Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Lo Lắng Thái Quá

Cung Tuấn vừa hậm hực nấu ăn vừa canh me có âm thanh gì lạ phát ra trong phòng ngủ hay không. Chuyện ban nãy doạ hắn một phen, nếu hắn không kịp đi vào thì Trương Triết Hạn sẽ phải làm sao đây. Cung Tuấn cắt rau củ như đang phát tiết vào chúng, chặt từng đoạn thật mạnh sau đó ném thẳng chúng vào rổ, cái nào rơi thì hắn bỏ luôn. Đến cả xương để hầm canh hắn cũng mạnh bạo mà chặt, lực tay có bao nhiêu hắn dùng bấy nhiêu, thật sự sắp làm gãy cả thớt.

Trương Triết Hạn nằm trong phòng cũng có thể nghe được tiếng động lớn phát ra từ ngoài bếp truyền đến. Anh biết Cung Tuấn đang giận cá chém thớt ở ngoài kia, tính cách y hệt như trẻ con vậy.

Trong lúc đợi bữa trưa từ Cung Tuấn, Trương Triết Hạn đã ngủ được một giấc dài, anh không biết tại sao mình có thể ngủ nhiều đến như vậy nhưng thật sự trong mấy ngày này thời gian anh ngủ còn gấp đôi thời gian thức, cứ dậy được vài tiếng là lại mệt mỏi rồi ngủ tiếp, ăn xong một lúc là lại buồn ngủ. Giống như bị cho thuốc vậy, hai mắt luôn díu vào, không có đủ sức để mở ra.

Cung Tuấn bưng khay thức ăn từ ngoài bước vào, kê một chiếc bàn nhỏ ngay trên giường cho Trương Triết Hạn. Hắn vẫn chưa hết giận việc ban nãy xảy ra, chỉ ngồi xuống bên cạnh rồi nhìn Trương Triết Hạn như đang giám sát anh phải ăn hết số thức ăn trên bàn kia.

"Em ăn đi."

"Nhiều như vậy sao??"

Trương Triết Hạn nhăn nhó bất mãn đôi chút, anh cũng không phải heo, làm sao ăn hết mấy thứ này.

Cung Tuấn cầm muỗng đưa cho Trương Triết Hạn, vẻ mặt nghiêm nghị nói.

"Như vậy mới có sức khoẻ được, em xem hai chân em đi, chúng đâu đứng nổi nữa. Hơn nữa thời gian còn mất 4 ngày mới xong."

Trương Triết Hạn thoáng chốc ngượng ngùng.

"Nhưng ăn hết đống này...có phải quá nhiều rồi không. Có thể nào ăn một nửa cũng được."

Cung Tuấn nhìn nét mặt bất mãn của Trương Triết Hạn cũng có chút mềm lòng, hắn không muốn ép buộc anh, anh muốn thế nào thì cứ như thế đi.

"Được."

Ăn trưa xong cả hai lại mỗi người một góc giường, người đọc sách người mở laptop làm việc, không ai động chạm gì tới ai. Cái bầu không khí nó quá ngột ngạt, bức ép hai người đến nỗi khó chịu. Cung Tuấn ngoài mặt là chăm chú làm việc nhưng trong lòng lại bị pheromone luôn phảng phất trong phòng chi phối, hắn cố gắng kìm nén bản thân chờ đợi lúc Trương Triết Hạn phát tình tiếp mới dám động tay. Cung Tuấn có niềm yêu thích với da thịt của Trương Triết Hạn, càng ở gần anh hắn càng muốn được chạm vào, được vuốt ve nhưng hắn biết không thể ép Omega đột ngột phát tình được, rất nguy hiểm.

Cung Tuấn mím chặt môi, mấy ngón tay đánh máy lia lịa, như có như không liếc nhìn Trương Triết Hạn một chút. Trương Triết Hạn vẫn đang mải mê chú ý vào cuốn sách của mình, anh không muốn quan tâm đến Cung Tuấn vào lúc này, càng không muốn làm phiền công việc của hắn.

Góc nghiêng của Trương Triết Hạn rất đẹp, hiện lên trong mắt Cung Tuấn vô cùng tuyệt mỹ. Thêm chút ngược sáng lại càng khiến người khác mê đắm mà nhìn ngắm hồi lâu. Cung Tuấn cứ nhìn anh không biết từ bao giờ đã bị Trương Triết Hạn bắt gặp, hắn vội vã thu ánh mắt lại, câu một nụ cười ở trên môi sau đó quay lại tiếp tục làm việc. Trương Triết Hạn không nói nhưng anh nhìn ra biểu cảm trên gương mặt của Cung Tuấn, anh biết hắn khó chịu, hắn không được quá phận vào thời gian này hắn thật sự khó chịu. Nhưng biết làm sao được nữa, ban ngày anh có thể canh chừng từng nhất cử nhất động của Cung Tuấn nhưng vào ban đêm, anh hoàn toàn mất kiểm soát mà trầm mê điên đảo không biết trời đất gì nữa.

Trương Triết Hạn muốn được nghỉ ngơi, sức khoẻ vào những ngày này rất quan trọng, yếu một chút liền có thể vì mệt mỏi mà không qua khỏi một đêm.

Cứ cách một khoảng thời gian ngắn Trương Triết Hạn sẽ khát nước, Cung Tuấn không để anh xuống giường mà cứ liên lục rót nước đưa đến sau đó lại lấy đi, hắn không để Trương Triết Hạn động thân chút nào, càng nhìn càng giống đang chăm sóc người bị bệnh bại liệt. Trương Triết Hạn muốn vận động một chút, Cung Tuấn liền vì vậy đen mặt cau có như sắp xảy ra chuyện lớn vậy. Hắn càng lúc càng làm quá lên khiến Trương Triết Hạn không thể chịu nổi.

Trương Triết Hạn ném cuốn sách nằm bên cạnh lên người Cung Tuấn, anh ném rất mạnh khiến cuốn sách văng đến đánh vào ngực Cung Tuấn rồi rơi xuống.

"Anh có thôi đi không, phát điên cái gì vậy hả??"

Cung Tuấn nhặt lại cuốn sách cất lên bàn, vẫn bình tĩnh không chút nặng lời với Trương Triết Hạn.

"Tôi chỉ muốn tốt cho em thôi."

"Nhưng không cần phải làm quá như thế này, tôi có đủ tay chân, chúng vẫn lành lặn chưa hề bị liệt hay mất đi khả năng hành động."

"Nhưng ban nãy em vừa mới..."

"Anh đừng điên nữa. Những ngày này anh phóng đại chúng lên một cách thái quá rồi đấy, tôi chỉ là trong kì phát tình chứ không phải ung thư giai đoạn cuối, anh lo lắng như vậy để làm gì chứ."

"Tôi sa..."

"Đủ rồi!"

Trương Triết Hạn siết chặt bàn tay, lời nói như vả thẳng vào mặt Cung Tuấn từng cái một, hắn không thể phản bác lại tiếp cũng không biết sẽ phải nói gì thêm, hắn lại tiếp tục im lặng, trong lòng có chút khó chịu nhưng hắn vẫn nén xuống mà xoay người đi ra ngoài một chút cho khuây khoả.

Trương Triết Hạn đưa tay lên vuốt trán, nhấn nhẹ lên hai bên thái dương.

Cung Tuấn cũng dần suy ngẫm lại đôi chút, hắn bị Trương Triết Hạn mắng cũng rất đúng, là hắn tự làm quá mọi thứ lên mà thôi. Với cái việc khiến mọi thứ trở nên vô cùng cẩn trọng, đối với Cung Tuấn hoàn toàn bình thường nhưng trong mắt Trương Triết Hạn nó giống như hệt anh đang bị bệnh nan y không thể chữa khỏi và đang thoi thóp chờ ngày chết vậy. Khiến lòng tự tôn của anh bị chà đạp nặng nề. Cung Tuấn chăm sóc anh, nếu chăm sóc bình thường anh có thể không cảm thấy khó chịu. Mấy chuyện bản thân không thể làm được để Cung Tuấn giúp đỡ thì không nói nhưng đến cả việc uống nước cũng không thể tự làm, điều đó càng làm Trương Triết Hạn chán ghét hơn.

Cung Tuấn không ở bên ngoài quá lâu, hắn đứng ở ban công một hồi thì cũng đi trở vào phòng ngủ, mấy chuyện vừa xảy ra coi như chưa hề xảy ra. Cung Tuấn lặng lẽ bước vào khi nhìn thấy Trương Triết Hạn đã say ngủ. Hắn đi đến bên cạnh anh ngồi xuống chậm rãi, ngắm nhìn khuôn mặt vẫn đang nhăn lại do khó chịu ban nãy. Cung Tuấn nhấn ngón tay ở giữa mi tâm Trương Triết Hạn, xoa nhẹ khiến chúng hơi giãn ra thoải mái hơn. Hắn nhận ra, những lúc như thế này Trương Triết Hạn vô cùng đáng yêu, bình thường khó gần cách mấy thì lúc ngủ lại trở nên rất quấn người. Chỉ cần có ai ở gần sẽ vô thức đưa tay ôm chặt cánh tay người ta không chịu buông ra. Cung Tuấn không khó chịu, hắn vẫn để yên cho anh ôm lấy cánh tay mình đưa sát vào cơ thể. Làn da ấm áp trơn nhẵn cùng sự phập phồng lên xuống đều đặn của lồng ngực Trương Triết Hạn, Cung Tuấn như bị đánh vào điểm kích thích mà bất giác động tay hơi xoa lên phần bụng ẩn dưới lớp chăn mềm. Hắn hoảng hốt vội thu bàn tay hư hỏng lại, từ từ rút tay ra khỏi Trương Triết Hạn.

Hắn tự dặn với lòng, đây là thời gian nhạy cảm, nếu hắn mất nhân tính vào lúc này, Trương Triết Hạn sẽ gặp nguy hiểm. Hắn không muốn Trương Triết Hạn gặp chuyện, không muốn sự thờ ơ của Trương Triết Hạn dành cho mình cách lúc càng đậm sâu.

Hắn muốn nhìn thấy nụ cười của Trương Triết Hạn lần nữa, muốn được thấy một Trương Triết Hạn dịu dàng ôm lấy hắn không chút ngượng nghịu, muốn thấy Trương Triết Hạn thật lòng thật dạ đối xử với hắn như một người chồng hơn là người 'bạn' như bây giờ.

Trương Triết Hạn bị chút động tác rút tay của Cung Tuấn mà tỉnh giấc, hàng mi nhẹ nhàng mở ra nhìn chằm chằm vào Cung Tuấn.

"Có phải anh nhớ ra hết rồi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com