Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại Truyện(2)SAU NÀY HÃY GẶP LẠI NHAU KHI HOA NỞ

Write By : Diệp Tử Đằng

.

Một buổi chiều âm u đầy mưa bụi , gương mặt mỗi người phảng phất những nỗi ưu sầu khác nhau Song Ngư đứng lặng yên giữa biển than khóc , oai oán . Cô không còn đủ sức để rơi thêm một giọt nước mắt nào , người cô yêu đã đi chia tay cô một cách dứt khoát đến mức cô sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại bóng hình anh một lần nào nữa trên thế gian .

"Lưu đáng ra chúng ta không nên đến Đà Lạt, em xin lỗi anh , em thực lòng xin lỗi anh" giọng nói nghẹn lại khó lòng tròn câu.

Cô hối hận rồi, hối hận vì chuyến du lịch định mệnh đó đã cướp đi đời anh khỏi tay cô mãi mãi, họ đã có 4 năm mặn nồng tuyệt đẹp anh còn định cầu hôn cô bằng chiếc nhẫn đá hoa tinh xảo nữa. Thế mà.......... cô vẫn còn nhớ rất rõ hình ảnh anh với cái đầu đầy máu cơ thể tê liệt, âm thanh ồn ào của tiếng xe cấp cứu vang lên đầy ám ảnh, anh cố gắng dùng hết sức còn lại đeo vào cho cô chiếc nhẫn đã được dự định từ trước. Nhưng câu anh nói kèm theo lại không như cô mong đợi.

"Hẹn gặp em kiếp sau" Nụ cười nhưng đôi mắt lại ngấn lệ , gương mặt mang đầy sự hối tiếc cùng bất lực. Anh không muốn tạm biệt cô , một chút cũng không nhưng có vẻ anh chả phải là kẻ được quyết định .

"Đừng Phú Lưu đừng"

Bàn tay nắm chặt lấy cô , che chở ôm lấy cô dần buông thõng trong vụ tai nạn thảm khốc diễn ra khiến 2/3 người trên xe tử vong trong đó gồm có anh , người đã vô tình mang theo cả linh hồn cô cùng lên thiên đường .

Gia đình anh sốc đến mức không nói nên lời nào, mẹ anh chỉ nghẹn ngào ôm lấy cô mà khóc đến ngất đi, vết thương vì bị kính cắt sâu trên tay cô giờ đây không còn chút nào đau đớn, não bộ cô gần như tê liệt , tất cả giác quan đều bị trình trệ . Cha anh im lặng ngồi ở phòng bệnh nhìn xác anh đang càng ngày càng lạnh dần theo từng giờ, ông chỉ biết nắm chặt lấy tay anh rồi cầu nguyện. Đó là lần đầu cô hiểu được có cái gọi là đau đến không thể khóc.

Đám tang của anh được dựng lên theo đạo Công Giáo với vô vàn sự tiếc thương, người em vừa học xa nhà cũng phải tức tốc chạy về trong đau đớn . Lòng Song Ngư quặn lên từng hồi khi nhìn thấy chiếc quan tài màu trắng kia sắp đóng nắp, tại sao mọi việc lại có thể chuyển biến nhanh đến vậy. Cô mỗi lần nhớ lại câu nói cuối cùng của anh càng làm cơ thể cô thêm tê dại, thêm đau đớn, theo đạo của anh tất cả đều lên thiên đường không hề có luân hồi chuyển kiếp, nhưng anh vẫn tình nguyện nói trái ngược chỉ mong một tia hy vọng được thượng đế ban tặng cho linh hồn đã về cõi hư vô.

Họ chôn anh ở một nghĩa trang dành riêng cho những người con theo đạo, từng giờ từng giờ dòng người bắt đầu ra về gia đình anh ,lẫn ai ai cũng đã mệt mỏi nên cũng nối đuôi theo dòng người bước ra khỏi nơi ưu tối đó. Chỉ còn mình cô ở lại , cô không còn đủ sức để nhấc thêm một bước chân rời đi. Thực cô đang ngu ngốc chờ đợi một phép màu nào đó có thể đưa anh trở lại với thế giới này , nghe có vẻ điên rồ nhưng có là điều duy nhất cô có thể nghĩ được khi đứng nơi này.

"cũng xế chiều rồi cô nên về"

Một bàn tay cầm chiếc dù màu đen nhẹ nhàng che đi những hạt mưa lăng tăng , muốn nắm lấy Song Ngư, cô ngước lên nhìn thật kỉ xem liệu điều ước của mình đã thành hiện thực. Nhưng không Đỗ SONG NGƯ người chết không thể sống lại.

Người che ô cho Song Ngư, họ chỉ biết nhau 1 tháng trước qua đám cưới của Kim Ngưu và Bảo Bình được diễn ra . Hôm nay một lần nữa vòng quay số phận lại được xoay , để họ được gặp nhau trong cái tình cảnh cả hai như đã mất một nữa linh hồn. Anh đã mất vị hôn phu của mình ngay đúng ngày định mệnh đó. Họ đã ở chung một tuyến xe tai nạn , nhưng thần chết lại lựa chọn đưa cô ấy đi ngay lúc cô còn nằm gọn trong vòng tay anh .

" em xin lỗi, tương lai phải để anh lại một mình rồi"

Nụ cười cuối cùng như ánh hoàng hôn đượm buồn , cô nhắm mắt nhẹ nhàng yên nghỉ đánh một giấc mộng không còn ngày mai. Tiếng hét xé toạt cả không gian vẫn khó lòng đánh thức kẻ chả còn hơi thở.

"xin lỗi, anh về trước đi" Giọng nói khô khốc thiếu sức sống lần nữa vang lên, thật đánh ngay tâm can của người đối diện. Vì anh chắc mình hiểu rõ điều này hơn ai hết.

"tôi cũng mất cô ấy......... thậm chí đã đứng lâu hơn cả cô. Giờ đã không còn sớm nữa, thời gian vẫn quay. Cô nghĩ họ muốn nhìn thấy cô tiều tuỵ , thiếu sức sống đến đáng thương thế này sao?" 

Song Ngư nghĩ đến anh lần nữa chắc hẳn anh cũng không hề muốn cô trở nên thế này , cô đã đứng đây từ lúc sáng đến nay đã là hoàng hôn, cô cũng có để ý đến đúng là người này đã đứng lâu hơn cả cô. Sự thật mãi mãi là sự thật cô chối bỏ đến thế nào, nó vẫn sẽ không có chút thay đổi.

"tôi cũng có trên chuyến xe đó" Người lạ mặt lần nữa cất tiếng thì ra là thế nên Song Ngư khi đi cạnh anh lại có được chút cảm giác tan thương giống nhau.

"họ đã đi thật rồi sao?"

Song Ngư vẫn còn có chút mơ màng khó nhận định, cô thật không muốn tin.Bước chân cứ vô định bước đi, đây là lần đầu cô hiểu cảm giác muốn chết là như thế nào . Hiểu được tại sao Romeo và Juliet lại chọn đi cùng nhau về cõi thiên đường.

"Cô đang đau đớn lắm đúng không?"

Tim quặn lên từng hồi , nhói đến mức khó có thể hít thở được thông . Song Ngư bỗng nhiên ngồi sụp xuống nền đất lạnh mà bật khóc , cô hét lên thật to giữa nghĩa trang chỉ còn lại hai người ,tay đánh thật mạnh xuống cát mà không hề cảm thấy đau đớn. Người đó thậm chí không khuyên can chỉ để cô như vậy một lúc lâu, đến khi tự cô ổn định chính cảm xúc của mình.

"anh có vẻ đã khóc rất nhiều" 

Người lạ với quần thâm đậm gật đầu không nói , anh từng nghĩ đây chỉ là mơ và mọi chuyện đều là một giấc mộng dài, anh không nhớ mình đã tự tàn phá bản thân đến thế nào để nhận ra đây là sự thật tàn khốc nhất, và anh nên học cách chấp nhận rằng mãi về sau sẽ chẳng có người nào giống như cô xuất hiện trước anh lần nữa. Nó tạo cho anh một sự ám ảnh dài hạn đến tận một sau khi chôn cô anh mới đủ can đảm xuất hiện.

"cô cũng có khác gì tôi"

Đôi mắt của hai người đều có những vết sưng múp hằng đỏ, cái mũi có chút nhức nhối . Họ nhìn nhau rồi nở một nụ cười nhẹ, đúng rồi họ giống nhau ai lại không thương tâm khi nhìn thấy người họ yêu biến mất trên cõi đời này chứ.

Anh dùng xe chở cô đi một vòng quận 1 Sài Thành , không khí thư thái sau cơn mưa nặng hạt khiến tâm trạng căng thẳng cùng đôi mắt mang đầy ưu thương nơi cô cũng giảm đi phần nào . Họ tới được cổng nhà cô nhẹ nhàng mở cửa bước xuống xe.

"cảm ơn anh, anh tên gì?" Song Ngư ngừng lại hành động của bản thân để hỏi danh xưng của kẻ cùng cảnh ngộ.

"Bạch Dương , Lâm Bạch Dương" 

"cảm ơn anh Bạch Dương, tôi là Song Ngư" Trí não bắt đầu ghi nhớ cái tên này, tay cô vẫy vẫy chào tạm biệt anh với đôi mắt đỏ ánh lên chút niềm vui an ủi.

.

Write By : Diệp Tử Đằng

.

P/S :Viết xong mà không muốn đăng vì thấy buồn buồn , nhưng thôi công sức của mình đăng lên cho mọi người buồn chung. Tui lại chuẩn bị deadline bài tập, thi,.. cuộc sống này là chuỗi ngày chạy để bản thân bắt kịp với xã hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com