CHƯƠNG 2
Edit: Joe
Bên ngoài cửa sổ phòng tôi có một cây hồng, là của chủ nhà cũ để lại, cây lớn lên rất tốt, cành lá đã sắp mọc gần hết cửa sổ phòng tôi rồi.
Anh tôi nói chờ cây ra quả sẽ là một vùng cam vàng nhìn rất đẹp.
Tôi bắt đầu ngóng trông mùa thu.
Anh tôi đi tiểu đêm thì thấy được sọt táo kia, anh chỉ cho rằng tôi cùng Tề Nhị Cẩu chơi đùa hái xuống, sau đó cũng mơ hồ nói tôi mấy câu.
"Táo còn chưa chín, giờ em hái cũng không thể ăn, lần sau nhớ nói với Tề Nhị Cẩu, đừng nghịch lung tung."
Nghe anh nói tôi không đáp lại.
Lúc này tôi như đã đoán được vì sao Tề Nhị Cẩu lại đợi táo chín rồi mới đưa cho bạn nữ mà tên đó thích.
Bởi vì thứ không tốt lấy ra đưa người ta thật sự khó coi, cho nên lúc anh trai nói về chuyện này tôi không dám nói đống táo đó tôi hái vì anh.
Tề Nhị Cẩu ban ngày bị mẹ nó ấn đầu bắt học tập nên không rảnh ra xem tình hình của cây táo nhưng mẹ hắn có ra xem, vừa lúc anh tôi ở ngoài xây bậc thang, hai người nói chuyện vài câu.
Thanh âm của mẹ Tề Nhị Cẩu rất vang truyền tới.
"Hôm nay không đi trông cửa hàng sao?"
Anh tôi cười: "Chờ Tiểu Khởi ăn xong mới đi."
Anh tôi cười đáp, thanh âm không lớn có chút trầm khàn, thanh âm như ngâm trong nước.
Cô Trương cảm khái: "Ai nha, học giỏi thật tốt, không cần học bù, nếu Nhị Cẩu có thể bằng một nửa em cháu thì tốt, cô cũng đâu tốn cả đống tiền cho nó học bù."
Anh tôi cũng đáp lại mấy lời khách sáo: "Em ấy cũng không thông minh lắm chỉ là chăm chỉ hơn mà thôi."
Tôi dọn dẹp xong đi ra, cô Trương thấy tôi thì ngó qua hỏi: "Tiểu Khởi mới vừa thi xong, kiến thức cấp 2 vẫn còn nhớ đúng không? Có thể kèm cặp cho Yêm oa tử học bù không?"
Tôi không nói chuyện, đứng ở bậc thang rũ mắt nhìn những sợi gân xanh trên cánh tay anh trai, anh tôi có chút do dự bởi vì anh ấy muốn nhân lúc tôi nghỉ hè đi làm ở công trường, cửa hàng của nhà phải có người đến trông coi.
Cô ấy lại nhìn về phía anh tôi: "Cô sẽ trả tiền cho Tiểu Khởi."
"Cháu phải ở nhà trông coi cửa hàng."
Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh anh trai, trong lòng nghĩ nếu để Tề Nhị Cẩu biết tôi hái táo đừng nói dạy bù cho nó dù tôi có dập đầu nhận lỗi nó cũng giết tôi mất.
"Anh cháu làm công trường làm một ngày nghỉ một ngày, cháu xem hay một ngày trông cửa hàng một ngày học bù cho Yêm oa tử một ngày, cứ thế luân phiên được không?"
Cô ấy âm thanh nhẹ nhàng thương lượng cùng anh trai.
Anh tôi cũng đã mệt mỏi, tôi nhíu mày nhìn anh trai, anh ấy cũng nhìn tôi.
Cô Trương thức thời nói: "Hai anh em cứ bàn bạc đi, xong thì nói cho cô biết."
Trời oi nóng, cái áo ngắn tay của anh tôi đã ướt nhẹp, tôi lấy quạt quạt cho anh, lúc anh ngẩng đầu nhìn tôi, mồ hôi trên trán nhỏ xuống mắt, tôi muốn duỗi tay lau cho anh nhưng bị anh nâng cánh tay chặn lại, anh lau qua loa đôi mắt hỏi: "Em nghĩ thế nào?"
Đuôi mắt anh bị cọ qua có chút hồng, tôi ngơ ngẩn nhìn vài giây, sau đó rũ mắt xuống, "Như vậy chẳng phải anh sẽ không có thời gian nghỉ ngơi sao."
Anh nhìn tôi chằm chằm cười giống như mẹ hiền: "Ở trong tiệm chỉ cần nằm lên ghế thôi không sao đâu."
Có thể là cảm thấy hàng xóm quê nhà không thể từ chối thẳng, cũng có thể thừa dịp nghỉ hè muốn kiếm thêm tiền.
Cũng có thể là do cả hai.
Tôi gật gật đầu: "Được."
Anh tôi xây xong bậc thang đứng dậy, lau vội tay vào quần, dùng tay sạch xoa xoa đầu tôi: "Em đi ngủ trưa đi, lát nữa tới trông tiệm hộ anh."
Phòng tôi có một cái quạt cũ, đặt ở trên cái bàn cũ kỹ, đối diện với giường và bàn học của tôi, mỗi lần nó chạy sẽ phát ra âm thanh lạch cạch, còn chậm chạp, như là tiếng ghế tre đong đưa của mấy ông già ngồi bên đường.
Lúc Tề Nhị Cẩu tới tìm tôi thì anh tôi mới đi, nó đi vào sân bắt đầu gõ cửa.
"Tống Khởi, Tống Khởi, mày đang ngủ trưa hả?"
Tôi sợ hắn đến hỏi tội chuyện quả táo, đem chăn mỏng kéo lên trên đầu, ai ngờ hắn mở cửa sổ trực tiếp gọi tôi.
"Tống Khởi, Tống Khởi, đừng ngủ, tao tìm mày có việc."
Vô nghĩa, tôi đương nhiên biết nó tìm tôi có việc.
Nó vỗ vỗ cửa sổ: "Có phải mẹ tao kêu mày dạy bù cho tao không?"
Hóa ra là chuyện này.
Tôi đem chăn mỏng kéo xuống, chậm rì rì phản ứng: "Ồ, đúng."
Nó nói: "Nhanh đi mở cửa cho tao."
Tôi lười đi ra ngoài: "Không khóa, vào đi."
Thân ảnh nó biến mất khỏi cửa sổ, sau đó có tiếng mở cửa, tôi đứng dậy đóng cửa sổ, Tề Nhị Cẩu vừa vào đã nằm lên giường tôi, trong miệng kêu la: "Hôm nay nóng muốn chết."
Nó xốc áo ngắn tay kẻ sọc lên lộ ra bụng phẳng, tôi trầm mặc một lúc quyết định thẳng thắn: "Tao hái hết táo rồi."
Tôi có chút sợ nó hỏi lý do.
Nhưng nó lại thở dài vô cùng buồn bã nói: "Mày muốn hái thì cứ hái đi, dù sao tao cũng không cần nữa."
Lời này làm tôi thấy hơi ngạc nhiên: "Không phải mày muốn đem táo cho bạn nữ mày thích à."
Nó ngồi dậy, dáng vẻ nhìn có chút suy sụp.
"Cô ấy nói không thích người bị đúp."
Tôi gật gật đầu, cái lý do này thật đúng trọng tâm.
"Cho nên tao muốn mày dạy bù cho tao."
Xem ra bạn nữ này có ảnh hưởng rất lớn tới Tề Nhị Cẩu, để nó nghĩ tới việc học bù luôn rồi.
Tôi đột nhiên cảm thấy hai chúng tôi có chút buồn cười, hai người trước sau bận tâm đến cây táo, tin tưởng tràn đầy.
Kết quả một người còn chưa tặng đã bị cự tuyệt, một người dù thế nào cũng không thể mở miệng.
Tôi cũng không hơn so với Tề Nhị Cẩu chỗ nào.
Tôi duỗi tay tắt quạt: "Hôm sau bắt đầu, dạy một ngày nghỉ một ngày, về nói với mẹ mày đi."
Tề Nhị Cẩu thấy tôi đi ra cửa thì hỏi "Mày đi đâu thế?"
"Đi trông cửa hàng."
Nó đứng dậy: "Tao đi cùng mày."
Lúc tôi khóa cửa nó còn cứ lải nhải: "Lần này tao nhất định phải thi được trường cấp hai trọng điểm trong huyện."
Nó khoác vai tôi nói: "À đúng rồi, mẹ tao nói một tuần cho mày 300 đồng, để mày dạy tao hai tháng."
Tôi lúc đó chưa kiếm được tiền nhưng cũng biết giá cả các lớp bổ túc ở chỗ này, đều là năm sáu trăm đồng hai mươi ngày.
Tính toán như vậy tính toán, cô Trương cũng trả giá cao.
"Mẹ mày đúng là chịu chi."
Tề Nhị Cẩu ngửa đầu khinh thường: "Này có là gì, bố tao ở ngoài kiếm được tiền, mấy cái này không tính là gì."
Nó nói xong như nhớ tới gì thì thầm vào tai tôi: "Mày còn nhớ ông lão ở cửa hàng gạo đối diện cái giếng không?"
Tôi rũ mắt, dáng vẻ như nhớ lại như không nhớ, nửa ngày sau mới hỏi: "Làm sao?"
Nó giơ ngón tay cái lên, ra vẻ thần bí: "Ông ta nói anh mày có mệnh đại phú quý."
Tôi có chút kinh ngạc, anh tôi không giống người mê tín: "Anh ấy còn đi xem bói hả?"
Tề Nhị Cẩu lắc đầu: "Không, lúc đó anh mày đi ngang qua thôi, tao nói mày biết, ông già đó đoán mệnh rất chuẩn, năm đó ông ta nói bố tôi phải đi ra ngoài làm buôn bán thì đúng là bố tao kiếm được tiền, nhưng ông ta cũng nói không được dọn nhà đi, căn cơ nhà tao ở đây, muốn chuyển đi cũng phải chờ lúc tao trưởng thành."
Tôi đã thấy nhà nó không giống nhà nghèo để sống ở ngõ nhỏ này, hóa ra nguyên do là đây.
Tôi đương nhiên tin tưởng anh tôi có mệnh đại phú quý, không cần ông già kia nói tôi cũng tin, đôi khi tín niệm của con người cũng rất khó hiểu.
Để tới tiệm phải đi qua cửa hàng gạo kia, bước lên bậc thang làm tôi có chút khó thở, tôi ngẩng đầu nhìn đèn đường, nhớ tới bóng dáng lầm lũi của anh trai.
Anh tôi, đồ ngốc của tôi.
Tôi ở trong lòng cười cười.
Tới tiệm quả nhiên anh tôi đang ngủ, ghế bập bênh lắc lư nhẹ nhàng, trên mặt che một tờ báo.
Tề Nhị Cẩu cười đem báo ở trên mặt anh lấy xuống: "Anh Lập, cửa hàng bị trộm."
Anh tôi ngủ đến mơ hồ, tỉnh lại thì thấy Tề Nhị Cẩu, thuận tay đánh một cái lên mông nó, mu bàn tay anh tôi nổi đầy gân xanh uốn lượn lên cánh tay.
Lông mi tôi run rẩy, tôi bước ra trước nói: "Anh, anh cứ ngủ tiếp đi."
Anh ném tờ báo lên quầy, "Không cần đâu, anh ngủ đủ rồi."
Anh lại ngẩng đầu nói với tôi: "Em đến sớm vậy, không ngủ trưa à?"
"Không ạ."
Trấn trên hai dặm đang sửa đường quốc lộ, công nhân đều là người trên trấn, trong đó có anh tôi.
Mọi người đi ngang qua đều châm chọc đốc công mấy câu: Làm nhà nước thì sẽ không thiếu tiền đi!
Trần gia là phú hào nổi danh trên trấn, có quan hệ với Cục Cảnh Sát, đây cũng là lý do vì sao lần trước anh tôi đòi tiền không được còn bị đánh.
Có mấy công nhân đi ngang qua cửa hàng kêu một tiếng Tiểu Tống, anh tôi cầm lấy mũ bảo hộ đi ra ngoài, quay đầu nói với tôi một câu: "Chờ buổi tối anh về nấu cơm cho em."
Anh tôi tuy không lớn tuổi nhưng thông minh tính cách lại tốt nên bọn họ cũng đối xử tốt với anh tôi, anh ấy gầy gò đứng đó cũng không có gì không đúng.
Tôi cảm thấy anh tôi như Bồ Tát sống, lúc nào cũng cười tủm tỉm, dù vất vả cũng nuôi tôi cẩn thận.
Ở cái này trấn nhỏ này ai cũng biết anh tôi thương tôi, nhưng không ai biết chúng tôi không phải anh em ruột.
Tôi quay đầu lại thì thấy Tề Nhị Cẩu đang nghiên cứu bể cá nhà tôi, đó là mấy con cá đuôi hồng được hàng xóm tặng cho lúc cửa hàng khai trương, họ nói nuôi giúp mang may mắn cho cửa hàng, anh tôi còn tốn một số tiền lớn mua bể cá, phía sau bể cá đặt một đống đồ linh tinh, bên trên bể còn để mấy cái thùng giấy màu lam.
Từ góc độ của chúng tôi, toàn bộ bể cá đều là màu lam, cá đuôi hồng đong đưa cái đuôi, như đang ở trong biển sâu.
Tề Nhị Cẩu lẳng lặng nhìn, tôi cũng hơi cúi xuống, nó hỏi tôi: "Tống Khởi, mày từng nhìn thấy biển chưa?"
"Từng thấy ở hình minh họa trong sách."
Nó lại muốn nói gì đó, nhưng lại quay đầu nhìn tôi, ánh mắt rất nghiêm túc: "Đẹp không?"
Tôi gật gật đầu: "Màu xanh, thật xinh đẹp, còn có bọt sóng."
Nó lại quay đi xem cá, bể cá chiếu lên mắt nó một mảnh xanh biển, nó lẳng lặng lên tiếng: "Lúc trước tao từng hứa mang Tiểu Lan đi ngắm biển."
Tôi mím môi không nói chuyện, cảm thấy nó bị câu chuyện tình yêu chó má này làm mụ mị đầu óc rồi, nó không thấy tôi đáp lại thì không vui.
"Mày không hiểu Tống Khởi, mày không có người thích, ai cũng muốn cùng người mình thích đi ngắm biển."
Tôi không im lặng nữa, ngón tay dán lên tấm kính, trượt theo thân ảnh đang bơi lội của mấy con cá đáp:
"Tao sẽ đi cùng anh trai."
Nó trợn trắng mắt, đứng dậy chống eo: "Cái gì cũng anh mày, trong thế giới của mày không có gì khác ngoài anh mày à."
Đúng là không có, tôi ở trong lòng trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com