Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 483. Không có chuyện gì đâu. (3)

Chapter 483. Không có chuyện gì đâu. (3)
Chapter 483. Không có chuyện gì đâu (3)
"Nhà ngươi đang làm cái gì thế hả?"
"Vô lễ!"
Khi các môn đồ Hoa Sơn định chạy về phía Tống Viễn thì Thanh Minh đưa tay còn lại lên xua xua.
"Được rồi! Được rồi! Bình tĩnh lại đi!"
"..."
"Nhà ngươi đang muốn xác nhận gì đó đúng chứ?"
Thanh Minh mỉm cười toe toét nhìn chằm chằm vào Tống Viễn đang nắm chặt lấy tay của bản thân.
"Thế nào? Đã xác nhận xong chưa?"
Tống Viễn hết nhìn Thanh Minh rồi lại nhìn vào bàn tay của hắn bằng ánh mắt kỳ lạ. Ngay sau đó, hắn buông tay ra, lùi lại phía sau và cúi đầu.
"Ta đã vô lễ với đạo trưởng vì ta nghĩ rằng bất cứ điều gì cũng nên được xác nhận cẩn thận. Xin đạo trưởng thứ lỗi"
"Cung chủ chắc phải vui lắm khi có một thuộc hạ thận trọng như ngươi đấy"
"Đạo trưởng quá lời rồi"
Tống Viễn quay sang nhìn những người khác rồi cất lời.
"Nếu như các vị cảm thấy bất tiện về điều gì xin hãy cứ thoải mái nói cho ta biết. Như đã hứa từ trước, ta sẽ dẫn các vị đi một vòng Băng Cung để thưởng ngoạn khi các vị muốn"
"Vâng, xin cảm tạ các hạ"
Bạch Thiên đại diện đứng ra trả lời Tống Viễn. Ngay sau đó, Tống Viễn nhìn quanh một lượt rồi bước ra khỏi phòng.
"Hừm"
Thanh Minh mỉm cười khi thấy cánh cửa đóng lại. Chỉ đợi đến lúc đó, Bạch Thiên và các môn đồ đổ xô đến hỏi.
"Tại sao hắn tự nhiên lại nắm tay con vậy?"
"Vậy mới nói!"
"Lại còn nói hung thủ bị thương nữa chứ?"
Thanh Minh cười khúc khích.
"Đó là một chiêu trò"
"Hả?"
Thanh Minh chỉ nhún vai thay vì trả lời một cách cụ thể.
'Một lão già không phải dạng vừa'
Nếu như là người khác chắc chắn là đã bị Tống Viễn phát hiện ra rồi.
Có vẻ như hắn cũng là một nhân vật tầm cỡ tại nơi này.
Bạch Thiên sau khi thấy tình hình đã được giải quyết, hắn nhìn vào các sư điệt và sư muội của mình dặn dò.
"Tất cả nghe đây"
Các môn đồ Hoa Sơn ngay lập tức chú ý vào Bạch Thiên đầy nghiêm túc.
"Dù thế nào thì sự thật là bọn họ đã nghi ngờ chúng ta"
"Vâng"
"Tất cả không được phép quên rằng, nơi này là một vùng đất hẻo lánh và tất cả phải cẩn thận nhất cử nhất động của bản thân"
"Sư thúc"

"Không được để bọn họ tóm được sơ hở..."
"Sư thúc"
"Hả?"
Bạch Thiên cảm nhận được bàn tay của một kẻ nào đó đang đặt trên vai, hắn theo phản xạ mà quay đầu lại.
Thanh Minh đang đứng đó với nụ cười rạng rỡ.
"Làm sao?"
"À không có gì, chỉ là..."
Thanh Minh ngoáy ngoáy tai vài lần rồi lôi ra thổi cái phù. "Hôm qua ta đã nhìn thấy một cảnh tượng rất kỳ lạ"
"..."
"Có ai đó đã nhìn thấy ta sau đó đóng cửa sổ lại?"
"..."
"Là ai?"
Trí nhớ của tên tiểu tử này
Cũng tốt thật đấy.
***
Bịch. Bịch
Tống Viễn đi bộ dọc hành lang với một khuôn mặt cứng ngắc.
'Ta đã nhầm ư?'
Dù hắn có đeo khăn che mặt đi chăng nữa, thì vóc dáng là thứ không thể che dấu. Thân hình của hung thủ rõ ràng là rất giống với Thanh Minh.
Vậy nhưng...
'Cơ thể hắn lại chẳng có chút vết tích nào của hàn âm chi khí cả'
Nếu như hắn ta đã đối chiến với âm hàn khí công của Băng Bạch Thần Chưởng thì chắc chắn hàn âm chi khí vẫn phải đọng lại trong cơ thể hắn. Cho dù là một người có nguyên khí thâm hậu đến nhường nào thì việc hoá giải hoàn toàn nguồn năng lượng đó chỉ trong nửa ngày là chuyện không thể nào.
Vậy nhưng khi hắn nắm tay tên Thanh Minh đó để xác nhận thì lại không có một chút hàn âm chi khí nào tồn tại cả.
'Ở cái độ tuổi đó, hắn có thể ngăn cản được đòn tấn công của cung chủ mà không bị bất cứ một vết thương nào. Thêm vào đó, ngay cả đến hàn âm chi khí cũng hoá giải được toàn bộ....'
Nếu vậy thì hắn không phải là Hoa Sơn Thần Long nữa, mà phải là Hoa Sơn Võ Thần mới phải.
Vì vậy mà, nếu như suy nghĩ một cách thông thường thì cái tên Thanh Minh đó tuyệt đối không phải là hung thủ.
Nhưng mà....
"Khó chịu thật đấy!"
"Dạ?"
"Không có gì"
Tống Viễn khẽ lắc đầu với thuộc hạ bằng một khuôn mặt đầy nghi hoặc và cau có.
'Ta đã bị lừa ư?'
Không. Cơ thể của đối phương vô cùng sạch sẽ. Không còn gì để nghi ngờ nữa.
Vậy nhưng thứ khiến hắn vô cùng khó chịu chính là cái thái độ của tên tiểu tử đó.

'Một ngoại nhân khi trở thành đối tượng bị điều tra tại Băng Cung thì ít nhất cũng phải tỏ ra sợ hãi hoặc khó chịu'
Ấy vậy mà cái tên tiểu tử đó lại vô cùng tự tin. Giống như hắn đã biết trước được việc Tống Viễn sẽ làm và đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó.
"Rồi ngươi sẽ phải lòi cái đuôi ra thôi"
Tống Viễn nhìn thẳng về phía trước, bước chân của hắn đã gấp gáp trở lại.
***
"Phụt!"
"..."
"Phụtt"
"Chiêu Kiệt à!"
"Dạ?"
"Đừng có cười nữa. Nếu như con không muốn chết"
"Vâng"
Chiêu Kiệt nhìn cục u lồi ra trên đầu Bạch Thiên mà nghiến răng bịt miệng một cách tuyệt vọng. Má của hắn phồng lên vì nhịn cười quá lâu và dường như sắp nổ tung ngay lập tức. Nhưng nếu như hắn lại cười nữa, rất có thể sẽ bị sư thúc của hắn đánh đến chết.
Ánh mặt trời dần bị chôn vùi trong vương quốc của băng tuyết xa xôi này.
"Tại sao con cứ nói chuyện mãi thế hả?"
"Dạ. Sư thúc...Phụt"
"..."
Bạch Thiên nhìn lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng.
'Nhân sinh....'
Rốt cuộc là để có được điều gì mà hắn lại sống vất vả như thế này chứ?
"Này này. Đừng có làm như vậy. Sư thúc sẽ thăng thiên mất đấy"
"A! Ta đã bảo là đừng làm như vậy nữa kia mà!"
"Rừ rừ rừ!"
Một lát sau, Bạch Thiên cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, hắn thở dài hỏi Thanh Minh.
"Bọn chúng không có vẻ gì là thân với lũ Ma Giáo nhỉ?"
"Ừm"
Bạch Thiên chớp chớp mắt trước câu trả lời của Thanh Minh.
"Vậy thì ta không thể hiểu được. Theo lời của Hàn Lý Minh thì kẻ lôi kéo Ma Giáo chính là Bắc Hải Băng Cung."
"Đúng vậy"
"Nhưng mà kính nhi viễn chi ư? Chuyện này cũng được nữa sao?"
Thanh Minh nhẹ nhàng trả lời.
"Có lý do để chuyện đó không xảy ra ư?"
"Hả?"
"Việc kéo giặc ngoài vào để đánh giặc nhà trong lịch sử cũng đã xảy ra rất nhiều lần rồi. Nhưng không nhất thiết vì vậy mà phải thân thiết với ngoại giặc làm gì"
"Vậy là bọn họ chỉ cần thỏa mãn điều kiện của nhau. Còn vốn dĩ mối quan hệ của bọn họ chẳng có ý nghĩa gì hết?"
"Đúng vậy"
Thanh Minh nhẹ nhàng gật đầu.

"Quả nhiên"
Bạch Thiên tự lẩm bẩm một mình. Hắn đã hiểu được một phần nào đấy. Nhưng khai thông được một chỗ thì lại xuất hiện một vướng mắc khác.
"Vậy là có nghĩa là Ma Giáo cũng đã nhận được gì đó từ nơi này"
"Ừm"
"Ta đã tưởng rằng Ma Giáo đã nắm quyền kiểm soát Băng Cung và biến Băng Cung thành một Ma Giáo thứ hai. Nhưng nếu như không phải như vậy thì rốt cuộc Ma Giáo đang làm gì tại một nơi như thế này chứ?"
Thanh Minh mỉm cười trước câu hỏi của Bạch Thiên.
"Làm sao ta biết được?"
"..."
Khuôn mặt đang nghiêm nghị của Bạch Thiên dần trở nên méo mó.
"Sư thúc là đồ ngốc đấy à? Nếu ta biết điều đó thì còn đến đây làm gì? Biết rồi thì chỉ cần nói cho Phương trượng Thiếu Lâm biết rồi kêu lão ta tự đi mà xử lý là được rồi"
"..."
"Bị đánh có một cái mà ngu hẳn đi nhỉ?"
Không biết là đầu óc hắn có tệ đi thật hay không, nhưng mà chắc chắn là đầu của hắn đang bốc khói.
"Phải. Ta đúng là đồ ngốc nên mới đi hỏi con"
"Sư thúc biết vậy là tốt"
Đúng lúc Bạch Thiên đang lên cơn co giật vì tức giận thì Đường Tiểu Tiểu nhanh chóng xen vào cuộc trò chuyện của hai người bọn họ.
"Ma Giáo rốt cuộc muốn có được gì từ Băng Cung?"
"Hửm?"
"Ma Giáo vốn dĩ xem phía nam Trung Nguyên là đại bản doanh. Những kẻ đó lại cất công đến Bắc Hải xa xôi này thì chắc chắn bọn chúng phải có một mục tiêu nào đó. Nếu không phải vậy thì bọn chúng chẳng có lý do gì để đến một hơi khắc nghiệt và khô cằn như thế này cả. Có rất nhiều nơi khác ở gần hơn mà không chịu ảnh hưởng của Trung Nguyên"
"Hừm. Ta cũng nghĩ như vậy đấy"
Ngay lúc đó, Thanh Minh vỗ tay cái bép rồi bật dậy.
"A! Đúng rồi!"
"Hả?"
"Văn kiện! Ta có mang về văn kiện kia mà! Bạch Nhi!"
Khi Thanh Minh hét lên, Bạch Nhi đang rúc đầu trong chăn ló mặt ra.
"Cái đó! Văn kiện đâu rồi?"
Nghe Thanh Minh hỏi, Bạch Nhi gật đầu hai lần rồi nhanh chóng chạy về phía cửa sổ. Sau đó, nó tự mở chốt cửa sổ như một con người rồi đi ra ngoài.
Bạch Thiên ngơ ngác chứng kiến quá trình xảy ra trong chớp mắt.
"Bây giờ nó còn biết mở cả chốt cửa sổ nữa đấy à?"
"Nó là linh vật kia mà"
"..."
Bạch Thiên thực sự tò mò, rốt cuộc con chồn đó quá thông minh nên mới trở thành một linh vật hay là sau khi trở thành một linh vật nó mới trở nên thông minh như vậy.
'Dù sao thì trông nó cũng không bình thường chút nào cả'
Cạch.

Ngay lúc đó, cửa sổ đang đóng lại được mở ra một lần nữa.Bạch Nhi cắn chặt đống giấy trong miệng và bước vào bên trong.
'Hình như ban nãy nó vừa mở cửa sổ bằng tay thì phải'
Bạch Nhi đem đống giấy trong miệng ra giao cho Bạch Thiên chứ không phải là Thanh Minh.
Đây chính là bằng chứng xác thực nhất cho sự thông minh của nó.
"Cái này là gì vậy?"
"Cái này có ở trong phòng của tên Cung chủ đấy. Đương nhiên là do ta mang về rồi. Hihi"
Bạch Thiên nhìn người sư điệt đang cười hihi đầy tự hào rồi nở một nụ cười méo mó. 'Làm sao một tên đạo sĩ đi giở trò trộm cắp lại trông có vẻ tự hào như vậy chứ?'
Nguyên Thủy Thiên Tôn ơi!
Rốt cuộc người đang định làm gì với Hoa Sơn vậy hả?
Vậy nhưng, mặc kệ là đồ ăn trộm hay gì, trước tiên hắn cũng phải xem xét cái đã.
Sau khi hô đạo hiệu một lần trong lòng, Bạch Thiên nhanh chóng mở những tờ giấy ra rồi tỉ mẩn quan sát.
Soạt! Soạt! Soạt!
Những trang giấy nhanh chóng được trải ra.
Bịch!
Bạch Thiên nhìn qua một lượt trong giây lát rồi mỉm cười.
"Thanh Minh à?"
"Làm sao?"
"Hôm qua con đã đánh lạc hướng các cung đồ Băng Cung bằng cách nào vậy?"
"Ta chưa nói chuyện này với sư thúc hả?"
Thanh Minh dồn sức vào vai như thể khen rằng đó là một câu hỏi tốt.
"Lũ người đó bám dai như đỉa nên ta đã đục một một cái lỗ ở hồ và lẩn tránh dưới đó" "Dưới hồ ư?"
"Đúng rồi! Trong khoảnh khắc đó có lẽ chỉ có mình ta mới nghĩ ra được cách đó mà thôi. Lũ người đó cho dù có tỉ mỉ như thế nào cũng không thể lục soát dưới hồ nước đã đóng băng được. Khà! Ta thông minh quá!"
Thanh Minh ưỡn ngực ra đầy tự hào.
Bạch Thiên mỉm cười vui vẻ.
"Dưới hồ đúng chứ?"
"Ta suýt nữa là bị chết cóng rồi đấy"
"Ý của con là xuống dưới nước đúng không?"
"Sao sư thúc cứ hỏi hoài vậy? Sư thúc không hiểu à?"
"Ờ. Ta không hiểu được. Ý của con là con đã mang đống giấy tờ này xuống nước đúng chứ?"
"Hả?"
Bạch Thiên ném đống giấy tờ trong tay vào Thanh Minh.
"Này! Cái đồ điên kia! Nhà ngươi cầm giấy tờ viết bằng mực xuống dưới nước thì biết làm sao được hả? Nó đã bị xóa sạch sẽ rồi! Sạch sẽ không còn gì cả như cái đầu của nhà ngươi vậy!"
Thanh Minh nắm lấy đống giấy và lướt qua một cách nhanh chóng.
"Chết tiệt, như thế này là không được đâu"
Trắng tinh.

Làn nước trong suốt của Bắc Hải đã biến những tờ giấy thành một màu trắng tinh khôi. "Ta đã vất vả vậy mà...?"
Thanh Minh như bị chấn động tâm lý, hắn đi bộ đến trước lò sưởi.
"Nhà ngươi đang làm gì đấy"
"Trái tim ta lạnh lẽo, nên ta phải làm ấm cơ thể này" "..."
Bạch Thiên day day hai thái dương rồi hỏi.
"Vậy con có lấy được gì khác nữa không?"
"Sư thúc"
"Hả?"
"Có thể có được sao?"
"Người ta hỏi thì trả lời đi chứ"
Bạch Thiên nắm chặt đầu bằng một tay và hét lên. Bàn tay của hắn vô tình chạm vào chỗ bị Thanh Minh đánh.
"Thật tình mà! Không được cái việc gì hết"
Ngay lúc đó, Đường Tiểu Tiểu hét lên như vừa phát hiện ra gì đó từ đống giấy mà nàng lấy được từ chỗ Thanh Minh.
"Sư thúc! Chỗ này vẫn còn chữ này. Cái gì mà Băng Tinh..."
"Băng Tinh?"
"Vâng, là Băng Tinh. Cái này...hừm...giống như là đang tính toán vậy"
Đường Tiểu Tiểu vừa chiếu ánh sáng vào vừa cố lắp bắp đánh vần. Thanh Minh ngồi đó không còn sức lực nào khẽ quay đầu lại.
"A, đúng rồi! Ta đã nghe được cuộc trò chuyện giữa tên Cung chủ và trưởng lão. Hình như Ma Giáo đã yêu cầu Băng Tinh từ bọn họ thì phải"
"Băng Tinh ư?"
"Ừm. Hình như số lượng bọn chúng yêu cầu quá nhiều nên có vẻ khó khăn"
"Ma Giáo lại cần Băng Tinh sao?"
Bạch Thiên chống cằm suy nghĩ.
"Vậy là việc Băng Tinh khan hiếm ở Trung Nguyên không phải là vì tình cảm của Bắc Hải với Trung Nguyên xấu đi mà là do thiếu Băng Tinh thật hả?"
"A di đà Phật"
Tuệ Nhiên lắng nghe câu chuyện của bọn họ nãy giờ đã nói xen vào.
"Tại sao Ma Giáo lại cần Băng Tinh chứ? Lại còn là khối lượng lớn đến mức ngay cả băng cung cũng khó lòng cáng đáng nữa?"
"Hừm"
Bạch Thiên dần rơi vào mơ hồ bởi những nghi vấn.
'Có cái gì đó không phù hợp'
Những người đã từng biến mất nay lại xuất hiện và cần một lượng Băng Tinh khổng lồ ư...
"Chắc chắn Ma Giáo đang tính dở trò gì đó tại Bắc Hải này"
"Sư thúc, có vẻ như điều đó là sự thật"
Bạch Thiên nhìn về phía Thanh Minh đang sưởi ấm ở lò sưởi.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào được đây? Ngay cả khi muốn thu thập thêm thông tin thì việc đó cũng không dễ dàng gì trong Băng Cung này"
"Đúng vậy"

"Hơn nữa, việc tìm ra tung tích của lũ Ma Giáo tại Bắc Hải rộng lớn này cũng là không dễ dàng. Việc chúng ta có thể phát hiện ra giáo đồ Ma Giáo khi ấy chỉ là ngẫu nhiên mà thôi"
"Sư thúc nói đúng"
"Vậy chẳng lẽ không có cách nào khác hay sao?"
Nhưng Thanh Minh lại cười phá lên khi nghe Bạch Thiên nói rằng không có cách nào cả.
"Tại sao chúng ta lại là người đi tìm chứ?"
"Hả?"
"Nếu như Ma Giáo đang làm gì đó tại Bắc Hải này, và chúng ta đang bị kiểm soát một cách chặt chẽ như thế này thì chúng ta không nhất thiết phải đi tìm bọn chúng. Nếu như náo loạn một chút, bọn chúng sẽ phải tự tìm đến thôi"
"..."
"Sư thúc không biết đến Đả Thảo Kinh Xà (打草驚蛇) hả? Nếu như chúng ta đánh vào cỏ, rắn sẽ tự bò ra ngoài"
"Phải. Và sau đó thường thì chúng ta sẽ bị rắn cắn"
"Ơ?"
Hình như sư thúc nói đúng rồi thì phải...
Thanh Minh nghiêng nghiêng đầu, Bạch Thiên thở dài. Hắn dùng ngón tay vuốt nhẹ cằm.
Dù sao thì hắn cũng đã hiểu được một nửa, nhưng vẫn còn một câu hỏi lớn.
"Rốt cuộc thì con định làm gì?"
Thanh Minh cười hihi như đang suy tính gì đó.
"Mấy tên khốn đó đang muốn tìm băng tinh đúng chứ?"
"Đúng là vậy!"
"Nhưng bọn ta cũng cần băng tinh mà"
"Đúng luôn"
Bạch Thiên bắt đầu cảm thấy bất an.
Vì vậy mà....
"Sư thúc"
"Hả?"
"Sư thúc biết không?"
"Cái gì?"
"Ta là người như thế nào?"
Quả nhiên, đôi mắt Thanh Minh bắt đầu lấp lánh cùng với sự cuồng loạn.
"Đồ vật của ta, ta thà đốt cháy cả Băng Cung này chứ không bao giờ chịu đưa chúng cho Ma Giáo"
"..."
"Kể từ bây giờ tất cả băng tinh đều là của ta. Ta sẽ giết hết những tên nào dám đụng vào đồ của ta"
Bạch Thiên mỉm cười đầy méo mó.
À, ừ
Nhà ngươi muốn làm gì thì làm.
Muốn làm gì thì làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com