Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16

Cuộc họp báo.

Tách…tách

Những tiếng chụp ảnh vang lên khi Thiên Yết cùng với đối tác lớn của công ty ba mình bắt tay nhau:

- Tôi rất trông chờ vào cuộc hợp tác giữa chúng ta!

- Chắc chắn chúng tôi sẽ không phụ lòng Uông tổng!

Cả hai cùng mỉm cười bắt tay nhau trước cánh nhà báo.

Uông tổng hơi cúi đầu:

- Vậy tôi xin phép trước!

Thiên Yết gật đầu cười:

- Uông tổng đi cẩn thận!

Cuộc họp báo công khai hai công ty lớn hợp tác với nhau đã kết thúc trong tốt đẹp.

Thiên Yết định lui về thì bị đám phóng viên bu lại, có người đưa mic đến trước mặt cậu hỏi:

- Nghe nói sự vắng mặt của Hàn thiếu trong 3 tuần qua là để sang Hàn…

Thiên Yết hơi cười, cậu không hiểu cánh papazazi này lại lấy tin đồn đấy ở đâu nữa.

Nụ cười của cậu khiến họ hiểu lầm đấy là sự thật.. Một cô gái phóng viên khác lại chen lên hỏi:

- Sau khi về, Hàn thiếu đã thay đổi bề ngoài rất nhiều. Không biết lý do chính anh sang Hàn để làm gì và vì sao lại có sự đổi khác như vậy?

Thiên Yết nhún vai đáp:

- Những câu hỏi này tôi không nhất thiết phải trả lời!

Cậu quay lưng bước nhanh đi, đám phóng viên vẫn không ngừng chạy theo sau như cậu là siêu sao điện ảnh không bằng vậy. Quách giám cùng mấy tên bảo vệ vội vàng chắn ngang đám săn tin kia lại để cho Hàn thiếu yên tĩnh rời khỏi đây.

---------

11h hơn.

Bạch Dương nhẹ nhàng về phòng, cô khe khẽ mở cửa ra thì thấy Thiên Yết đang nằm đó, cậu quay mặt về phía rèm kính…Bạch Dương quay lưng định sang phòng khác ngủ thì:

- Định đi đâu nữa?

Bạch Dương giật thót người khi nghe giọng Thiên Yết. Hoá ra cậu vẫn còn thức. Bạch Dương đứng khựng nguời lại nói:

- Tôi sang phòng khác ngủ.

Thiên Yết từ từ trở mình quay lại hướng Bạch Dương rồi ngồi dậy, cậu nheo nheo mắt nhìn cô chăm chú từ đầu đến chân…Hình như vắng Thiên Yết, Bạch Dương đã có sắc khí hơn trước thì phải?

Thiên Yết xỏ dép đứng dậy đi ra salong rót nước uống, cậu ngồi xuống điềm đạm nói:

- Lại đây!

Bạch Dương tròn mắt nhìn cậu, cô không biết người này lại định làm gì mình nữa. Thiên Yết câu mày, cậu khẽ cười:

- Đừng quá cảnh giác tôi như vậy chứ!

Bạch Dương rón rén đi lại, cô vẫn không nói gì.

- Đi đâu về vậy?

- Hát.

Thiên Yết nhíu mày nhìn Bạch Dương, câu trả lời nhát gừng cùng thái độ bất cần của Bạch Dương khiến cậu thấy cô không còn dè dặt sợ mình như trước nữa..

Thiên Yết nhìn thoáng qua cô rồi cậu ngả người ra sau thành salong day day hai thái dương suy nghĩ gì đó mà môi vẫn còn ẩn nét cười…

Bạch Dương liến nhìn trộm Thiên Yết.. Quả thật cậu đã thay đổi khá nhiều. Nhìn cậu có vẻ ốm hơn so với trước thì phải, khuôn mặt gầy hơn, cách ăn mặc nhìn không cứng nhắc như trước nữa..Nói chung sau những ngày mất tích, cái gì cậu cũng hơn trước…Bạch Dương cũng thầm công nhận một điều rằng Thiên Yết rất rất đẹp trai ^^ mặc dù đã sửa đổi nhiều nhưng vẫn dữ được nét manly...

- Tôi…

Thiên Yết vô tình nhìn thẳng vào Bạch Dương, cậu không ngờ cô cũng đang nhìn chằm chằm mình. Bạch Dương cũng giật mình thảng thốt, tự nhiên  Thiên Yết nhìn phắt sang mình đúng lúc cô lại đang nhìn trộm cậu nữa chứ…Ngại chết mất =)) Bạch Dương quay vội sang hướng khác ngó quanh như không hề nhìn cậu.

Sao không khí tự nhiên nóng thế này…Mặt Bạch Dương đỏ bừng bừng…Thiên Yết chỉ ngừng lời nói khi biết Bạch Dương đang nhìn mình. Điều này cũng thường tình thôi, vì chưa có cô gái nào thoát khỏi vẻ quyến rũ của cậu được mà >< Thiên Yết tự nghĩ.

Cậu hơi cười:

- Tôi đang nghĩ không biết dùng cách gì để dạy em nữa đây!

Bạch Dương nhìn thẳng mắt cậu, mắt cô trợn tròn lên. Thiên Yết vừa mới về đã tìm cách bắt lỗi cô rồi…cậu ta có còn là người không vậy? Bạch Dương cau khẽ hàng chân mày tuyệt đẹp không cần kẻ vẽ nhìn cậu khó chịu. Cô không biết con người này còn muốn hành hạ cô đến bào giờ nữa, chẳng lẽ chuyện lần trước anh ta vẫn chưa thấy day dứt lương tâm hay sao mà còn bày thêm trò khác nữa?

Trong tình hình căng thẳng này, đột nhiên Bạch Dương thấy đau bụng, cô đưa tay ôm bụng hờ hờ nhưng Thiên Yết vẫn nhìn thấy những biếu hiện nhăn mặt đấy.. Không cần theo dõi phản ứng nhiều cậu đã biết cô bị sao.

Thiên Yết đứng dậy, cậu đi ngang qua cô nói:

- Ra ghế ngồi chờ tôi.

Bạch Dương im lặng làm theo. Cậu đi xuống nhà. Bạch Dương ngồi xuống ôm bụng nhăn nhó. Chỉ là đến kì thôi mà sao lần này đau đến vậy, hay là tại cô ăn uống linh tinh nhiều quá nữa? Bạch Dương cắn môi cố dằn cơn đau xuống, bụng cô càng quặn thắt lại, đau từng cơn...

5 phút sau Thiên Yết quay lại với ly trà nóng nghi ngút khói trên tay.

Cậu tiến lại gần Bạch Dương, đưa cho cô nói:

- Uống đi sẽ đỡ hơn đấy!

Bạch Dương thoáng khựng người vì hành động tốt đột xuất này của Thiên Yết. Sao tự nhiên anh ta lại như thế? Cơn đau cứ kéo dài làm Bạch Dương không thể nén được nữa, cô cũng đang cần một tách trà nóng để giảm cơn đau đây…

Bạch Dương không suy nghĩ thêm nữa, cô đón lấy nó uống..

Thiên Yết ngồi xuống đối diện cô im lặng chờ đợi.

Bạch Dương uống xong, cô ngả người ra sau một lúc, cơn đau dần vơi đi, bây giờ cô mới có thời gian để suy nghĩ…Sao Thiên Yết lại biết cả chuyện này của con gái, còn cả cách uống trà nóng để bớt đau bụng nữa chứ…Sao anh ta lại hiểu tâm lý con gái đến thế?

Bạch Dương gượng người ngồi thẳng lại, mắt cô nhìn về phía cậu như dò xét…Chẳng nhẽ nhìn như kia mà lại đi tìm hiểu mấy chuyện phụ nữ à? Bạch Dương bỗng nhiên hé môi bật cười…thà bảo cô tin là ngày tận thế sắp đến chứ không tin người trước mặt mình lại đi tìm hiểu mấy chuyện đó của con gái..

Thiên Yết cau mày khi thấy Bạch Dương nhìn mình, cậu hiểu cô đang nghĩ gì, Thiên Yết đính chính:

- Lúc trước mẹ tôi thường nhờ tôi pha trà nóng cho những lúc như thế.

Ra vậy…Hèn nào cô lại thắc mắc là sao cậu lại biết chuyện con gái.

Bạch Dương vẫn làm mặt lạnh, cô gật đầu không nói gì. Cả hai rơi vào tình trạng câm lặng không ai nói gì thêm một lúc.

Thiên Yết mới nói:

- Em không có gì để hỏi tôi à?

Cậu nhìn nhìn cô, chẳng lẽ cậu đi gần cả tháng mà Bạch Dương không hề có điều gì muốn hỏi ví dụ như cậu đi đâu hay là gì đó cũng được, cô cứ im lặng thế này làm Thiên Yết thấy mình như kẻ vô hình vậy, đi – về cũng chẳng liên quan.

Thiên Yết rất tự tin khi nghĩ rằng Bạch Dương cũng giống những cô gái trước đây của cậu thôi, dù cậu có đối xử với họ như nào nhưng họ vẫn sẽ hướng trái tim của mình về cậu. Bạch Dương cũng vậy thôi.

Bạch Dương lên tiếng giọng hơi nhỏ vì cơn đau vẫn âm ỉ trong cô:

- Hỏi gì?

Hai hàng lông mày Thiên Yết lại nhíu vào…Nghe câu trả lời mà như hỏi lại của Bạch Dương khiến cậu hơi hụt hẫng. Thiên Yết nhìn cô…Bạch Dương cũng chẳng có phản xạ nào khác khi cậu nhìn như vậy cả, Thiên Yết nhìn xuống bàn tay cô đang ôm bụng, cậu biết cô vẫn còn khó chịu nên cũng không bắt bẻ nữa, Thiên Yết đứng dậy nói:

- Thôi em ngủ đi.

Cậu đứng dậy xang phòng bên cạnh nằm…

Thiên Yết trằn trọc suốt đêm…Cậu quay hết bên này đến bên nọ. Không hiểu sao mình lại có tâm trạng này. Có phải lý do là vì cậu quá sốc khi nghe Bạch Dương đáp bằng một câu thờ ơ đến vậy không? Dù cho cậu không coi cô là gì nhưng cô cũng phải giống những người phụ nữ đã yêu cậu chứ!  Nhưng Thiên Yết đã nhầm to rồi, Bạch Dương chẳng những không có tình cảm gì với cậu mà ngược lại còn ghét và hận cậu vô cùng.

Thiên Yết cố dằn cơn nóng trong người, cậu ôm gối nhăn nhó mặt mày chìm vào trong giấc ngủ miễn cưỡng sau một ngày mệt mỏi…

---------

- O.MG!! Thiên Yết nó không tự tin vào nhan sắc mình sao mà phải dùng đến dao kéo!^^  – Ông Đình choáng nặng khi nghe báo đưa tin Thiên Yết sang Hàn để thẩm mỹ thay đổi hình tượng. – Ôi con trai của tôi, chắc nó gặp cú sốc lớn lắm nên mới làm vậy!

“Sau một thời gian vắng mặt, các tin mới đây cho biết Hàn thiếu đã sang Hàn và dùng đến công nghệ dao kéo để…Một doanh nhân có cần phải làm như thế không?”

Ông Đình nhìn kĩ lại tờ báo rồi thay đổi sắc mặt chẹp miệng nhận xét:

- Con trai, con có thấy anh con sau khi sang Hàn làm gì đó bây giờ nhìn rất đẹp trai không? Nhìn rất mong manh không còn vẻ quá đàn ông như trước.

Ông Đình vừa nhấp trà vừa suýt xoa khen. Thiên Bình ngồi nghe ba mình khen người anh cùng cha khác mẹ mà chả hứng thú gì cả. Cậu thấy nhìn Thiên Yết vẫn vậy thôi được cái là nhìn mỏng manh công tử bột hơn trước thôi chứ mặt mũi vẫn vậy có thay đổi như báo chí đồn đâu cơ chứ. Đúng là có 1 nói 100.

Ông Đình ngồi lặng một lát rồi nói:

- Ba phải đi thăm anh con thôi!

Thiên Bình mím môi gật đầu, ông Đình thêm:

- Cả con cũng nên đi nữa! Anh em phải quan tâm nhau chứ!

- Nhưng chiều nay con phải đến trường rồi!

- Ừm. Vậy ba đành đi một mình.

--------_

- Hahahaha – Cự Giải cười không ngớt khi đọc được tờ báo nói đến Hàn thiếu dùng công nghệ thẩm mĩ. Cậu cố gắng nhịn rồi mà vẫn không được.

Vừa hôm qua mới gặp Thiên Yết xong, cậu vẫn cảm thấy Thiên Yết như trước thôi chỉ có điều là thay đổi bên ngoài một chút như tóc tai kiểu quần áo thôi làm gì có cái khâu thẩm mĩ gì đó nữa. Đúng là papazazi! Không thể tin nổi những gì có trên báo được.

Trợ lý Kim cũng ngó nhìn vào báo, ông che miệng cười, ngay cả ông cũng không tin nổi một người như Hàn thiếu lại sang Hàn để thẩm mĩ. Cậu có phải diễn viên ca sĩ gì đâu mà cần sắc đẹp cơ chứ. Với lại tất cả các nét trên gương mặt Hàn thiếu đã quá hoàn hảo cân đối rồi thì việc gì cậu cần phải đụng đến dao kéo làm gì cơ chứ.  Thật buồn cười khi đưa tin này.

Cự Giải dần dần cười ít lại, cậu nói:

- À trợ lý Kim…

- Dạ?

- Tôi bảo ông tìm bà Minh để giao dịch sao rồi?

Ông Kim ngần ngừ nói:

- Xin lỗi Huỳnh tổng…

- Có chuyện gì sao?

- Tôi đã chậm một bước rồi. Công ty của ba cô Dương đã được một người khác đặt cọc trước.

- Vậy ông có biết ai không? – Cự Giải cau mày.

- Tôi có hỏi bà Minh và điều tra nhưng đều không được gì hết.

Cự Giải gật đầu, cậu xoay xoay cây bút trong tay, là người nào được nhỉ…

------------

- Thiên Yết à!

Ông Đình và cả Thiên Bình vào phòng làm việc của Thiên Yết mà cậu mải làm việc đến nỗi không biết. Vì sau 3 tuần vắng mặt, dù đã giao việc cho Quách giám nhưng vẫn tồn đọng lại một số hợp đồng lớn cần cậu xét duyệt nên Thiên Yết phải đích thân làm không thể giao cho ai được.

Cậu ngẩng mặt lên khi nghe có tiếng gọi mình. Thiên Yết hơi chau mày khi nhận ra người ba và đứa em trai mình. Cậu không nghĩ có ngày ba mình đích thân đến công ty này thăm mình vậy đâu.

Thiên Yết đặt bút xuống, cậu nở nụ cười giả tạo:

- Có chuyện gì sao ba phải đích thân đến đây vậy?

Ông Đình đi lại gần gần Thiên Yết đủ để nhìn thật rõ từng nét trên khuôn mặt cậu.

Ông chăm chú nhìn nhất là sóng mũi và mắt của Thiên Yết…Hoàn toàn bình thường. Ông Đình chẹp miệng bật thốt:

- Đúng là bọn săn tin rẻ tiền!

- Gì cơ? – Thiên Yết không hiểu, cậu cau mày.

Ông Đình lắc đầu, lại ngồi ghế cạnh Thiên Bình, ông nói:

- Con đi đâu cả tháng mà không về nhà thăm ta vậy?

Thiên Yết cười:

- À…con chỉ đi du lịch xả stress thôi mà.

- Ừm. Vậy mà ta cứ tưởng con như những gì báo đồn.

- Báo đồn? – Thiên Yết nhíu mày chưa hiểu gì.

------------

- Cô Dương, mời cô lên xe. Hàn thiếu muốn gặp cô.

- Ừm. – Bạch Dương gật đầu, lên xe.

Cô đưa mắt nhìn 4 tên trên xe, họ không giống người của Thiên Yết chút nào… Nhìn họ giống xã hội đen hơn là người làm công ăn lương hay bảo vệ gì đó.

Bạch Dương nhìn hai bên đường xung quanh, cô thấy là lạ. Sao Hàn thiếu lại muốn gặp mình ở cái nơi nhìn hoang vắng này? Bạch Dương thấy nghi nghi, cô lên tiếng hỏi:

- Hàn thiếu muốn gặp tôi ở đây?

- Đúng vậy! – Một tên áo đen đeo cặp kính cũng đen lên tiếng đáp

Bạch Dương mím môi, cô đoán chắc chắn Hàn thiếu không bao giờ hẹn cô ở những điểm hoang sơ đổ nát như thế này. Trong mắt cậu chỗ nào cậu đặt chân tới cũng phải sạch sẽ tươm tất. Dù nghĩ mình đã bị lừa nhưng cô không hỏi trực tiếp họ vì như thế khác nào cô tự nói mình đang nghi ngờ họ.. Bạch Dương giả vờ đau bụng, cô nhăn nhó nói:

- Các anh cho tôi đi vệ sinh một lát được không?

- Còn chút nữa là đến nơi, cô ráng chịu đi.

- Không được, tôi khó chịu lắm rồi!

Tên ngồi cạnh Bạch Dương nhìn có vẻ lớn nhất trong đây, nói:

- Thôi được rồi! Dừng xe!

Chiếc xe tạt xang bên sườn cây. Bạch Dương xuống xe, cô nhìn quanh khu rừng núi hoang vu này, không biết đường nào để mà ra nữa cơ chứ.

Bạch Dương mím môi, thôi thì thoát được đến đâu thì thoát. Cô đi ra bụi cây phía sau…ngồi thụp xuống vờ như đang đi vệ sinh… rồi dần đi xa xa một đoạn, cô mới chạy vừa ngoảnh đầu lại nhìn theo họ có đuổi theo phía sau không…

Bạch Dương cứ cố hết sức chạy theo đường thẳng, chạy…chạy…chạy mãi..

Uỵch

Cô ngã vật ra sau..

Bạch Dương đau điếng người, môi cô tái nhợt, thở dốc xoa xoa hai khủy tay trày xước ngẩng đầu nhìn lên thứ mình vừa đâm vào…

- Hừ! Cũng thông minh đấy nhưng không lừa được các anh đâu!

- Xưa rồi em bé! Bọn anh là dân chuyên nghiệp mà! Prô!

- Cái này xem nhiều trên phim rồi, cướp chứ đâu có ngu…hehe – Một tên đầu trọc lóc nói.

3 tên xuất hiện đứng chặn ba phía quanh Bạch Dương mặt tên nào cũng bặm trợn nhưng cách nói thì chả liên quan gì đến mặt mũi cả.

- Cô đừng nên tốn công chạy trốn nữa, vào tay bọn này coi như cô chỉ còn lựa chọn ngoan ngoãn mà cạm chịu thôi. – Một tên đàn anh bước từ sau tên đầu trọc đi lên nói với Bạch Dương bằng giọng hăm doạ. Hắn nâng mặt Bạch Dương lên nói:

- Em gái cũng xinh đấy chứ…Hèn nào nghe người ta nói cả Hàn thiếu và Huỳnh tổng đang cùng có ý với em.

Bạch Dương hất tay tên da đen ấy ra khỏi mặt mình, cô cau mày hỏi:

- Các anh là ai?

- Em này hỏi lạ thế. Có bao giờ cướp xưng tên không…hốhố – Tên đầu trọc xớn xác chen vào.

Tên da ngăm đen – Boss đứng dậy, hắn không trả lời cô mà chỉ ra lệnh cho đàn em:

- Đưa nó đi.

------------

Bạch Dương được đưa vào một căn nhà dột nát ngoài bìa rừng nào đó mà cô chưa từng bước chân đến. Bạch Dương bị trói trên một chiếc ghế, tên kính đen cầm một cái bao đen trùm mặt Bạch Dương lại. Cô không còn nhìn thấy gì nữa, toàn là một màu tối đen…


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com