Trông ông ta có vẻ thoải mái ư?
Chỉ cần tu luyện võ công một cách tự do tự tại ư?
Đó là những câu nói không hề buồn cười một chút nào.
Cho đến lúc này, ông ta đã cầu xin Huyền Tông vô sô' lần.
Thà rằng hãy kêu ông ta xuống núi đi kiếm tiền còn hơn. Việc học võ công không
hề dễ dàng một chút nào, ông ta vần luôn muốn xuống núi kiếm ít tiền và trở nên có ích hơn cho Hoa Sơn.
Nhưng mỗi lần như vậy, câu trả lời mà ông ta nhận được chỉ có một mà thôi.
Không có tiền chúng ta vẫn có thể cố gắng được. Một ngày nào đó chúng ta sẽ
về với cát bụi và sô' tiền kiếm được sẽ chẳng có nhiều ý nghĩa nữa. Nhưng nếu như võ công của Hoa Sơn bị đứt đoạn thì cho dù tiền bạc có nhiều như thế nào thì Hoa Sơn sẽ không còn là Hoa Sơn được nữa. Huyền Thương à, đệ phải bảo vệ võ công của Hoa Sơn.
Một ai đó phải làm chuyện này.
Học, khôi phục và phát triển võ công của Hoa Sơn phái.
Huyền Thương đã cô' sống cô' chết đi trên con đường đau khổ đó. ỏng ta đã phải mò mẫm từng tí bằng đầu ngón tay tại một nơi không có một chút ánh sáng le lói nào hàng chục năm nay.
Ai hiểu nỗi thống khố đó?
Ai có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng đó?
Ồng ta đã bảo vệ võ công của Hoa Sơn như vậy, cho đến tận ngày nay mới có thể đơm hoa kết trái.
Vậy thì vai trò của Huyền Thương đã kết thúc rồi ư?
Một đại thụ già nua bệnh tật lúc này chỉ cần đứng yên nhìn các hậu thế của mình

rồi khô héo đi thôi sao?
"Ngươi nói là từ bỏ ư?"
Không còn lại gì câ.
Những thứ mà ông ta cần phải bảo vệ đã được chuyển giao tất cả cho hậu thế.
Việc phát triển võ công Hoa Sơn đã không còn là việc của ông ta nữa. Việc dạy dỗ những đứa trẻ tại Hoa Sơn cũng không còn việc mà ông ta phải đảm nhận nữa rồi.
Khi một bông hoa đã hoàn thành vai trò của mình thì việc còn lại chỉ là khô héo và rụng đi.
Nhưng.
"Trong đời ta, chưa bao giờ cho phép bản thân từ bỏ một lần nào" Huyền Thương nghiến răng.
"Ta chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ chết rồi trở thành phân bón. Cũng không có ý định sẽ trở thành thanh tọa vì con đường phía trước của lũ trẻ. Cho dù đã già và trở nên yếu đuối nhưng ta vẩn là một kiếm tu của Hoa Sơn. Nếu có phải chết, ta cũng sẽ chết dưới danh nghĩa của một kiếm tu"
"Vì vậy mà."
Thứ mà ông ta cần bảo vệ lúc này chỉ có một mà thôi.
Lòng tự trọng của bản thân.
"Đến đi. Hỡi tên ác nhân Vạn Nhân Phòng. Ngày hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy rõ,
thế nào là kiếm pháp của Hoa Sơn"
Đôi mắt Độc Huyết Thủ trở nên lạnh lùng hơn.
"Lão nói chuyện rất hay đấy. Để xem khi cái đầu đó đã bay khỏi cổ liệu lão có còn nhiều lời được như vậy nữa không?"
Hai tay Độc Huyết Thủ bắt đầu đen kịt lại. Cùng lúc đó, cơ thế hắn tỏa ra một luồng uy áp xung kích.
Đón nhận luồng uy áp đó bằng cả cơ thể, Huyền Thương vẫn đứng thẳng trên mặt đất.
'Thanh kiếm này chứa đựng điều gì?'
Ông ta chưa từng suy nghĩ sâu sẳc như vậy một lần nào. ông ta chỉ thi triển kiếm pháp mà hàng chục năm qua ông ta vẫn làm như vậy mà thôi.
'Liệu hoa có thể nở trên cây đại thụ không?'

Nếu vậy thì lý do mà hoa mai lại không nở trên thanh kiếm của ông ta là gì chứ? Mũi kiếm của Huyền Thương bât đầu rung lên.
Tựa như ngọn lửa bùng cháy lại trên đống tro tàn, những bông hoa mai bắt đầu nở liên tục.
Thứ mà ông ta không thể buông bỏ.
Từ ngày Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp quay trở lại, Huyền Thương đã không ngừng lo lắng.
Giới hạn của ông ta đã quá rõ ràng ở cái tuổi đó. Thà rằng thời gian đó ông ta đi dạy dỗ và hỗ trợ những đứa trẻ thì còn có ích hơn đối với Hoa Sơn.
Nhưng ông ta đã không thể buông bỏ được.
Ông ta là một kiếm tu đã cầm kiếm mà sống suốt cả cuộc đời.
Không thế mạnh lên được lại có thế trở thành lý do đế bản thân không luyện tập ư? "Hửm?"
Khuôn mặt của Độc Huyết Thủ trở nên cứng đờ khỉ chứng kiến các bông hoa mai nở rộ như pháo hoa.
"Thì ra là lão cũng làm được!"
Hắn ta vung hai cánh tay lên như một cơn cuồng phong lao vào, những cánh hoa mai va chạm với độc thủ của hắn đã yếu thế hơn và bị văng ra ngoài.
Cơn bão hắc khí và tầng tầng lớp lớp các cánh hoa mai lao vào nhau.
Một kẻ muốn xuyên thủng, một kẻ muốn chặn lại.
Một trận chiến xảy ra không bên nào chịu nhượng bộ bên nào.
Keng!
Một thanh đao lao tới đấy bay thanh kiếm về phía sau.
Sau một cú va chạm ngắn, Huyền Tông đã nới rộng được khoảng cách với Dã Đao. Ông ta khẽ thở dài.
'Hắn mạnh quá.'
Rõ ràng đối thủ có thực lực mạnh hơn rất nhiều. Nếu đã như vậy thì phái tập trung toàn bộ sức mạnh đế chống đỡ.

Huyền Tông dùng vạt áo lau những giọt mồ hôi lăn trên trán bản thân. Sau đó ông
ta đưa ánh mắt trầm lặng quan sát xung quanh.
'Vẩn chưa'
Nhờ những cố gắng của Huyền Thương và Vân Kiếm mà mọi chuyện vần chưa đi quá xa.
Cho dù là có tinh thần tốt thì sự thật là thực lực của các môn đồ Hoa Sơn lúc này vẫn là yếu thế hơn so với các võ giả của Vạn Nhân Phòng.
Chiến tranh hơn nhau ở nhuệ khí.
Nếu như ba người bao gồm cả hắn và Huyền Thương mà bị Đài chủ của Vạn Nhân Phòng đánh bại thì số người hy sinh sẽ còn nhiều hơn gấp nhiều lần.
'Huyền Thương, Vân Kiếm'
Hai người phái kéo dài thời gian nhất có thế. Cho đến khi những đứa trẻ từ Tây An có thế quay lại bổn môn.
Dĩ nhiên chuyện này không hề dễ dàng gì. Rõ ràng võ công của Độc Huyết Thủ ở cảnh giới cao hơn Huyền Thương và Vân Kiếm rất nhiều.
Nhưng bằng mọi giá...
"Mặc kệ ta đang ở đây, lão vẫn có thời gian nhìn sang bên cạnh kia à? Quả nhiên là Chưởng môn nhân Hoa Sơn"
Ánh mắt của Huyền Tông chầm chậm quay lại phía đổi diện.
Dã Đao đang vung báng đao vào lòng bàn tay bản thân.
"Con người thư thả thì rất tốt nhưng lão có thế suy nghĩ một chút đến lòng tự tôn
của ta được không? Chưởng môn nhân?"
Mặc dù hắn nói chuyện có vẻ rất thoải mái. Nhưng khuôn mặt Huyền Tông không
thế nào giãn ra được.
"Đây không phải là lần đầu tiên ta gặp đối thủ là Chưởng môn nhân của một môn
phái. Nhưng việc đối phó với Chưởng môn nhân của một danh môn chính phái như Hoa Sơn lại là lần đầu tiên đấy. Hy vọng lão sẽ không làm ta phải thất vọng."
Huyền Tông đưa ánh mắt không chút lay động nhìn Dã Đao. Lòng hiếu thắng ư?
Ông ta đã từ bỏ thứ đó từ lâu rồi.

Những thứ còn lại trong ông ta chỉ là trách nhiệm với Hoa Sơn trên tư cách là một Chưởng môn nhân mà thôi.
"Lão nói rằng nếu như không thể vượt qua lão thì không được phép giết bất cứ ai đúng chứ?"
"Đúng vậy!"
"Nói hay lắm!"
Ngay giây phút đó, thanh đao trong tay Dã Đao vung lên một cách mạnh mẽ lao vào Huyền Tông như một tia chớp.
Xoẹt!
Khi Huyền Tông chưa kịp phản ứng lại thì một vết cắt đã sượt qua ngực ông ta. Máu bắt đầu chảy.
Một vết thương dài.
Nhưng vết thương đó có ý nghĩa không hề đơn giản. Không phải là chuyện Huyền Tông đã mất cảnh giác trước đối thủ, cũng không phải là chuyện ông ấy đã không kịp phản ứng lại trước đòn tấn công của Dã Đao. Mà ý nghĩa của vết thương này chính là võ công của Huyền Tông và Dã Đao thực sự có chênh lệch quá lớn. Huyền Tông đưa mắt nhìn xuống vết cắt dài phía dưới lồng ngực.
'Hắn là một kẻ mạnh'
Nói một cách công bằng, hắn là kẻ mà Huyền Tông vốn không dám giao tranh. Cho dù ông ta có dùng cà đời để mãi dũa võ công Hoa Sơn đi chăng nữa cũng chẳng có gì có thể đảm bảo rằng ông ta có thể thắng được Dã Đao. Vậy thì một Huyền Tông vì hồi sinh Hoa Sơn mà không thể tu luyện tử tế sao có thể là đối thủ của Dã Đao được chứ?
Nhưng.
"Ngươi rõ ràng là mạnh hơn ta"
"Hóa ra lão cũng biết điều đó"
"Nhưng ta sẽ không vì lý do đó mà lùi bước"
Huyền Tông yên lặng buông thanh kiếm xuống.

"Võ công không phải là thứ dùng đế phân tranh cao thấp về sức mạnh. Trong một thế giới không thể tránh khỏi những thứ gọi là thiên bấm, võ công được sinh ra đế kẻ yếu có thế đối phó với kẻ mạnh. Nói một cách khác, võ công chính là phương tiện đế kẻ yếu có thể cạnh tranh được với kẻ mạnh."
"Haha"
Dã Đao nhe rằng cười lớn.
"Vậy là lão đang ở lập trường của một kẻ yếu đế đối đầu với ta ư?"
Vútttt
Dã Đao thi triển đao kích với khí thế khủng khiếp hướng về phần đầu của Huyền
Tông.
Keng!
Huyền Tông vung kiếm lên đỡ. Nhưng dường như không thế cáng đáng được sức
mạnh đó hoàn toàn, thanh đao đi lệch hướng và cắt đi một phần thịt trên vai của
Huyền Tông.
Máu bắt đầu tuôn ra, hắc y của Huyền Tông nhanh chóng bị nhuộm bởi màu đỏ
máu.
Hai lần tấn công.
Và hai vết thương.
Chênh lệch thực lực giữa hai bọn họ đã sáng như ban ngày.
"Lời nói đi đôi với thực hành thì mới có ý nghĩa, không phải sao?"
Dã Đao nói bằng giọng điệu khinh khỉnh.
"Ta thực sự buồn nôn trước cái kiểu khua môi mua mép của lũ chính phái các
ngươi. Tất cả đều chỉ là những lời ngụy biện mà thôi. Vậy mà mấy cái tên đó luôn nói ra những lời tốt đẹp cho đến khi cố của hắn rơi xuống dưới đất"
Khi nhìn thấy những giọt máu còn vương trên đao, Dã Đao cười phá lên như điên như dại.
"Còn ta thì rất tò mò không biết Chưởng môn nhân sẽ khóc lóc như thế nào đây?" Hắn một lần nữa vung thanh đao lên.

Một tốc độ đáng sợ. Và một sức mạnh khống lồ không hề phù hợp với cái tốc độ đó.
Đó là một đấu lộ mãnh liệt và phức tạp rất phù hợp với cái danh hiệu Dã Đao của hắn. Nhưng tốc độ và sức mạnh đó lại đang che dấu nhược điểm của đấu lộ.
Đao khí được tỏa ra một cách mãnh liệt tựa như sóng vỗ trên biến trong cơn giông bão.
Vậy nhưng tư thế của Huyền Tông khi đối mặt với đao khí mãnh liệt đó lại không hề dao động một chút nào.
Keng! Keng!
Đao kích lao tới bị văng ra. Nhưng việc chống đỡ được tất cả các đòn tấn công đó
đối với Huyền Tông là việc bất khả thi.
Xoẹt!
Bắp tay hắn đã bị cắt
Xoẹt!
Máu từ bắp chân chảy ra.
Xoẹt!
Phần hông cũng bị cắt qua một cách nhẹ nhàng và nhuộm một màu đỏ máu.
Khi cơ thế liên tục bị chém trúng, ánh mắt Huyền Tông vẫn không hề dao động cho dù chỉ một lần.
Hắn tạo trung đoạn thế trong tình trạng toàn thân đẫm máu, đối diện với Dã Đao. Dã Đao - kẻ đã tấn công liên tục như vũ bão bỗng dừng lại nhìn Huyền Tông bằng ánh mắt kỳ lạ.
'Gì thế này? Cái con người này?'
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi hắn cũng đã bị chém tận 5 chỗ. Rõ ràng Huyền Tông không phải là đối thủ của hắn ta.
Nhưng mà...
"Lão không cảm nhận được nỗi đau à?"
Cho dù có tu luyện đến mức độ nào thì một con người sao có thế đón nhận việc bị chém vào thịt là chuyện bình thường được kia chứ?

Đó là việc bất khá thi ngay cá đối với Dã Đao - kẻ đã sống với vô vàn các vết thương trên cơ thể.
'Không. Tư thế của lão ta ngay từ đầu đã là tư thế sẵn sàng đế bị chém rồi'
Mặc dù cơ thế của ông ta bị chém vào rất nhiều nơi, nhưng trung tâm tuyến
vẩn được bảo vệ một cách chắc chắn.
Từ đầu đến háng, nếu như phần trung tuyến không bị chém trúng thì sẽ không chết. Nhưng đó không phải là một việc nên thử nếu như không có độc tâm tương đối. Vậy mà không phải là một dã nhân đao phong trần tục thế lấy đao làm cuộc sống mà lại là một lão già sống thoải mái trên núi lại có thể nhìn thấy độc tâm của chính đạo ư?
"Ngươi hỏi ta về nỗi đau ư?"
Nhưng khi ấy, Huyền Tông đã mở lời bằng khuôn mặt ảm đạm không còn chút huyết máu.
"Ta không biết ngươi đã sống cuộc sống như thế nào. Nhưng ta không sống thoải mái đến mức có thể cảm nhận được các vết thương trên mặt đất này đâu"
Đôi mắt của hắn lắng xuống đến tận cùng.
Nhục thế bị cắt sao có thể so sánh với nỗi đau nhìn thấy môn phái đang trên bờ vực bị diệt môn.
Vết thương da thịt một ngày nào đó sẽ lành lại. Nhưng một khi đã thối rữa từ bên trong thì sẽ chẳng bao giờ có thể chữa lành.
Những người báo vệ Hoa Sơn đã phải chịu đựng nỗi đau đó và đi đến tận ngày hôm nay.
So với điều đó, những vết thương này có là thá gì.
"Có vẻ như nhà ngươi đã hiếu lầm về vị trí của Chưởng môn nhân"
"Cái gì?"
"Chưởng môn nhân không phái là vị trí cao nhất, được tôn sùng nhất. Ngược lại..." Lời nói của Huyền Tông như đi thẳng vào tai Dã Đao.
"Chưởng môn nhân chính là người dai dẳng nhất cho đến tận cuối cùng. Cho dù

ngươi có mạnh đến mức cắt rời cơ thể ta nhưng ngươi sẽ không bao giờ có thể cắt bỏ linh hồn ta."
Chịu đựng.
Cho dù máu trên cơ thế có bị chảy ra hết và ông ta chỉ còn lại là một cái xác đi chăng nữa.
Cho đến khi ông ta chỉ còn là linh hồn, ông ta sẽ không bao giờ gục ngã. 'Ta vẩn có việc phải làm'
Vì vậy, ta không thể ngã xuống.
"Ta chính là Chưởng môn nhân của Hoa Sơn"
Giọng nói của Huyền Tông siết chặt lấy Dã Đao hơn bất kỳ mệnh lệnh mạnh mẽ nào.
"Ý nghĩa đó"
Huyền Tông đường đường chính chính hướng thanh kiếm về phía cố của Dã Đao. "Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy một cách rõ ràng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com