Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Sau một tuần bận rộn thì cuối cùng bản thảo cũng được thông qua. Tiêu Chiến vuốt vuốt mi tâm tựa vào ghế. Công ty đã sớm không còn người. Từ khi rời khỏi nhà Vương Nhất Bác, sau khi trở về đến bây giờ đều ở lại công ty. Bây giờ vừa buông lỏng mới cảm nhận được cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt nhoài

Tiêu Chiến cầm điện thoại di động lên, có một tin nhắn của Vương Nhất Bác được gửi đi từ hai giờ trước

'Em đến rồi'

Tiêu Chiến vỗ vỗ đầu, hôm qua trên Wechat đã nói rõ thời gian giờ lại đột ngột đến sớm hơn dự kiến. Sự thay đổi bất ngờ này quả thật làm cho Tiêu Chiến sững sờ, liền vội vàng gọi điện qua, đứng lên vội vàng đi ra ngoài

Đối phương bắt máy rất nhanh, giống như là đã đợi cuộc gọi này rất lâu

"Em ở đâu?" Tiêu Chiến nghe điện thoại sau đó liền hỏi

"Trạm xe"
.
.
.
.

Chờ đến lúc Tiêu Chiến chạy đến, đập vào mắt anh chính là hình ảnh Vương Nhất Bác co lại thành một đoàn tựa vào vali

Trong lúc nhất thời không thể nói ra được tâm tình gì đang nhiễm lên trong tim

Đau lòng, oán trách

Tiêu Chiếm đem Vương Nhất Bác lay lay, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, trong mắt rõ ràng vừa sáng lên một cái

"Anh không đến, em sẽ không tự mình về nhà trước sao? Sao cứ đợi như vậy cho khổ?"

Vương Nhất Bác lắc đầu "Không có"

Tiêu Chiến đưa tay kéo cái khóa kéo trên áo bông của cậu lên "Còn nói không có, em xem không phải vẫn đứng ở đây sao?"

Tiêu Chiến kéo vali đi, Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn qua một chút, cuối cùng cũng mở miệng

"Tiêu Chiến, điện thoại của em không còn bao nhiêu pin. Nếu lỡ em đi loạn mà điện thoại bị tắt nguồn, em sợ sẽ làm cho anh có thêm nhiều phiền phức"

"Hơn nữa, em tin tưởng anh nhất định sẽ tới, anh nhìn xem không phải là anh đã đến rồi hay sao"

Tiêu Chiến nghe xong cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn bất đắc dĩ bỏ qua "Lạnh không?"

Vương Nhất Bác a một tiếng, cười nói "Vừa rồi có một chút, hiện tại vẫn ổn"

Tiêu Chiến vươn tay ra, nắm chặt lấy bàn tay so với mình còn lớn hơn một chút. Vương Nhất Bác nhất thời sửng sốt, lỗ tai trong nháy mắt đỏ ửng lên, cúi đầu xuống, khóe miệng giấu không được vui vẻ rất nhanh cười ra tiếng
Thực ra khi Vương Nhất Bác uống say, sau khi tỉnh dậy biết được Tiêu Chiến đã rời đi thì có chút tức giận, trách anh không từ mà biệt. Cho nên tức giận đến nỗi khi Tiêu Chiến nhắn tin báo đã về nhà đến ngày thứ ba mới nhắn trả lời lại. Hơn nữa sau đó Tiêu Chiến bình thường không online, Vương Nhất Bác liền trực tiếp lên đây sớm

Còn tình hình uống say đêm đó, Vương Nhất Bác chỉ nhớ rõ Tiêu Chiến ôm mình nói rất nhiều, hình như còn có....hôn? Nhưng ý nghĩ rất nhanh bị Vương Nhất Bác gạt bỏ đi, liền cho rằng chắc là mơ

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, nói "Sau này không nên làm như vậy nữa, lỡ bị cảm thì làm sao"

Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu, mặc dù là bị giáo huấn, nhưng lại cảm thấy thích thú

Cảm giác được để ý rất tốt

.
.
.

Lúc về đến nhà, đã gần 11 giờ

Tiêu Chiến để vali xuống, rót ly nước nóng cho Vương Nhất Bác. Cậu nhận lấy, nhiệt độ xuyên qua ly sứ truyền đến lòng bàn tay, sự lạnh lẽo nơi bàn tay nãy giờ mới được hòa hoãn lại một chút

"Anh muốn ủ một chút không?" Vương Nhất Bác giơ ly lên

Tiêu Chiến lắc đầu "Có đói bụng không? Anh làm ít đồ cho em ăn"

"Em không đói bụng, không muốn ăn"

Tiêu Chiến đem vali của Vương Nhất Bác vào phòng của mình. Cậu đến quá mức đột ngột, cái gì cũng chưa chuẩn bị cho tốt, đành trước hết ở chung một phòng, ngày mai liền đi sắp xếp lại

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến bận bịu tứ phía, giống như trong mối quan hệ này đang từ từ có chút biến hóa, lại giống như là chưa có thứ gì phát sinh ra

"Tiêu Chiến, anh không có gì muốn nói với em sao?"

"Hả?" Tiêu Chiến nhìn thoáng qua "Muốn anh nói gì..."

Tiêu Chiến có chút chột dạ, từ trong ra ngoài đều là chột dạ

"Anh lúc đi khỏi tại sao lại không gọi em dậy, là tại vì em uống say? Rốt cuộc là em đã làm gì? Nên anh mới không muốn gặp em?"

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười "Sao đứa nhỏ này lại thích suy nghĩ nhiều vậy nhỉ?"

Nghe được 2 từ 'đứa nhỏ', Vương Nhất Bác liền xù lông, đứng lên, không ngờ lại không đứng vững, cả người liền nhào đến chỗ Tiêu Chiến

Anh vội vàng giương tay, ôm người vào lòng

"Em làm gì vậy?" Tiêu Chiến sủng nịch cười lên

Vương Nhất Bác sau khi phản ứng kịp liền vội vàng lùi về sau một bước. Gương mặt đã đỏ hơn phân nửa, thẹn quá hóa giận "Đừng có gọi em là 'đứa nhỏ'!!!"

"Tại sao em đối với hai chữ đứa nhỏ này lại nhạy cảm như vậy?"

"Em không muốn anh coi em là trẻ con, em có ý thức độc lập. Em cũng sẽ rất nghiêm túc mà thích anh, em mới không giống bộ dạng một đứa con nít cố tình gây sự. Anh cũng không phải tự xưng là trưởng bối, cùng lắm là anh nhiều tuổi hơn em thôi"

Tiêu Chiến tiến lên phía trước, nhéo nhéo mặt Vương Nhất Bác "Là em trước kia gọi anh là chú, anh còn chưa trách em tội gọi anh già như thế đây!"

"Nhưng em sau này không có kêu nữa!!!" Vương Nhất Bác ấp úng mở miệng

"Ngược lại, em mặc kệ sau này anh muốn gọi em là gì cũng được, nhưng không được gọi em là trẻ con"

Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ phụng phịu của Vương Nhất Bác, bị sự đáng yêu  chọc cho xém cười ra tiếng. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bỏ qua

"Nói một chút, em ngay từ đầu là muốn làm gì? Không phải chỉ vì muốn nói về việc này"

Tâm tư nhỏ của cậu bị đâm trúng. Trong thời gian ngắn không biết mở miệng như thế nào, ấp úng hồi lâu, cuối cùng đỏ mặt nói "Không nói, dù sao ôm cũng đã ôm rồi"

"Thật đúng lúc, anh cũng là..."

Một giây sau Tiêu Chiến liền đem Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực

"Anh làm gì thế?!?!" Vương Nhất Bác mở miệng

Tiêu Chiến giơ tay gãi gãi sau ót Vương Nhất Bác, ấm giọng cười nói

"Muốn ôm một lần nữa"
.
.
.
.

Tiêu Chiến sau khi rửa mặt xong, nhìn thoáng qua một cục nho nhỏ ở trên giường

Trong phòng mở đèn bàn, ánh sáng từ đèn bàn ấm áp chiếu xuống, nhìn loáng thoáng có thể thấy sườn mặt của Vương Nhất Bác

Tiêu Chiến âm thầm cười một cái, sự thỏa mãn từ trong tim tràn ra

Anh cầm ly sữa bò vừa pha đánh thức Vương Nhất Bác, cậu nhận lấy

"Sao anh còn chưa ngủ?"

Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, lắc đầu "Em uống xong anh liền đi ngủ, uống nhanh lên đừng để nguội như lần trước"

"Dạ"

=============
Hai chú cháu nhà này ngủ chung riết quen=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com