Chương 14: Nên Tin Hay Không
Cung Tuấn bước nhanh vào trong xe, bầu không khí ban nãy thật sự rất ngột ngạt dù cho là đang ở ngoài trời. Hắn bỏ Ngân Lâm mà đi cũng có chút không đúng, ban nãy hắn cũng có lỗi sai, pheromone nồng đặc như vậy, không riêng gì Ngân Lâm mà đến cả những người xung quanh có mặt gần đó cũng bị hắn làm cho khó chịu.
Hắn vừa thắt dây an toàn xong liền lập tức khởi động xe rời đi, Ngân Lâm đứng phía xa cũng chỉ có thể vừa ôm ngực vừa nhìn chiếc xe lăn bánh đi mỗi lúc một xa dần. Y khó khăn cười lên tự giễu bản thân, đã biết Cung Tuấn rất dễ nóng nảy vậy mà còn cố tình làm tới như vậy. Cung Tuấn bây giờ không biết y là ai, không thể nào giữ tâm trạng như trước đối với y được. Phải từ từ mới có thể khiến hắn tin tưởng y.
Cung Tuấn vừa lái xe về đến nhà đã giấu ngay bộ mặt thất thần ban nãy, thay vào đó là khuôn mặt vui vẻ, kể cả nghĩ cũng không muốn nghĩ thêm nữa. Những lời Ngân Lâm nói hắn cũng rất nghi ngờ có phải sự thật hay không. Bởi vậy phải để thời gian sau này, khi hắn dần nhớ lại mọi chuyện, chắc chắn sẽ có câu trả lời. Dù gì cũng không có gì lắm, yêu hận tình thù ai chẳng có một lần trong đời.
Cung Tuấn mở cửa bước vào trong nhà, chỉ là tất cả đều im ắng, tứ phía đều nhuốm màu đen của ban đêm tĩnh mịch. Dèn trong nhà tất cả đều tắt, coi bộ Trương Triết Hạn và Cung Tuệ Tú lại ngủ rồi nhưng ánh đèn trong phòng Trương Triết Hạn vẫn còn đang sáng le lói qua khe cửa. Sau khi Cung Tuấn đẩy cửa bước vào, cảnh tượng lại làm lòng hắn trở nên ấm áp.
Trương Triết Hạn và Cung Tuệ Tú đang nằm ôm nhau ngủ rất say, đến cả cuốn truyện cũng mở ra để ở trên chăn, có vẻ như đọc truyện ru Cung Tuệ Tú cuối cùng ru cả bản thân ngủ luôn.
Cung Tuấn nới lỏng cà vạt, đi đến bên cạnh đắp chăn lại cho cả hai người họ sau đó cất cuốn truyện đi. Hắn lại nghĩ đến lời của Ngân Lâm đã nói, chính Trương Triết Hạn là người bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc đời khiến hắn điên đảo, khiến hắn si mê điên dại. Những lời đó càng đánh sập vào những điều mà Trương Triết Hạn kể cho hắn. Nó trái ngược với lời mà Trương Triết Hạn đã kể trước đây.
Là cả hai không yêu nhau nữa.
Là cả anh và tôi đều mất cảm giác với đối phương.
Là tôi phụ lại anh, giấu anh chuyện có con.
Cung Tuấn đưa tay vô thức muốn chạm vào Trương Triết Hạn lại không thể nào hạ tay xuống, hắn rút tay lại giữa không trung, đem bàn tay đặt trên đầu Cung Tuệ Tú mà xoa nhẹ. Tất cả mọi chuyện đều xuất phát điểm từ cả hai người, kết thúc cũng từ cả hai người.
Cung Tuấn tắm rửa sạch sẽ xong mới rón rén bước lên giường nằm bên cạnh Cung Tuệ Tú. Hắn ôm lấy Cung Tuệ Tú, bàn tay lại vô tình chạm vào bàn tay Trương Triết Hạn, hắn vội vã thu tay lại, như đang sợ sệt gì đó mà đặt tay ra nơi khác, không dám khiến Trương Triết Hạn tỉnh giấc. Được nằm ôm Cung Tuệ Tú như thế này, muộn phiền trong lòng hắn tất thảy đều tan biến, hắn không biết là vì Cung Tuệ Tú hay vì Trương Triết Hạn ở trước mắt hắn bây giờ, hắn chỉ biết trong lòng mình rất vui, muốn được như thế này thật lâu nữa.
Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn, gương mặt say ngủ của anh thật sự khiến hắn nhìn không ngừng được, như có mị lực thu hút hắn một cách mất kiểm soát, lòng hắt sôi sục muốn chạm vào người kia, nhưng lại bị ngăn cản, hắn có nỗi sợ trong lòng. Nếu Trương Triết Hạn không đồng ý, hắn sẽ không bao giờ chạm vào người anh.
Hắn không biết tại sao thâm tâm mình lại nhắc nhở như vậy, không biết trong quá khứ hắn đã làm loại chuyện gì để bây giờ ngay cả bản thân hắn cũng sợ việc làm Trương Triết Hạn đau lòng.
Sáng sớm thức dậy Trương Triết Hạn đã không thấy Cung Tuấn đâu nữa, chỉ thấy một mảnh giấy note dán ở trên đèn ngủ trên bàn bên cạnh giường.
"Đồ ăn sáng tôi đã chuẩn bị rồi, tôi có cuộc họp phải đi sớm."
Trương Triết Hạn nhìn dòng chữ trong tấm giấy sau đó tỉ mỉ cất nó vào lại ngăn bàn. Mấy tấm giấy note đã viết trước đó của Cung Tuấn đều ở trong này. Đúng là thói quen khó bỏ.
Cung Tuấn đến công ty từ sớm giải quyết một số chuyện quan trọng sau đó liền đi gặp đối tác. Xong xuôi thì lại trở về công ty tất bật với công việc dang dở. Nếu nói hắn cuồng công việc thì thật sự đúng, hắn coi trọng công việc như mạng sống, những lúc nghỉ ở nhà cũng không rời bàn làm việc. Giấy tờ hồ sơ chồng chất ngày ngày một chút, khiến Trương Triết Hạn dọn đến mệt rã rời.
Ban ngày Cung Tuấn đi làm, chỉ có thời gian buổi tối là được quây quần bên Cung Tuệ Tú, hắn nhớ con trai nhưng vì công việc mà không cách nào về sớm được. Tính chất công việc bắt buộc hắn phải làm gương cho những người khác, nếu hắn lười biếng chắc chắn những nhân viên kia sẽ vì vậy mà sinh ra lơ là trong công việc.
Cả ngày hôm nay hắn tất bật với mọi thứ để chuẩn bị cho chuyến công tác sắp tới, lại bị Ngân Lâm liên tục đến làm phiền khiến tâm trạng hắn rất không vui. Cung Tuấn càng khó chịu hơn khi những lời Ngân Lâm kể cứ quanh quẩn trong đầu hắn từng giây từng phút khiến hắn làm việc cũng bị lơ là.
Cung Tuấn ngồi trong phòng làm việc day day hai thái dương nhức mỏi, hắn cuối cùng cũng tìm được một chút thời gian rảnh liền vì thế mà để bản thân yên tĩnh một chút.
Cái sự yên tĩnh mà hắn muốn chưa được bao lâu thì bên ngoài lại có người gõ cửa, còn chưa để hắn đồng ý đã đẩy cửa đi vào.
"Cung Tuấn, em lại đến nè."
Ngân Lâm trên tay cầm một túi đựng hộp bánh kem nhỏ, gương mặt hí hửng đi vội đến phía Cung Tuấn, không dừng lại ở đó y còn kéo ghế đến bên cạnh Cung Tuấn ngồi xuống rất tự nhiên.
"Ngân tổng, cậu có việc gì nữa sao. Cả ngày hôm nay đây là lần thứ tư cậu đến đây rồi."
"A. Em có mua bánh kem cho anh."
Ngân Lâm như đang đánh trống lảng, tay thoăn thoắt mở hộp bánh kem ra, hướng Cung Tuấn cười dịu dàng rồi dùng muỗng lấy một chút bánh đưa lên miệng cho Cung Tuấn. Y thản nhiên như thể Cung Tuấn là người yêu mình vậy, còn không tiếc toả ra chút pheromone khiêu khích Cung Tuấn.
Cung Tuấn chau mày lại rồi lảng tránh đi muỗng bánh kem kia. Hắn không thích đồ ngọt, và cũng không thích bị làm phiền trong lúc nghỉ ngơi. Ngân Lâm thấy thế nhưng không chịu để yên, cứ đưa tay đến muốn Cung Tuấn ăn bánh của y.
"Cung Tuấn, ăn một miếng đi."
"Tôi không thích đồ ngọt."
"Một miếng thôi, chỉ một miếng, nha~"
Ngân Lâm dơ ngón tay lên biểu thị, sau đó đưa muỗng bánh đến gần miệng Cung Tuấn. Y tròn mắt chờ đợi nhưng rồi cũng chỉ nhận lại cái nghiêng đâu né tránh của Cung Tuấn. Y nản lòng xụ mặt cất muỗng bánh lại.
"Ngân tổng."
"A?"
Ngân Lâm ngẩng đầu lên nhìn Cung Tuấn, trong ánh mắt sáng lên như xuất hiện mấy vì sao lấp lánh. Cung Tuấn chỉ nhìn sau đó vẫn giữ bộ mặt cũ đẩy chiếc ghế của Ngân Lâm ra xa mình một chút. Hương vani càng ngửi càng ngọt gắt, Cung Tuấn cảm thấy bị bí bách ở trong người. Hắn bỗng nhiên trầm mặc hồi lâu, vừa nghĩ đến gì đó liền trực tiếp hỏi Ngân Lâm.
"Những điều mà cậu kể về tôi, đều là sự thật sao?"
Ngân Lâm mỉm cười, hướng Cung Tuấn mà giữ lấy cánh tay hắn siết lại.
"Tất cả mọi thứ em nói với anh đều hoàn toàn là sự thật. Trương Triết Hạn là người như thế nào em biết rõ nhất, cậu ta không thể nào yêu anh được, cậu ta là muốn dùng đứa con ép buộc anh phải phục tùng cậu ta."
Ngân Lâm gieo vào đầu Cung Tuấn rất nhiều chuyện khiến Cung Tuấn nửa tin nửa ngờ. Nếu lời Ngân Lâm nói là sự thật, vậy thì Trương Triết Hạn là đang lợi dụng hắn chứ không phải thực sự yêu hắn. Đứa con đó cũng không phải con ruột của hắn. Trương Triết Hạn thật sự đã lừa dối hắn để con trai mình có được danh phận thôi sao.
Rốt cuộc nên tin Trương Triết Hạn hay là tin Ngân Lâm, trong đầu hắn có hai luồng ý kiến đang đấu đá nhau mãnh liệt.
"Tuấn, Trương Triết Hạn không phải kẻ tốt lành gì đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com