Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Quá Khứ

Nhà hàng mà Cung Tuấn hẹn trước là một nhà hàng kiểu Pháp, có phong cách trang trí khá cổ điển, âm nhạc dương cầm du dương sâu lắng khiến nơi đây trở nên thơ mộng hữu tình.

Ngân Lâm mặc một bộ đồ khá nổi bật, ngồi ngay chiếc bàn bên cạnh cửa kính, có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài. Y ngồi thong thả lắng nghe tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng, đợi Cung Tuấn cũng đã hơn 30 phút chỉ vì nóng lòng mà đến sớm trước hẹn, vừa đợi trong lòng y vừa bồn chồn lên từng lúc, thật muốn gặp Cung Tuấn ngay bây giờ. Lâu lắm rồi cả hai mới có chút sự riêng tư, không bị gò ép bởi công việc như vậy.

Ngân Lâm không sợ bị Cung Tuấn cho leo cây, y biết rõ tính cách Cung Tuấn ra sao, chỉ cần hắn đã nói ra, chắc chắn hắn sẽ giữ lời.

Y đợi Cung Tuấn lâu thật lâu, khoảng thời gian đó như kéo dài triền miên, cảm thấy đồng hồ trôi quá chậm, Cung Tuấn đúng giờ mới đến vậy hẳn là y sẽ phải đợi thêm lâu nữa.

Không ngoài dự đoán của Ngân Lâm, đồng hồ chỉ còn 2 phút nữa là điểm 8 giờ, Cung Tuấn cũng đã tới rất đúng hẹn. Hắn đẩy cửa bước vào, âu phục mặc cả ngày vẫn gọn gàng khiến bao ánh mắt cũng phải ngước nhìn.

Ngân Lâm thấy bóng dáng Cung Tuấn ở phía cửa, y đứng lên vẫy tay với Cung Tuấn rồi chỉ thấy hắn nhìn sang bước đến phía y. Ngân Lâm vui vẻ ngồi xuống ghế đối diện Cung Tuấn, y nhìn Cung Tuấn sau đó cầm lấy cuốn menu lên gọi món. Cung Tuấn cũng chẳng quan tâm. Hắn đến đây là có lý do khác, không phải đến vì ăn uống.

Trong lúc chờ đợi món ăn được mang lên, phục vụ đã để sẵn cho cả hai mỗi người một ly rượu vang, Ngân Lâm cầm lên tay lắc lư một hồi sau đó đưa đến uống một ngụm.

"Em biết anh sẽ đúng hẹn."

Ngân Lâm khẽ nghiêng đầu, ly rượu trên tay lắc lư qua lại. Y câu lên một nụ cười hờ hững nhìn Cung Tuấn.

"Anh biết không, em đợi ngày này đã lâu lắm rồi."

"Có chuyện gì cứ vào thẳng vấn đề đi. Tôi còn có việc bận khác."

"Anh bận về nhà với vợ cũ sao?"

Ngân Lâm vẫn một bộ thư thái nhấp từng ngụm rượu vang, Cung Tuấn lại vì lời nói của y mà có chút gấp gáp, nhất thời xung động mà hỏi.

"Cậu biết gì về tôi?"

"Rất nhiều chuyện."

Ngân Lâm như có như không, úp mở liên tục khiến Cung Tuấn càng lúc càng tò mò hơn. Hắn xiết chặt hai bàn tay, gương mặt hiện rõ vẻ gấp gáp.

"A, thức ăn đến rồi. Chúng ta dùng bữa đi đã."

Ngân Lâm nhìn người phục vụ đang đẩy thức ăn đến rồi đặt lên bàn cho họ, trên mặt vẫn một vẻ thong thả, nhìn món ăn bày biện tinh xảo đẹp mắt ở trên bàn, Ngân Lâm lại cắt một miếng bít tết bỏ vào miệng ăn ngon lành. Cung Tuấn nhịn đến độ suýt nữa mắng chửi một câu.

Hắn chỉ có thể nuốt xuống khí nộ, đợi Ngân Lâm ăn xong thì mới có thể tiếp tục hỏi.

Ngân Lâm dùng bữa hết một lúc lâu, Cung Tuấn càng muốn hỏi y càng sẽ tìm cách đánh trống lảng, thức ăn đều đã được dọn đi sạch sẽ vậy nhưng Ngân Lâm vẫn không chịu ngỏ một lời về quá khứ của Cung Tuấn.

"Anh uống với em đi."

"Tôi phải lái xe, không thể uống."

"Chỉ 1 ly này thôi."

Cung Tuấn do dự, sau cùng vẫn đồng ý cầm ly rượu lên tay, một ngụm uống cạn sạch. Hắn gấp rút muốn cuộc nói chuyện này diễn ra nhanh hơn, hắn cần đạt được điều mình đang muốn biết.

"Cậu bảo sẽ kể cho tôi nghe chuyện tôi trước đây?"

"Đừng vôi, lát nữa cùng em đi tản bộ em sẽ kể anh nghe."

"Cậu đang làm mất sự kiên nhẫn của tôi."

"Yên tâm đi, em không lừa anh đâu."

Ngân Lâm đặt tay lên bàn tay Cung Tuấn, y không ngờ Cung Tuấn lại rút tay trở về, y hơi hụt hẫng thu tay lại, ánh mắt vẫn thản nhiên nhìn Cung Tuấn. Y càng muốn gần lại, Cung Tuấn càng như thể không quen biết mà tránh xa hơn. Ngân Lâm không thích điều này chút nào, y cắn môi sau đó uống hết rượu ở trong ly.

"Anh thật sự rất nhẫn tâm, Cung Tuấn à."

"Nhẫn tâm? Rốt cuộc câụ đang nói đến cái gì?"

"Đi cùng em đi."

Ngân Lâm nói xong liền đứng dậy, sau đó thản nhiên bước đi ra ngoài đợi Cung Tuấn thanh toán. Cung Tuấn ngờ vực, dường như mọi chuyện Ngân Lâm nói đều có liên quan đến hắn, mắt xích trong lòng hắn càng thắt chặt hơn, trói hắn lại mặc hắn vùng vẫy khổ sở muốn thoát ra, kết quả đều không được. Chúng ăn sâu vào da thịt, cắm rễ ở đó dày vò hắn đến thất hồn lạc phách.

Đêm nay trời khá mát mẻ, không quá tệ cho việc tản bộ. Cung Tuấn sánh vai cùng Ngân Lâm bước đi bên hồ, làn gió nhè nhẹ phà vào gương mặt Ngân Lâm, y dừng lại nắm lên lan can, nhắm mắt cảm nhận từng làn gió thổi qua mặt. Cung Tuấn đứng ngẩn người nhìn y, có một loại cảm giác vô hình xẹt ngang qua tâm trí giống như đã từng gặp đâu đó trước đây. Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc.

Cung Tuấn nhìn Ngân Lâm, hình ảnh chàng thiếu niên lạ mặt cứ luôn hiện lên trong đầu hắn. Người đó mỉm cười rất tươi, cùng hắn trò chuyện khuôn mặt rạng rỡ giống như ánh mặt trời ban sáng, ấm áp lạ thường.

Cung Tuấn choàng tỉnh sau những việc đang xảy ra, người trong tiềm thức của hắn và người đang đứng trước mặt hắn đây là một. Chỉ có điều, Ngân Lâm lúc này vừa có chút khác vừa có chút giống với người hiện lên ban nãy.

"Anh biết không, lúc đó em cũng đã đứng ở đây nhìn anh và Trương Triết Hạn ôm nhau phía không xa, tim em như thể bị cắt ra trăm mảnh vậy. Nó rất khó chịu.

Em dụng tâm với anh thế nào anh là người rõ nhất, vậy mà Trương Triết Hạn chỉ cần dùng ánh mắt câu dẫn kia của cậu ta cũng khiến anh sa sầm như điếu đổ. Em lúc đó vẫn còn hoài nghi anh có thật sự là Cung Tuấn cao cao tại thượng mà em quen biết hay là không. "

"Cậu đang nói những chuyện gì?"

Ngân Lâm không trả lời lại câu hỏi mà chỉ nói tiếp lời của y.

"Nếu em nói với anh sớm hơn thì cũng sẽ không thế này. Hôm đó, em đã định rằng sẽ gặp mặt anh, kết quả..."

Y cười khẩy, gương mặt bỗng chốc trở nên bi sầu.

"Kết quả vẫn đến muộn một bước. Trương Triết Hạn đúng là cao tay, có thể khiến anh thần hồn điên đảo ngay lần đầu nhìn thấy. Em để anh gặp cậu ta, đúng là sai quá sai."

Ngân Lâm bắt đầu kể lại đoạn hồi ức của mình vào 7 năm trước, y bi thương nắm chặt bàn tay trên lan can, hai mắt nhắm lại để giấu đi gương mặt căm phẫn của bản thân.

Y vừa kể vừa quay lưng với Cung Tuấn.

"Trương Triết Hạn quả thực không thể xem thường, chỉ dùng mấy giọt nước mắt đã khiến anh vì cậu ta mà phải bỏ cả tiết học để đi tìm. Đến lúc em định sẽ tỏ tình với anh, cậu ta lại xen vào giữa hai chúng ta. Rõ ràng là em quen anh trước, vì sao kẻ chen chân như cậu ta lại là người được lợi."

"Cậu..."

"Em không cam tâm, em làm tất cả mọi thứ nhưng cậu ta chẳng hề làm gì cả, cậu ta đến rồi dùng cái gương mặt đó câu mất anh đi, dùng mấy lời tình tứ dối trá để dẫn dắt anh rời khỏi em."

Ngân Lâm bỗng nhiên xoay người bước đến ôm chầm lấy Cung Tuấn, Cung Tuấn cũng ngẩn người, không biết phải làm sao. Cơ thể cứng đơ bị Ngân Lâm ôm chặt không chịu buông ra. Hắn cố gắng đẩy người ra càng vì vậy bị ôm chặt hơn.

"Cậu ta căn bản không hề yêu anh, anh xem đi, bây giờ hai người đều ly hôn rồi, vì sao anh cứ phải cố chấp ở bên cạnh cậu ta chứ."

Cung Tuấn không ngờ đến cả việc mình đã ly hôn Ngân Lâm cũng biết rõ đến vậy. Chuyện này hắn giấu tất cả mọi người, chưa bao giờ kể với một ai, Ngân Lâm lại biết rõ mồn một.

Rốt cuộc y còn biết rõ về hắn bao nhiêu nữa chứ.

"Ngân tổng, cậu đừng làm như vậy."

Cung Tuấn dùng sức đẩy Ngân Lâm ra xa, hắn như đang có thứ gì đó thúc ép không thể gần người này quá nhiều, pheromone thoáng chốc toả ra khiến Ngân Lâm choáng váng đầu óc, lập tức nhận ra Cung Tuấn đang chế trụ mình không cho đến gần, vì vậy run rẩy lùi ra.

"Em không...không ôm anh nữa, anh có thể nào thu pheromone lại được không, em sợ."

"Tôi xin phép đi trước, cậu cứ tản bộ đi."

Cung Tuấn vừa nói xong liền vội vã rời đi bỏ lại Ngân Lâm đứng run rẩy ho sặc sụa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com