4
Khoảnh khắc ý nghĩ đen tối kia bén rễ trong tâm trí Hoa Thành, đôi mắt hổ phách của anh nhìn Thích Dung không còn là sự tức giận đơn thuần. Nó trở nên sâu thẳm, u ám, chứa đựng một sự chiếm hữu lạnh lẽo và dục vọng tàn nhẫn. Anh nhìn kẻ đang bị mình đè chặt dưới thân, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng vì phẫn uất, đôi mắt xanh lục long lanh ngấn nước nhưng vẫn cố trừng lên đầy thách thức. Sự quật cường này, thay vì dập tắt, lại càng thổi bùng ngọn lửa tà ác trong anh.
Thích Dung, dù đang bị áp đảo hoàn toàn về thể chất, vẫn cực kỳ nhạy cảm với sự thay đổi trong ánh mắt và pheromone của Hoa Thành. Luồng khí lạnh lẽo, nguy hiểm tỏa ra từ người Hội trưởng khiến cậu bất giác rùng mình. Một nỗi sợ hãi mơ hồ, bản năng bắt đầu len lỏi vào tâm trí, át đi cả cơn đau thể xác. Ánh mắt kia... không đúng. Nó không còn là sự tức giận của một đối thủ, mà là ánh mắt của kẻ săn mồi nhìn con mồi đã nằm gọn trong móng vuốt.
"Anh... anh định làm gì?" Giọng Thích Dung khẽ run lên, lần đầu tiên lộ rõ sự hoảng sợ. Cậu cố gắng giãy giụa mạnh hơn, dùng hết chút sức lực còn lại để đẩy Hoa Thành ra. "Buông tôi ra!"
Hoa Thành chỉ nhếch mép cười lạnh, nụ cười không hề chạm đến đáy mắt. "Làm gì ư?" Anh cúi sát xuống, hơi thở nóng rực phả vào tai Thích Dung, giọng nói khàn đặc đầy ám ảnh. "Để cậu biết hậu quả của việc dám chạm vào thứ không thuộc về mình."
Nói rồi, Hoa Thành đột ngột dùng sức mạnh túm lấy cổ tay Thích Dung, lực siết mạnh đến mức khiến cậu đau điếng. Anh kéo mạnh Thích Dung đứng dậy một cách thô bạo, mặc cho cậu loạng choạng, gần như ngã dúi.
"Không! Buông ra!" Thích Dung hoảng loạn tột độ, vùng vẫy kịch liệt. Bản năng Alpha gào thét phản đối việc bị khống chế, bị kéo đi như một món đồ. Cậu dùng cả tay lẫn chân cố gắng chống cự, đạp vào người Hoa Thành, nhưng mọi nỗ lực đều như muối bỏ bể trước sức mạnh tuyệt đối của Alpha trội đang bị dục vọng và cơn giận che mờ lý trí.
Hoa Thành gần như là lôi Thích Dung đi xềnh xệch về phía cuối phòng Hội học sinh, nơi có một cánh cửa nhỏ dẫn vào phòng nghỉ riêng của Hội trưởng – một không gian kín đáo ít người biết đến. Anh đạp mạnh cánh cửa mở ra, đẩy Thích Dung ngã sõng soài vào bên trong căn phòng tối om, rồi nhanh chóng bước vào, đóng sầm cửa lại và xoay chốt khóa trái.
Cạch! Tiếng khóa cửa vang lên khô khốc, như tiếng búa cuối cùng đóng sập chiếc quan tài chôn vùi hy vọng của Thích Dung.
Căn phòng không lớn, chỉ đủ kê một chiếc giường đơn, một tủ quần áo nhỏ và một chiếc bàn làm việc. Ánh sáng duy nhất le lói từ khe cửa khiến không gian càng thêm ngột ngạt, tù túng.
Thích Dung chống tay ngồi dậy, lưng dựa vào tường, ánh mắt hoang mang nhìn Hoa Thành đang đứng chặn ngay cửa, bóng dáng cao lớn gần như che hết nguồn sáng ít ỏi. Pheromone gỗ đàn hương nồng đậm, mang theo sự uy hiếp và chiếm hữu tuyệt đối, bao trùm lấy không gian, khiến cậu cảm thấy khó thở, lồng ngực như bị bóp nghẹt.
"Hoa Thành! Anh điên rồi! Mở cửa ra!" Thích Dung hét lên, giọng nói lạc đi vì sợ hãi. Cậu đứng bật dậy, định lao ra phía cửa nhưng Hoa Thành đã nhanh hơn một bước, chặn lại, túm lấy hai vai cậu ấn mạnh vào tường.
"Đi đâu?" Hoa Thành cười gằn, đôi mắt hổ phách rực lên trong bóng tối. "Trò vui chỉ mới bắt đầu thôi mà, Thích Dung."
"Khốn nạn! Anh dám! Tôi là Alpha! Anh không thể..." Thích Dung nghiến răng, cố gắng giải phóng pheromone bạc hà của mình để chống trả. Nhưng trong không gian chật hẹp này, trước sự áp đảo tuyệt đối của Hoa Thành, pheromone của cậu trở nên yếu ớt, hỗn loạn, gần như bị nghiền nát hoàn toàn.
Cuộc vật lộn lại nổ ra, dữ dội và tuyệt vọng hơn trong không gian tù túng. Thích Dung dùng hết sức bình sinh để chống cự. Cậu cào, cắn, đá, dùng mọi cách có thể để thoát khỏi sự khống chế của Hoa Thành. Bản năng của một Alpha không cho phép cậu bị khuất phục, bị đặt dưới một Alpha khác. Nhưng Hoa Thành như một con thú hoang đã mất hết lý trí, sức mạnh của anh trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Anh dễ dàng hóa giải mọi đòn tấn công của Thích Dung, dùng sức mạnh tuyệt đối để áp đảo, ghì chặt cậu xuống chiếc giường đơn ọp ẹp.
"Buông! Buông tôi ra!" Thích Dung gào thét, giọng khản đặc. Quần áo trên người cậu lại bị giằng xé trong lúc vật lộn, để lộ ra những mảng da thịt trắng nõn lấp ló.
Hoa Thành đè chặt lên người Thích Dung, hai tay khóa chặt cổ tay cậu trên đầu, đầu gối tì mạnh lên giữa hai chân, tách chúng ra một cách thô bạo. Anh cúi xuống, hôn ngấu nghiến lên môi, lên cổ, lên xương quai xanh của Thích Dung, để lại những dấu hôn đỏ bầm như dấu ấn của sự chiếm đoạt.
"Ư... Đừng..." Thích Dung quay mặt đi, nước mắt chảy dài. Sự ghê tởm và bất lực xâm chiếm lấy cậu. Cậu cảm nhận được sự cương cứng nóng bỏng của Hoa Thành đang cọ xát vào đùi mình, và nỗi kinh hoàng tột độ dâng lên.
Hoa Thành không dừng lại. Anh kéo rách nốt chiếc áo sơ mi mỏng manh, bàn tay tham lam vuốt ve khắp cơ thể đang run rẩy của Thích Dung. Rồi bàn tay đó di chuyển xuống dưới, kéo mạnh chiếc quần của cậu xuống.
"Không! Dừng lại! Hoa Thành!" Thích Dung hét lên tuyệt vọng.
Hoa Thành phớt lờ. Anh dùng tay nắm lấy bộ phận sinh dục của Thích Dung, nơi tượng trưng cho phẩm giá của một Alpha, và bắt đầu vuốt ve một cách sỉ nhục. Thích Dung nhắm chặt mắt, cơ thể co rúm lại vì ghê tởm.
Không có sự chuẩn bị nào tử tế, không có chút dịu dàng nào. Hoa Thành dùng những ngón tay thô bạo của mình để thăm dò nơi hậu huyệt vốn khô khốc và chật hẹp của Thích Dung. Cảm giác đau đớn, bỏng rát như bị xé rách khiến Thích Dung co giật, bật khóc nức nở.
"Đau... làm ơn... dừng lại..." Cậu cầu xin, giọng nói vỡ vụn. Đây không phải là nơi được sinh ra để tiếp nhận. Đối với một Alpha, việc này chẳng khác nào tra tấn.
Nhưng lời cầu xin chỉ càng kích thích sự tàn bạo của Hoa Thành. Anh tách rộng hai chân Thích Dung hơn nữa, đặt cự vật nóng như thiêu đốt của mình vào nơi vừa bị thăm dò thô bạo. Rồi, không một chút do dự, anh thúc mạnh vào.
"AAAAAAHHHH!"
Tiếng hét xé lòng của Thích Dung vang vọng trong căn phòng kín. Cơn đau khủng khiếp như muốn xé toạc cơ thể cậu ra làm đôi. Máu tươi lập tức túa ra, nhuộm đỏ ga giường và cả hai người. Cậu cảm thấy như mình đang bị đóng cọc, bị nghiền nát từ bên trong.
Hoa Thành gầm lên một tiếng thỏa mãn méo mó, bắt đầu luật động một cách điên cuồng. Anh không quan tâm đến sự đau đớn của Thích Dung, không quan tâm đến máu đang chảy. Anh chỉ muốn xâm chiếm, muốn hủy hoại, muốn khiến kẻ kiêu ngạo này phải hoàn toàn phục tùng dưới thân mình. Mỗi cú thúc sâu và mạnh như một nhát búa đóng vào lòng tự tôn của Thích Dung.
Tiếng da thịt va chạm trần trụi, tiếng rên rỉ đau đớn xen lẫn tiếng khóc nức nở của Thích Dung, tiếng thở dốc nặng nề của Hoa Thành... tất cả hòa quyện thành một bản giao hưởng của bạo lực và dục vọng đen tối.
Thích Dung gần như ngất đi vì đau. Cơ thể cậu chỉ còn là một cái vỏ rỗng tuếch, bị động chịu đựng sự giày vò. Ý thức cậu mơ hồ, chỉ còn cảm nhận được cơn đau thể xác và nỗi nhục nhã đang gặm nhấm tâm hồn.
Khi cơn khoái cảm bệnh hoạn dâng lên đến đỉnh điểm, đôi mắt Hoa Thành lóe lên một tia nhìn điên cuồng. Bản năng chiếm hữu nguyên thủy của Alpha trỗi dậy mạnh mẽ. Anh giữ chặt lấy Thích Dung, cúi đầu xuống, và không một chút do dự, cắm sâu hàm răng sắc nhọn của mình vào tuyến thể trên gáy cậu.
"KHÔNG!!! ĐỪNG!!!"
Thích Dung hét lên một tiếng cuối cùng đầy tuyệt vọng khi cảm nhận được răng nanh xuyên qua da thịt, cắm sâu vào nơi mẫn cảm nhất. Cơn đau nhói lan tỏa khắp cơ thể, còn đau đớn hơn cả lúc bị xâm nhập. Cậu cảm nhận rõ ràng pheromone gỗ đàn hương nồng đậm của Hoa Thành đang được tiêm vào cơ thể mình qua vết cắn, mang theo cảm giác bị xâm chiếm, bị nô dịch, bị đánh dấu như một Omega, một sự sỉ nhục không thể nào gột rửa.
"Xin... xin anh... đừng..." Thích Dung thều thào cầu xin trong cơn đau đớn tột cùng, nước mắt giàn giụa.
Nhưng đã quá muộn.
Hoa Thành giữ nguyên vết cắn trong vài giây, như để khắc sâu dấu ấn của mình, rồi mới từ từ rút ra, để lại một dấu răng sâu hoắm, rỉ máu trên chiếc gáy trắng nõn. Cùng lúc đó, anh gầm lên một tiếng cuối cùng, giải phóng toàn bộ dục vọng nóng bỏng vào sâu bên trong cơ thể đã tan nát của Thích Dung.
Thích Dung co giật mạnh một lần cuối rồi hoàn toàn bất tỉnh, chìm vào bóng tối của sự đau đớn và ô nhục.
Hoa Thành nằm đè lên người Thích Dung một lúc lâu, thở hổn hển, cảm nhận dư vị của cơn bạo hành vừa qua. Anh nhìn xuống gương mặt đẫm nước mắt, tái nhợt và bất tỉnh của Thích Dung, nhìn dấu răng rỉ máu trên gáy cậu. Một cảm giác phức tạp – thỏa mãn, tội lỗi, ghê tởm, và cả sự chiếm hữu lạnh lẽo – cuộn xoáy trong lòng.
Anh đã làm được. Anh đã đánh dấu được kẻ này. Thích Dung, từ giờ phút này, đã mang dấu ấn của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com