Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Người vừa đi hết, Hoa Doanh Vũ liền khôi phục bản tính thường ngày, không nói không rằng đã hấp tấp xông ra ngoài.

Ly Uyên cả kinh, cũng không biết vì sao hắn tức giận, lập tức nhanh chóng đuổi theo. Ra đến cửa, Ly Uyên kinh ngạc khi thấy Hoa Doanh Vũ đi lại nhẹ nhàng, bộ dáng giống như là đã khôi phục công lực. Điều đó khiến y không khỏi chấn động.

Hoa Doanh Vũ nghiến răng tức giận, theo hướng thủy lao phóng đi, mới vừa bước vào thì đã bị một cỗ nội lực kéo về phía sau, do chưa kịp phòng bị, hắn liền lảo đảo, ngã vào vòng tay ôm ấp của người nọ.

Ly Uyên cả người ướt đẫm mồ hôi, ôm lấy hắn, vội vàng hỏi: "Sao lại giận dữ? Thủy lao là nơi ẩm ướt dơ bẩn, ngươi không thể đi vào đâu."

Hoa Doanh Vũ vô cùng ủy khuất, thật vất vả hắn mới chờ đến ngày hôm nay – ngày được thành hôn, vậy mà một đống sự kiện bất ngờ ập đến, thậm chí có người dám mặc vào giá y đẹp nhất của hắn, thay hắn xuất giá. Trong lòng Hoa Doanh Vũ vừa phẫn nộ vừa uất ức đến gần như muốn khóc nấc lên thành tiếng: "Nữ nhân kia là ai chứ, thật to gan, đã mặc xiêm y của ta, còn muốn lấy nam nhân của ta nữa, ta phải lột da ả, rồi đánh mới hả giận!"

Ly Uyên nén không nổi tiếng cười khanh khách, nắm chặt tay Hoa Doanh Vũ, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ, khuôn mặt ôn nhu tràn đầy tiếu ý.

Được nam nhân vừa ôm vừa dỗ một hồi lâu, oán khí của Hoa Doanh Vũ mới từ từ tiêu tán bớt, hắn ngẩng lên, thấy nam nhân đầu đầy mồ hôi, bèn lấy ống tay áo lau lau, nén giận nói: "Chạy nhanh như vậy làm chi, xem người ngươi toàn là mồ hôi kìa."

Nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của tiểu mỹ nhân, Ly Uyên rất thích, nhịn không được hỏi: "Ngươi khôi phục võ công rồi? Là Phong Tuyết Nguyệt giúp ?"

Hoa Doanh Vũ gật gật đầu, nén giận nói: "Không cho ngươi nhắc đến người khác!"

Chưa gì mà tiểu mỹ nhân đã uống một vại dấm thật to, Ly Uyên chỉ thuận miệng nói một câu vu vơ đã khiến hắn ai oán vạn phần. Ly Uyên cúi người cắn nhẹ lên môi hắn, rồi cọ xát, rồi trượt cái lưỡi như linh xà của mình vào, quấn lấy cái lưỡi ẩm ướt mềm mại của hắn.

Hơi thở giao hòa, tiểu mỹ nhân mị nhãn như tơ, chỉ liếc mắt một cái đã mang theo biết bao vẻ diễm lệ yêu kiều. Hắn đẩy nam nhân đang hôn mình ra, hậm hực nói: "Hôm nay ta muốn đi vào đó, ta phải xem cái ả tiểu tiện nhân kia rốt cuộc là ai!"

Tính tình của Hoa Doanh Vũ chính là như vậy, Ly Uyên cũng đành bó tay, bản thân y cũng không muốn quản thúc phu nhân quá chặt chẽ, luôn để hắn tùy hứng, đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ. Ly Uyên cười khổ một tiếng liền nối gót đi theo.

Hoa Doanh Vũ đùng đùng nổi giận tiến vào, đi đến bên trong thì ngây ngẩn cả người, nữ tử trước mặt đã sớm thay đổi, dung nhan chi chít vết máu kết vảy đen tím, mười đầu ngón tay gần như đã bị bẻ gãy, hỉ phục bằng tơ lụa trên người bị xé thành từng mảnh vụn, hỗn hợp máu tươi đỏ sẫm và bạch trọc tanh tưởi đang từ dưới thân chảy xuống dọc theo hai bên đùi. Bên cạnh có mấy nam nhân tựa hồ như vừa mới làm xong việc.

Có lẽ, do chưa thật sự được thỏa mãn nên bọn chúng khẽ liếm liếm môi, bỗng nhiên quay đầy lại thấy Hoa Doanh Vũ, tất cả đều cung kính lùi ra hai bên.

Chỉ trong phút chốc, lòng hắn nổi lên một cỗ tư vị không thể gọi tên. Hoa Doanh Vũ vốn không phải là một người nhân từ, nương tay với cừu nhân. Và đối với nữ tử trước mắt này cũng thế, hắn không hề có một chút hảo cảm, thậm chí còn căm hận ả. Nhưng nghĩ đến Ly Uyên, bỗng nhiên xúc động, nam nhân kia rõ ràng là một kẻ tàn nhẫn, tâm ngoan độc lạt*, thế mà khi đối với hắn thì hoàn toàn ngược lại, vô cùng ôn nhu, vô cùng sủng nịch, dù cho tính tình hắn có bao nhiêu bốc đồng, tùy hứng, y cũng vẫn mặc kệ. Hoa Doanh Vũ không phải không biết Ly Uyên đối với hắn rất tốt, chẳng qua những hành động mà người kia làm cứ từng chút từng chút một làm cho hắn kinh ngạc.

(tâm ngoan độc lạt: vừa ác độc vừa nham hiểm)

Ly Uyên sao lại có thể đối đãi với ta hảo đến thế, cổ họng như nghẹn lại, bản thân ta cũng muốn đối với y ôn nhu, đối với y hảo, thế nhưng...thế nhưng ta luôn vì sự ích kỷ của mình mà làm khó y, chỉ vì ta muốn y nuông chiều ta, bao dung ta...

Mỗi một lần tùy hứng nổi giận, là một lần Ly Uyên nhẹ nhàng, ôn nhu ôm lấy ta, dùng hết lời ngon tiếng ngọt dỗ dành ta, yêu thương ta, thậm chí y gần như là nhún nhường hạ mình ở bên cạnh ta. Ta...ta ...có phải đã rất quá đáng không.........?

Gần như là lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng chỉ vừa xoay lưng, Hoa Doanh Vũ đã đụng phải Ly Uyên, rồi lảo đảo ngã nhào vào cái ôm ấm áp của y.

Ly Uyên buồn cười giúp hắn xoa xoa cái trán bị đau, y đã đứng ở phía sau rất lâu rồi, vừa bước vào cửa đã thấy Hoa Doanh Vũ đang đứng ngẩng cả người, biểu tình trên mặt thiên biến vạn hóa, hẳn là lại suy nghĩ lung tung. Ly Uyên cũng không muốn làm phiền hắn, cứ như vậy đứng ở phía sau, lặng lẽ quan sát hắn, bảo vệ hắn.

Hoa Doanh Vũ ngẩng đầu liền thấy nụ cười ấm áp, nho nhã của Ly Uyên, hắn đột nhiên rầu rĩ đem mặt vùi vào lồng ngực của đối phương, thút thít: "Ly Uyên......Ta sau này sẽ đối với ngươi tốt hơn một chút.........."

Ly Uyên sửng sốt, đang định mở miệng, không ngờ Hoa Doanh Vũ vừa ngẩng đầu lên đã liếc y một cái sắc lẻm, rồi khôi phục khí thế hằng ngày nói tiếp: "Cũng chỉ một chút thôi nha! Nhiều nhất là sau này ta sẽ không đánh ngươi nữa..........."

Ly Uyên nhịn không được tiếu ý trên môi, sờ sờ hai má, sao đột nhiên lại cho ta phúc lợi lớn đến vậy. Bảo bối đã khôi phục võ công, nếu sau này bảo bối còn nổi hứng hành hạ mình, chỉ e cái mình nhận không còn là những cái đánh yêu gãi ngứa nữa...!

Thấy Ly Uyên cười đến cao hứng, Hoa Doanh Vũ tức giận: "Ngươi đang vui mừng cái gì?, Hứ, chắc chắn là ngươi vẫn oán hận ta ngày thường hay ức hiếp ngươi, hiện tại ta lại đáp ứng sẽ không đánh ngươi nữa, nên ngươi mới nhẹ nhàng thở ra có đúng hay không? Suốt ngày phải dỗ dành ta mệt đến chết đúng hay không? Không phải ngươi luôn...Ưm.......ưm......ưhm....."

Cái miệng bé xinh liên tục hé mở đã bị ai đó nhanh chóng ngăn lại, Hoa Doanh Vũ chưa kịp đẩy cái tên đang chặn họng mình ra thì cái lưỡi linh hoạt của đối phương đã nhanh chóng tiến vào khuấy đảo, tuyên bố chủ quyền. Lúc này, mọi người xung quanh hết thảy đều tự giác xoay đầu đi.

Ly Uyên tự hiểu ở tại cái địa lao u ám này mà thân thiết là tuyệt đối không ổn, y ôm ngang Hoa Doanh Vũ, rồi thi triển thân pháp chạy vội về tiểu viện của mình.

Hoa Doanh Vũ tức giận không nhỏ, vừa mới vào phòng đã cho Ly Uyên một cái bạt tai thật mạnh, cái tát mang theo vài phần nội lực làm cho hai má của Ly Uyên in rõ năm dấu tay hồng hồng. Ly Uyên dở khóc dở cười, tiểu bảo bối này thật là! Có điều, Ly Uyên không hề tức giận, chỉ nghĩ đơn giản rằng thói quen đã ăn sâu vào tâm tính thì khó có thể vì một lời hứa mà từ bỏ cho được.

Ngược lại, Hoa Doanh Vũ đánh xong thì vô cùng hối hận, nhìn hai má sưng phồng của Ly Uyên trong lòng không khỏi xót xa. Chẳng phải đã hứa sẽ không đánh y nữa sao......thế mà...Hoa Doanh Vũ nức nở bật khóc ngước nhìn Ly Uyên, hệt như một tiểu tức phụ bình thường đang hối lỗi trước trượng phu.

Ly Uyên bật cười, đúng thật là một tiểu bảo bối hay suy nghĩ vẫn vơ a~~

Ly Uyên ôm Hoa Doanh Vũ vào lồng ngực, hôn lên môi hắn. Hoa Doanh Vũ cũng nhẹ nhàng cắn cắn một chút lên môi Ly Uyên, chỉ là một phản xạ bâng quơ, thế nhưng lại khuấy động dục vọng đang ngủ yên của cả hai.

Thoáng dừng lại, Hoa Doanh Vũ cảm thấy áy náy khi nhìn vết sưng đỏ trên mặt Ly Uyên, hắn khẽ hôn lên hai má Ly Uyên, chột dạ nói: "Lần sau......lần sau nhất định sẽ không đánh ngươi nữa...." Trong thanh âm mang theo chút lo lắng, hai gò má hắn cũng vì thế mà đỏ ửng hệt như ánh mặt trời e thẹn lúc hoàng hôn.

Ly Uyên mỉm cười, có chút tin tưởng gật gật đầu, rồi nói: "Không đau, không đau, phu nhân của ta đã rất dịu dàng rồi, ta từng nghe nói có rất nhiều nữ nhân thích bắt phu quân của mình quỳ gối trên tha y bản*, Vũ nhi của ta so ra vẫn là hiền dịu nhất a~"
(tha y bản: cái miếng gỗ có những vết khứa lồi lõm dùng để giặt đồ, ai coi phim kiếm hiệp chắc biết hen)

Lời nói thành khẩn của Ly Uyên vừa lọt vào lỗ tai Hoa Doanh Vũ liền bị biến thành lời châm chọc, cái gì mà hiền dịu a.....Hắn miếu máo ngẩng đầu liếc Ly Uyên một cái, nhưng con người trước mặt hắn vẫn nhìn hắn vô cùng dịu dàng, trong ánh mắt không hề mang theo một tia giả dối. Hắn Xì.. một tiếng, rồi mỉm cười thật tươi, đấm nhẹ vào lồng ngực nam nhân, sẵng giọng: "Chỉ giỏi gạt ta."

Hai người đang rất là tình tứ thì bên ngoài bỗng có tiếng đập cửa, Ly Uyên cười chua xót: "Xem ra đêm nay không động phòng được rồi."

Quay người bước ra khỏi cửa, quả nhiên là thánh chỉ đến.

Lần đầu tiên Ly Uyên có ý nghĩ không muốn tiếp chỉ, vì nhiệm vụ thống nhất giang hồ, y đã phải minh tranh ám đấu, quân tử lẫn tiểu nhân đều phải làm. Ngày hôm nay lại quang minh chính đại đắc tội với không ít nhân sĩ võ lâm, tuy đến cuối cùng đã ngăn chặn được đám người đó, nhưng trên đời này chẳng có bức tường nào chắn nổi gió lùa, đã có người ác ý bịa đặt, thì những người tranh đoạt bí tịch sớm hay muộn cũng sẽ trở lại làm phiền, muốn bảo hộ Hoa Doanh Vũ an toàn, chắc chắn phải đắc tội với võ lâm giang hồ.

Giữa Doanh Vũ và võ lâm chỉ có thể chọn một, nhưng thật ra, từ nhiều năm trước trái tim y đã rơi vào tay giặc, nên y cũng đã đánh mất luôn quyền lựa chọn.

Ngày trước, y đã muốn ly khai triều đình, tiêu dao giang hồ, mặc dù Thánh thượng chưa từng bày tỏ thái độ cự tuyệt một cách rõ ràng, nhưng ngài cũng hơi có chút khó xử, giang hồ mà loạn, triều đình cũng chao đảo theo.

Ly Uyên quỳ xuống tiếp chỉ, khóe môi khẽ nhếch, trong mắt không hề mang theo chút thiện cảm nào, bất luận thánh chỉ có viết cái quái gì đi chăng nữa, từ nay về sau y sẽ tuyệt tích giang hồ, để không còn bị trói buộc. Hoa Doanh Vũ là người quan trọng có một không hai trong lòng y, y muốn hắn được hạnh phúc...

Công công bước đến đang muốn tuyên chỉ, đột nhiên Hoa Doanh Vũ từ bên trong xông ra, chạy như bay đến nâng Ly Uyên đứng dậy, cười khanh khách nói: "Cái thứ chó chết này xứng để cho Ly Uyên của ta quỳ xuống sao !" Trên dung nhan tuyệt mỹ vẫn mang theo nụ cười diễm lệ, nhưng lời thoát ra khỏi miệng tuyệt đối cay độc.

Thân tại triều đình bắt buộc phải tuân theo lễ nghi, Hoa Doanh Vũ cũng không phải là không hiểu, nhưng thấy Ly Uyên quỳ, tâm trạng hắn phi thường bất mãn, đại não chưa kịp khống chế hành vi, thì đôi chân đã muốn chạy vọt ra ngoài rồi.

Ly Uyên cũng không câu nệ chuyện đó, thuận theo ý hắn đứng lên, nói với gã công công : "Ngươi cũng đừng quá cứng nhắc, có cái gì thì nói đi, hoành huynh có trách tội, một mình ta gánh hết"

Liếc mắt khinh thường nhìn Hoa Doanh Vũ một cái, gã cất cái giọng the thé tức giận nói: "Hoàng thượng khẩu dụ, Bát vương gia tự tiện cùng với một nam nhân thành thân, làm trái luân thường đạo lý, hiện tại cắt chức của ngươi, cấm bước vào triều đình dù chỉ một bước, từ nay về sau ngươi làm Ly Uyên của ngươi, cùng triều đình chấm dứt liên quan, ngươi có ở trên giang hồ gây ra chuyện gì thì cũng không liên quan gì đến triều đình. Đương nhiên, nếu ngươi có bị người trong võ lâm truy sát thì đừng có mong cầu cứu triều đình, Hoàng thượng sẽ không xuất ra bất kỳ một binh một tốt nào để cứu đâu."

Ly Uyên bỗng nhiên nở nụ cười, đương kim hoàng đế sở dĩ trọng dụng y là bởi vì y không tham quyền hám lợi.

Khi ta bày tỏ ý muốn rời bỏ giang hồ đã làm hắn khó xử, nếu buông tha ta thì hắn mất đi một thần tử hữu dụng, nhưng nếu giữ ta ở lại giang hồ thì sợ lực lượng của ta càng ngày càng lớn sẽ uy hiếp ngôi vị Hoàng đế của hắn. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, đã làm hắn hạ quyết tâm buông tha ta. Đến cuối cùng là phúc hay là họa, ai có thể đoán trước được đây.

Hoa Doanh Vũ đứng ở một bên yên lặng suy ngẫm. Trước đây, Quân Hàn Tâm đã phải dùng rất nhiều thủ đoạn để đoạt quyền, không hiểu tại sao mọi chuyện bây giờ lại xảy ra theo chiều hướng có lợi cho hắn đến vậy. Ly Uyên rời đi, vị trí nắm giữ quyền lực khống chế giang hồ tám chín phần mười liền rơi vào tay hắn. Nếu Ly Uyên không thoái ẩn, nhiều kẻ gây rối sẽ liên tục kéo đến cửa vì chuyện của Hoa Hoàn Thất Tuyệt, quyển bí tịch đó vốn không tồn tại, làm sao mà giao ra được, thậm chí có lấy một quyển sách giả đưa ra thì người ta cũng sẽ nhanh chóng biết nó là đồ giả. Mặc dù không biết cái kẻ tung tin đồn thất thiệt này có mục đích gì, nhưng việc đã đến nước này, có muốn không đi cũng không được.

Mím môi trầm ngâm một lát, Hoa Doanh Vũ hạ quyết tâm, dứt khoát nói: "Ly Uyên, chúng ta lập tức rời đi" Ngẩng đầu nhìn Ly Uyên, ôm lấy thắt lưng y, rồi mỉm cười: "Lưu lạc thiên nhai được không? Ta mệt mỏi....."

"Được, chúng ta lập tức rời đi" Ly Uyên tươi cười đáp ứng, mặc dù không biết Hoa Doanh Vũ đang suy tính điều gì, nhưng chỉ cần là điều Vũ nhi muốn làm, Ly Uyên luôn tận tâm tận lực thỏa mãn hắn. Thu gọn vòng tay, Ly Uyên đem người trong lòng gắt gao ôm chặt.

Tên công công đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, tựa hồ như là không vừa mắt cái cảnh tình tứ này, hắn vung tay áo hậm hực rời đi.

Hoa Doanh Vũ tựa vào lồng ngực Ly Uyên, xoay người nhìn theo bóng dáng của cái tên công công vừa mới rời đi, nở nụ cười: "Sao mà chuồn nhanh vậy, Lục Oánh đuổi theo mau lên."

Ly Uyên buồn cười, vỗ về hắn, nhẹ nhàng cắn yêu một tí lên cái mũi xinh xinh của mỹ nhân, hỏi: "Lại muốn làm gì thế?"

"Không có gì phải lo, ta chỉ muốn Lục Oánh cắn gã một cái, nhiều nhất là trúng mị độc thôi, dù sao thì chúng ta cũng sắp đi mà." Hoa Doanh Vũ cười vui vẻ hệt như một tiểu hài tử, trên dung nhan xinh đẹp còn mang theo vài phần biểu tình đắc ý, nghịch ngợm.
*mị độc: có thể hiểu nó gần giống xuân dược =]]

Ly Uyên bất đắc dĩ phì cười: "Hắn là thái giám đó."

Hoa Doanh Vũ hơi sửng sốt một chút, nhưng lập tức cười nắc nẻ: "Như vậy thì chơi càng vui a."

Ly Uyên chỉ còn biết bó tay thở dài, tiểu bảo bối đúng là càng ngày càng tinh quái.

Sáng hôm sau, hai người đã thu thập xong mọi thứ, chuẩn bị lên đường.

Ly Tán không có thực quyền* trong tay, ca ca và tẩu tử dù có ở lại chỗ này hắn cũng không thể giúp gì được, nhưng dù sao Ly Uyên cũng là ca ca duy nhất của hắn, rời đi như thế làm cho hắn cảm thấy mình thật vô năng.
(Thực quyền: ý nói anh Tán chỉ có cái mác Cửu vương gia, còn quyền lực chẳng có gì.)

Ly Uyên nhìn bộ dáng buồn rầu của đệ đệ cười cười rồi khẽ xoa đầu hắn, thở dài: "Sao đột nhiên lại nổi lên tính khí trẻ con vậy, ta còn chưa cắt đứt liên hệ với ngươi mà. Người trong giang hồ vì Hoa Hàn Thất Tuyệt mà luôn quấy nhiễu chúng ta, huống hồ bây giờ ta đã không còn là Vương gia nữa, nơi này cũng không còn là chỗ ta có thể lưu lại."

Ly Tán ngẩng đầu, đem đôi mắt to lanh lợi nhìn Ly Uyên: "Đệ hiểu, ca phải nhớ cẩn thận một chút, mau sớm trở về nha." Trong đôi mắt đen láy đã âm ẩm nước, dù có lợi hại đến đâu thì hắn cũng vẫn còn là một tiểu hài tử a.

Ly Uyên mỉm cười gật đầu, lặng lẽ xoa đầu hắn một lần nữa.

Hoa Doanh Vũ mang tâm trạng bị bỏ rơi đứng ở một bên nhìn hai huynh đệ thân thân thiết thiết, hắn sớm đã mất hết kiên nhẫn, bắn tia nhìn đầy oán hận về phía Ly Tán, Ly Tán lập tức chấn chỉnh lại tư thế chính mình, tiêu sái bước đến cười hi hi lấy lòng: "Sắc mặt của tẩu tử hôm nay thật hồng hào, nhìn thật kiều diễm, ca ca đúng là có phúc khí mới cưới được tẩu về làm thê tử a....." Lời ngon tiếng ngọt cứ liên tục từ miệng thiếu niên tuôn ra không ngớt, làm cho Hoa Doanh Vũ đỏ bừng mặt, trong lòng vui đến bấn loạn, xen lẫn chút ngượng ngùng mà cắn cắn môi.

Ly Uyên đứng ở một bên nhìn vợ yêu và đệ đệ đối đáp vừa giận vừa tức cười, một người thì hứng chí luôn mồm thao thao bất tuyệt, một người thì yên lặng lắng nghe đến vô cùng vui thích. Ly Uyên bèn cất cao thanh âm cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, nói : "Phu nhân, lên đường thôi."

Hoa Doanh Vũ vươn đôi tay bạch ngọc ra, thản nhiên nói: "Bế ta lên ngựa."

"Thuộc hạ tuân mệnh" Khóe miệng cong lên, Ly Uyên nhanh chóng ôm ngang mỹ nhân vào lòng, cực kỳ thỏa mãn.

Mọi việc cuối cùng đều êm đẹp

Ly Tán dõi theo bóng dáng xe ngựa của hai người càng lúc càng đi xa, trong lòng không khỏi xúc động bùi ngùi. Gần đây xảy ra nhiều chuyện không hay, chắc chắn là có kẻ tiểu nhân rắp tâm bịa đặt, vậy mà hai người bọn họ đều buông xuôi tất cả, cái gì cùng không quản, cái gì cũng không điều tra, lại càng không muốn trả thù, cứ như vậy mà tiêu sái ly khai.

Ly Tán trầm ngâm một lát, căm giận nói: "Ta nhất định phải tìm ra cái tên hỗn đản đã dựng nên mọi chuyện, dám làm hại đại ca và tẩu tử ta phải lưu lạc thiên nhai, đợi đấy mà xem Ly Tán ta thế nào trị ngươi"

Ngược lại với vẻ tức giận phẫn uất của Ly Tán, bên trong xe ngựa, có hai người nào đó đang hưởng thụ những phút giây vô cùng ngọt ngào ấm áp.

Hoa Doanh Vũ ung dung nhàn nhã dựa vào người Ly Uyên, có chút mệt mỏi, lười biếng ngáp một cái, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi Miêu Cương nha!"

Ly Uyên cong lên khóe môi, hảo, chúng ta sẽ đi Miêu Cương.

Trên quan đạo hướng về Miêu Cương, có một chiếc xe ngựa hết sức xa hoa đang chậm rãi di chuyển, chuỗi ngọc treo nơi trần mã xa lắc lư theo từng nhịp lăn của bánh xe. Trên xa liêm* thêu vô số đóa hoa mẫu đơn bằng tơ vàng óng ánh, người thông minh vừa nhìn liền biết chủ nhân của mã xa này chính là nhân vật bất phàm.
(*) xa liêm: rèm che

Chớm thu, gió lạnh xào xạc từng cơn, cây cối bên đường xác xơ, đứng lặng yên như tượng gỗ.

Sắc trời dần dần chuyển màu âm u, chợt một trận gió lạnh quét tới, tiếp theo sau là một gã hiệp khách nhảy ra, rút đao chặn đường xe ngựa. Mã phu đang điều khiển xe bị tình huống bất ngờ trước mắt làm cho run rẩy hoảng sợ, ba con tuấn mã hí lớn một tiếng rồi dừng nện bước.

Mã phu chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như vậy, nhất thời sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai tay run lẩy bẩy giơ lên, lắp bắp nói: "Ta.......Ta.........." Ngay cả lời van xin tha mạng cũng không thốt lên nổi.

Kẻ chặn đường đơn thương độc mã xông đến, chĩa đại đao về phía mã xa, khí thế hào hùng, quát: "Hoa Doanh Vũ, hôm trước ngươi dám ở đại điện xuất khẩu vọng ngôn*, đem chúng ta ra đùa giỡn, may thay Tiễn Tình công tử là người nghĩa bạc vân thiên*, không muốn cùng chúng ta so đo. Ngươi nếu không giao nộp bí tịch, hãy xem đao của ta sẽ chào hỏi ngươi ra sao!"

(*) xuất khẩu vọng ngôn: nói dối một cách trơn tru, lưu loát
(*) nghĩa bạc vân thiên: có tình có nghĩa, hiểu biết lẽ phải.

Hiệp sĩ nọ ở trên giang hồ vốn là một kẻ mặc mặc vô danh*, nhưng lại có thể mò tới nơi này đầu tiên thì thực lực cũng không phải tầm thường. Một bên đĩnh đạc cất tiếng nói, một bên thì im lặng đến đáng sợ. Mã phu đầu chảy đầy mồ hôi, sợ đến mức câm như hến, càng không dám trả lời. Trong lúc nhất thời, bầu không khí gượng gạo bao trùm mọi vật, sắc mặt hiệp sĩ âm trầm khó tả, sát khí tỏa ra hừng hực.
(*) mặc mặc vô danh: không có tiếng tăm, không ai biết đến.

Trên giang hồ chỉ biết Hoa Doanh Vũ mất hết võ công, nhưng không hề biết hắn vừa hồi phục công lực. Vị hiệp sĩ nọ thầm cảm thấy mình may mắn vì hắn biết nếu cùng Ly Uyên đơn đả độc đấu nhất định sẽ không đánh lại, nhưng bây giờ Ly Uyên phải lo chiếu cố Hoa Doanh Vũ thế nào cũng bị phân tâm, nói không chừng hắn sẽ có cơ hội chiến thắng, đoạt được tuyệt thế bí tịch mà người trong giang hồ phải tranh giành thèm muốn.

Ngay lập tức, gió thu điên cuồng nổi lên khắp nơi, cuốn theo đám lá vàng trên mặt đất bay loạn xạ, xa liêm bị cơn gió vén lên một góc nhỏ, chưa kịp thấy rõ bên trong thì đã hạ xuống. (anh hiệp sĩ đang vận công lực đấy ạ)

Hiệp sĩ oán hận nói: "Thật không thể tưởng tượng nổi Hoa giáo chủ và bát Vương gia là hai con rùa rụt cổ."

Mã phu len lén lau đi vệt mồ hôi, run lẩy bẩy nói: "Không....Không có ai a...."

Sắc mặt hiệp sĩ lộ rõ vẻ kinh ngạc, lập tức xông tới xốc màn xe lên. Quả nhiên, bên trong được bày biện vô cùng xa hoa, nhưng trên tấm da bạch hồ quý giá không hề có một bóng người. Hiệp sĩ xoay người lại, túm lấy vạt áo của mã phu, giận dữ hỏi: "Người đâu?"

Toàn thân mã phu toát mồ hôi lạnh, đáp: "Ta chỉ nhận bạc, rồi được lệnh đánh xe đến Miêu Cương thôi........."

Hiệp sĩ nuối tiếc cau mày! Quả nhiên là quỷ kế của Hoa Doanh Vũ

———————————–
Trước đó không lâu....

Hắn là tên mã phu xấu số đang điều khiển mã xa vừa đi vừa sợ hãi vì hai cái người ở trong xe lại ôm nhau triền miên hạnh phúc.

"A....đừng.....đừng mà.......ư...ưm......". Bờ mông mềm mại không ngừng xoay tròn, thân thể ướt đẫm mồ hôi, cánh môi đỏ mọng liên tục khép mở, thỉnh thoảng phát ra những thanh âm rên rỉ ngọt ngào.

Trên tấm chăn tơ tằm có một người đang nằm úp sấp, tư thế nửa quỳ phơi bày cảnh xuân vô hạn. Một cánh tay màu mật đang đỡ lấy thắt lưng hắn vì sợ hắn mệt mỏi, ba ngón tay kia ra sức khuyếch trương, mở rộng mật huyệt. Vậy mà động tác ôn nhu săn sóc này của nam tử lại làm cho tiểu mỹ nhân bên dưới vô cùng bất mãn.

Bờ mông trắng mịn một lần nữa vặn vẹo đung đưa, hắn hờn dỗi trừng mắt liếc nam nhân một cái, tựa như oán trách người kia chậm chạp không chịu tiến vào. Mị thịt hồng nhạt bị ngón tay chọc ngoáy không ngừng khép mở, từ bên trong chậm rãi chảy chất dịch ẩm ướt trơn trượt, cảnh tượng lúc này cực kỳ dâm mỹ mê người. Cổ họng nam nhân dường như trở nên căng cứng khô khốc, y nhịn không nổi khẽ cúi người xuống, nâng cái cằm duyên dáng của tiểu mỹ nhân lên, hôn một ngụm.

Nam nhân theo thói quen đem đầu lưỡi của mình tiến vào bắt giữ đầu lưỡi mềm mại của Hoa Doanh Vũ rồi điên cuồng ra sức xâm lấn chiếm đoạt. Nước bọt từ khóe môi của hai người ào ạt chảy xuống, đọng thành từng vệt dài trên tấm thảm bằng tơ tằm thượng hạng.

Hoa Doanh Vũ liên tục thở dốc, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ ửng, bộ dáng đáng yêu đến mức làm người khác muốn nhào đến khi dễ một phen.

"Tiến....Tiến vào......." Thanh âm đứt quãng, dường như đã nhịn không được, chỉ sợ nếu nam nhân vẫn không chịu tiến vào, hắn sẽ chủ động đảo khách thành chủ.

Khóe môi hơi hơi nhếch lên, tâm tình nam nhân vô cùng vui vẻ, phu nhân của ta thật là đáng yêu nha, chưa gì đã vội vã "muốn" rồi. Đương nhiên , y không thể dễ dàng để phu nhân thỏa mãn như vậy được, cho nên ra sức an ủi: "Chờ một chút, nơi này vẫn chưa đủ ẩm ướt".

Dường như có ai đó bất mãn hừ một tiếng, đúng vào lúc này, đầu lưỡi ấm áp của nam nhân lướt qua cái cổ tuyết trắng của tiểu mỹ nhân, kéo theo từng trận khoái cảm mãnh liệt.

"A......Đừng.......không cần......liếm ..." Hoa Doanh Vũ miệng nói "không cần", nhưng biểu tình trên mặt lại mang theo vẻ mê ly hưởng thụ, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền, cái miệng nhỏ nhắn thở dốc, hàng mi cong vút liên tục run rẩy...

Thực mẫn cảm a. Nam nhân cười xấu xa, tiện thể dùng đầu lưỡi trượt một đường từ cổ xuống phía dưới, còn tay thì sờ soạng, xoa xoa nắn nắn nhũ tiêm hồng nhạt trước ngực mỹ nhân.

Toàn thân Hoa Doanh Vũ bị khoái cảm bủa vây đã sắp chống đỡ không nổi, rồi lại cảm thấy khó chịu vì chưa được thỏa mãn đủ, dường như còn thiếu một thứ gì đó, hắn cần thứ đó bổ khuyết vào nơi hư không kia. Chính vào lúc này, nam nhân bỗng nhiên rút ngón tay ra, Hoa Doanh Vũ trong lòng rung động, vừa chờ mong, lại vừa sợ hãi, "thứ đó" của nam nhân rất to a...........

"Á......." Ngay lúc Hoa Doanh Vũ quay đầu lại, trong nháy mắt nam nhân bỗng nhiên hành động, vật tiến vào không phải là phân thân của nam nhân mà là đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt. Đầu lưỡi nhanh chóng phát huy tính xâm lược, khuấy đảo khắp nơi, khiến cho Hoa Doanh Vũ toàn thân co rút, thoải mái nhếch lên khóe môi, phát ra vô vàng thanh âm nũng nịu.

Hoa Doanh Vũ ngượng ngùng, cơ thể thì bị khoái cảm bao vây, còn trong lòng thì thập phần hoan hỉ, nam nhân thật sự yêu hắn sâu đậm, có thể vì hắn mà thực hiện hành động tiền hí đến mức này.

Ở trong tình cảnh trên, hai người đã sớm thấu hiểu đối phương, hành động của nam nhân làm cho Hoa Doanh Vũ vô cùng vui sướng.

Thân thể Hoa Doanh Vũ đã mệt mỏi đến rã rời, khi nam nhân rút đầu lưỡi về, đem phân thân cứng rắn của mình đặt tại huyệt khẩu của Hoa Doanh Vũ thì hắn mới khôi phục lại một ít thần trí, hắn đứng dậy đẩy nam nhân ra.

Đương lúc nam nhân đang cảm thấy mơ hồ khó hiểu, thì tiểu mỹ nhân đã rủ mắt xuống, đem thân hình tuyết trắng tuyệt mỹ của mình đến gần y, chậm rãi cúi đầu.

Ly Uyên kinh ngạc, sau đó lại vô cùng cao hứng đến tay chân run rẩy. Cổ họng khô khốc, y nuốt xuống một ngụm nước miếng, chăm chú nhìn động tác của Hoa Doanh Vũ

Phiến môi hồng nhạt chậm rãi hé mở, ngượng ngùng tiếp cận đỉnh đầu cự vật, sau đó đầu lưỡi mới rụt rè khẽ liếm một chút. Phân thân cực kỳ nóng bỏng vì thế mà càng trở nên trướng to cứng rắn. Siết chặt hai tay thành nắm, phải cố gắng lắm y mới có thể kiềm chế được con "dục thú" đang nhộn nhạo như muốn phá vỡ lồng ngực chui ra. Hành vi chủ động của tiểu mỹ nhân xém chút làm cho nam tử không khống chế được, cúi nhìn bảo bối xinh đẹp đang quỳ giữa khố hạ ra sức an ủi tiểu huynh đệ của mình, nam tử cảm thấy trong lòng như có trăm loại mùi vị đan xen, hỗn tạp, nhưng mùi vị của sự hạnh phúc vẫn là rõ ràng nhất, cuối cùng hai người bọn họ có thể vứt bỏ tất cả cùng nhau tiêu dao giang hồ.

Nhắm mắt hưởng thụ sự thoải mái từ những động tác vừa vụng về vừa câu nhân của Hoa Doanh Vũ , bàn tay to lớn của nam nhân vẫn không quên xoa nhẹ tấm lưng tuyết trắng, trơn mịn của tiểu mỹ nhân, liên lục vuốt ve vỗ về.

Qua một lúc lâu sau, tiểu mỹ nhân bỗng nhiên bất động. Ly Uyên mở mắt ra đã thấy hắn ngồi thẳng người dậy, hổn hển thở dốc. Hắn nép sát vào người Ly Uyên, dựa vào bả vai y, thấp giọng nói: "Mỏi miệng quá à!"

Ly Uyên buồn cười, xoa tóc hắn, bẹo hai má phiếm hồng của hắn, nói: "Phía dưới cứ để đấy cho ta, phu nhân tốt nhất vẫn cứ nằm yên hưởng thụ đi."

Thuận theo là tốt nhất, hắn hôn một ngụm lên môi Ly Uyên rồi nằm xuống giường, ngượng ngùng mở lớn hai chân.

Ly Uyên mém chút phun máu, bảo bối nhi thật biết dọa người, mỗi lần hoan ái đều mang đến cho y vô vàng sự kinh hỉ, hắn thật sự muốn y không khống chế được sao?

Nhìn thấy Ly Uyên chậm chạp bất động, mị nhãn của tiểu mỹ nhân càng lúc càng âm trầm, tức giận trừng mắt liếc y một cái, dáng vẻ kiều mỵ, phong tình vạn chủng vô cùng.

Ly Uyên cong lên khóe môi, bỗng nhiên không hề báo trước mà đột ngột tiến vào.

"Á........Đáng.....Đáng ghét........Chậm...chậm một chút....." Hoa Doanh Vũ vẫn khó có thể trong một lúc mà tiếp nhận hết cơn khoái cảm cực đại này, thân thể lập tức run rẩy, bắt đầu mở miệng rên rỉ cầu xin.

Ly Uyên đã kiềm chế thật lâu, đương nhiên không còn nhẫn nhịn được nữa, liên tục thúc vào nơi sâu nhất rồi mới rút ra, rồi lại tiếp tục sát nhập đến nơi sâu nhất.

"A....thật sâu.....thoải mái..... Ly Uyên .... A...ha....ưm..a...." Hoa Doanh Vũ không ngừng phát ra những lời nói lộn xộn lung tung, thanh âm rên rỉ kia thật kiều mỵ, tiêu hồn nhập cốt.

Ly Uyên cũng thập phần khoái hoạt, ôm lấy thắt lưng Hoa Doanh Vũ ra sức tiến vào, lần sau so với lần trước càng sâu càng mạnh hơn. Lồng ngực khỏe mạnh màu mật cũng vì những động tác kịch liệt mà xuất ra từng tầng mồ hôi dày đặt, tất cả đều đọng lại trên vòng eo duyên dáng của tiểu mỹ nhân dưới thân, hình ảnh gắn kết ấy vô cùng đẹp đẽ.

Thanh âm giao hoan phát ra càng tăng thêm tình thú, Ly Uyên lại tiếp tục tiến vào một lần nữa, toàn bộ cự vật đều bị mật huyệt ôm trọn.

Tiểu mỹ nhân ồ ồ thở dốc: "Thật thoải mái.......thật nhanh........ưm...."

Đang lúc hai người phiêu phiêu dục tiên(*), Hoa Doanh Vũ đột nhiên co rút hậu huyệt. Thân thể Ly Uyên run lên, đem tinh hoa của mình phóng thích. Tiếp đến, y ôm lấy Hoa Doanh Vũ đang xụi lơ nằm ở trên giường vào lòng, thân mình tuyết trắng rời khỏi mặt giường, để lộ phía bên dưới cũng là một bãi trọc dịch màu trắng.
Phiêu phiêu dục tiên: cảm giác bây bổng khi làm chuyện ấy >"<

Hoa Doanh Vũ dựa vào lồng ngực rắn chắc của Ly Uyên tiếp tục thở dốc. Ly Uyên cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt ái nhân phiếm hồng sau cơn tình cảm mãnh liệt, nhịn không được liền hôn lên đôi gò má đỏ ửng kia.

Nửa đêm, hai người vẫn quấn chặt lấy nhau, nhân lúc nghỉ ngơi mà thầm thì bàn bạc.

Vốn muốn đến Miêu Cương trước, nhưng trong lòng Hoa Doanh Vũ vẫn còn vướng bận rất nhiều mối nghi ngờ, hắn cảm thấy luôn bất an, nên ở giữa đường ngừng lại. Cho mã phu một khoản tiền, bảo gã tiếp tục một mình đến Miêu Cương trước.

Bây giờ nghĩ lại, Hoa Doanh Vũ đột nhiên nở nụ cười ngây ngốc.

Ly Uyên cũng mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve viền cánh môi hoàn mỹ của Hoa Doanh Vũ, không khỏi cười hỏi: "Nghĩ gì thế?"

"Ta đang nghĩ mã phu kia có thể vâng lời mà chạy đến Miêu Cương không thôi" Đương nhiên là không có khả năng rồi, vừa ra khỏi biên giới Lạc thành, những tên rình mò bí tịch đã rục rịch hành động, gã mã phu kia vừa nhìn liền biết là kẻ nhát gan, gã mà gặp vài người chặn đường thế nào cũng bỏ trốn mất dạng.

Ly Uyên mỉm cười, ngược lại hỏi: "Vũ nhi, ngươi có nhận xét gì về chuyện Hoa Hàn Thất Tuyệt?"

Hoa Doanh Vũ khẽ nhích thân mình, đổi thành tư thế nằm thoải mái để cho Ly Uyên ôm lấy. Suy nghĩ một chút rồi đáp: "Đám nhân sĩ võ lâm hiện nay đã xem chúng ta là kẻ địch, huống chi ngươi và ta....thành thân...."

Nói đến đây, Hoa Doanh Vũ chợt dừng lại, ngẩng đầu quan sát sắc mặt nam nhân, nhìn thấy biểu tình ôn nhu, khóe môi mang tiếu ý, ngay cả một tia hối hận cũng không có, tâm tình Hoa Doanh Vũ nhất thời tốt hẳn lên, hai má ửng đỏ, khóe môi cũng vẽ nên một đường cong nho nhỏ, thuận thế nói tiếp: "Quân Hàn Tâm chắc chắn không làm những việc dư thừa, vả lại trong quá trình chúng ta rời đi, lời đồn đãi càng lúc càng quá đáng, gần đây tiếp tục có người cho rằng trong bí tịch có cất giấu bảo tàng. Kẻ thù của ta trên giang hồ rất đông, người lợi dụng được điều này để tung tin đồn thất thiệt quả thật thông minh, bây giờ ta nghiễm nghiên trở thành mục tiêu để mọi người công kích."

Ly Uyên chợt nâng cằm Hoa Doanh Vũ lên, nhẹ nhàng hôn xuống, thì thầm nói: "Là chúng ta..."

Y nghiêng người áp đảo tiểu mỹ nhân, thấy khuôn mặt hắn bỗng chốc đỏ bừng, không khỏi cười cười nói: "Phu nhân nghĩ rằng ta chỉ làm có một lần thôi sao?" Sủng nịch nựng nịu cái mũi tinh xảo của người dưới thân, rồi y lập tức hóa thành sắc lang liên tục vừa hôn vừa cắn....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com