Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Liệu Tôi Còn Có Thể Tin Anh Được Nữa Hay Không?

Trương Triết Hạn bất giác bị ánh nắng chiếu qua tấm rèm cửa sổ mà tỉnh giấc, anh khó khăn chống tay ngồi dậy trên giường, gương mặt trắng bệch đến khó coi. Từng đốt tứ chi đau nhức cùng cực như muốn rã ra, như thể chúng sẽ gãy xuống sau khi anh cử động. Trải qua đủ 7 ngày như chết đi sống lại đó khiến anh bây giờ đã chẳng còn sức lực để vùng vẫy nữa.

Ánh nắng hôm nay thật đẹp, giống như đang giúp Trương Triết Hạn sưởi ấm trái tim đã nguội lạnh bấy lâu nay. Anh muốn bước xuống giường nhưng chưa kịp động chân thì Cung Tuấn đã vội vàng chạy từ bên ngoài vào.

Điều đầu tiên khi Cung Tuấn vừa phát hiện ra Trương Triết Hạn muốn cố gắng xuống giường chính là ngăn cản anh lại. Hắn nhíu mày nhấn anh nằm lại trên giường, gương mặt lại thể hiện chút đau buồn.

"Đừng động đậy, lát nữa bác sĩ sẽ đến khám cho em."

Cung Tuấn vừa nói xong cũng đi ra ngoài, lát sau lại trở vào cùng với một bộ đồ ngủ đơn giản. Trương Triết Hạn im lặng nhìn hắn từ từ mặc quần áo vào cho mình, còn hết mực nhẹ nhàng bế Trương Triết Hạn ngồi qua một bên để dọn dẹp chăn gối. Trên người hắn vẫn mặc một bộ đồ bình thường, quấn thêm chiếc tạp dề mọi ngày hắn luôn sử dụng. Cung Tuấn hôm nay có vẻ như dậy rất sớm, mọi thứ trong nhà đều được hắn dọn dẹp ngăn nắp.

Chuông điện thoại bỗng chốc kêu lên, Cung Tuấn lại ra hiệu với Trương Triết Hạn bản thân sẽ đi ra ngoài nghe điện thoại. Trương Triết Hạn cũng chẳng quan tâm đến, anh lại ngoái đầu nhìn mấy chậu hoa đá nhỏ bên cửa sổ của mình. Đã một thời gian không ngó ngàng gì nhưng chúng vẫn rất tươi tốt. Hiển nhiên là có người thay anh chăm sóc chúng.

Cung Tuấn chậm rãi nhấc máy sau khi vừa đóng cửa, tiếng khóc trẻ con ầm ĩ lập tức được truyền vào bên trong. Châu Dã sốt sắng vừa bế Cung Tuệ Tú vừa nhanh chóng nói chuyện với Cung Tuấn.

"Anh, Tuệ Tuệ quấy khóc mấy ngày nay rồi."

"Anh biết rồi. Làm phiền em đưa cháu qua hộ anh."

"Sao vợ chồng anh toàn hành em mãi thế."

Châu Dã than thở vài lời sau cũng sắp xếp lại đồ đạc mà đưa Cung Tuệ Tú rời đi.

Cung Tuấn vừa tắt máy được một lúc thì lại có cuộc gọi khác. Bác sĩ vậy mà cũng đã đến trước của nhà một lúc lâu rồi.

Cung Tuấn nhanh chóng đi mở cửa dẫn bác sĩ vào phòng, mọi chuyện thăm khám kê thuốc đều vô cùng nhanh chóng. Sau một hồi trao đổi vài thứ với bác sĩ thì Cung Tuấn cũng tiễn ông ấy rời đi. Ngôi nhà lại trở về một khoảng không tĩnh lặng, không có ai nói gì với ai, chỉ có ánh mắt thờ ơ mà nhìn đối phương. Cung Tuấn cầm túi thuốc đặt ở trên bàn, đối diện với Trương Triết Hạn một mặt lạnh tanh trong lòng cũng có chút nhói.

"Tôi đã bảo Dã đưa Tuệ Tuệ về rồi, chắc lát nữa sẽ đến nơi."

"Ừm."

Trương Triết Hạn dựa mình vào lưng ghế cúi mắt nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón tay rồi lại đánh tầm mắt lên hướng Cung Tuấn.

"Liệu tôi còn có thể tin anh được nữa không Cung Tuấn?"

Đó là câu hỏi, cũng là chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng mà Trương Triết Hạn dành cho Cung Tuấn. Mấy ngày vừa qua giống như một đại cực hình từ thể xác lẫn tinh thần anh, chúng giày vò anh đến nỗi như thể sẽ giết chết tâm hồn anh. Anh đã dùng chút sức lực còn sót lại để thắp lên cây nến vừa bị thổi tắt trong đêm giông bão, nếu lần này là sai lầm, ngọn nến đó sẽ mãi mãi bị gió giông thổi tắt mà không còn có thể đốt thêm lần nữa.

Trương Triết Hạn chọn cách đánh cược vào ván cờ cuối cùng. Ván cờ này quyết định mọi chuyện.

Cung Tuấn mặt không chút biểu tình mà nhìn Trương Triết Hạn, trong lòng lại nổi lên một trận lửa thiêu đốt mãnh liệt, trái tim đang đập cũng có chút lệch nhịp, hắn siết chặt nắm tay đứng im bất động như một bức tượng. Hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ đan xen lẫn nhau cùng chạy xuyên suốt trong đầu hắn. Hắn biết, lần này là lần cuối cùng mà Trương Triết Hạn còn có thể tha thứ cho hắn, tha thứ cho tất cả những việc hắn đã gây ra từ lớn đến bé.

Nhưng hắn, chính hắn là người không thể tha thứ cho bản thân. Hắn là một tên tồi tệ. Một kẻ khốn nạn lòng lang dạ sói. Cung Tuấn đến cả chính hắn còn không thể nào chấp nhận nổi con người này.

Trương Triết Hạn hít một hơi thật sâu giống như đang nén xuống chút bi thương đang dần dần nâng lên muốn phá vỡ bức tường thành mạnh mẽ của chính anh. Anh không muốn bản thân lại trở nên yếu đuối nữa. Nếu đã kiên cường thì hãy kiên cường đến cuối cùng đi. Trương Triết Hạn cười nhẹ, một nụ cười tự giễu gượng gạo bất đắc dĩ.

"Tôi đúng là ngu ngốc đến nỗi càng lúc càng nhu nhược không có chính kiến mà."

"....."

"Tôi sợ mình sẽ không thể tin anh nữa."

Trương Triết Hạn siết chặt tấm chăn. Giọng nói có chút nghẹn ngào ngẩng đầu nhìn Cung Tuấn, hắn đang đứng ngược chiều ánh sáng, đường nét gương mặt tinh xảo đẹp mắt này giống như một liều thuốc chết chóc bóp nghẹt trái tim Trương Triết Hạn. Anh yêu hắn, mê mẩn hắn, đến cả tính mạng bây giờ chắc có lẽ cũng sẽ nguyện đánh đổi cho hắn. Càng lúc Trương Triết Hạn càng cảm thấy điều anh làm quá mức sai lầm vậy mà vẫn cố đâm đầu vào người như Cung Tuấn.

Yêu Cung Tuấn đến điên dại không còn nhận ra chính mình nữa.

"Cung Tuấn, anh sẽ không làm tôi thất vọng thêm một lần nữa đâu, phải không?"

"Nói với tôi là anh sẽ làm được đi. Khiến tôi tin anh lần nữa đi Cung Tuấn...."

Lồng ngực quặn thắt đến thở cũng khó khăn, Trương Triết Hạn khép mắt lại hít một hơi thật sâu, anh càng cố giữ bản thân bình tĩnh nhưng cơ thể vẫn run lên đôi lần. Hai mắt cay cay nhịn xuống chút đau lòng này để không rơi ra một giọt nước nào.

Ngoài kia còn quá nhiều người có thể đối với Trương Triết Hạn tốt hơn Cung Tuấn nhưng anh vẫn muốn ở bên cạnh người đàn ông này.

Nếu như chàng trai đứng dưới trời tuyết đó không phải Cung Tuấn thì thật tốt biết mấy.

Nếu như chàng trai chắn quả bóng đó không phải Cung Tuấn thì tốt biết mấy.

Nếu như người khiến Trương Triết Hạn động lòng không phải Cung Tuấn thì tốt biết mấy.

Trên đời này làm gì có nếu như.

Bầu không khí im lặng tựa như ngàn mũi dao đâm thẳng vào trái tim Cung Tuấn kéo theo một mảnh hỗn độn trong tâm trí hắn. Trương Triết Hạn như đang cầu xin hắn, cầu xin sự ngược đãi đáng khinh bỉ bấy lâu nay hắn dành cho anh, cầu xin tên cầm thú đê hèn này. Hắn cảm thấy chính hắn mới là người nên cầu xin sự tha thứ đến từ Trương Triết Hạn.

Cung Tuấn bỗng tiến đến kéo lấy Trương Triết Hạn ôm chặt, giống như lần đầu tiên được ôm anh vậy. Ôm siết lại để hơi ấm của anh có thể chữa lành trái tim hắn. Cơ thể nhỏ gầy được Cung Tuấn bao trọn lấy mà đặt một nụ hôn nhẹ nhàng xuống không chút sợ sệt, vậy mà giọt nước mắt Cung Tuấn bất giác theo nụ hôn len lỏi vào trong miệng Trương Triết Hạn, anh thẫn thờ mở to mắt nhìn người đàn ông đang hôn mình, hai mắt đã ướt đẫm những nước, bên má vẫn còn vệt nước chưa khô đi. Cung Tuấn vậy mà lại khóc rồi, khóc vì thương hại cho chính bản thân hắn lúc này sao?

Cung Tuấn mím môi thật chặt mà buông cái hôn ra, hắn vẫn không nói chỉ vùi mặt vào hõm vai Trương Triết Hạn thương tâm ôm chặt lấy anh che đi mấy giọt nước mắt đang rơi xuống của bản thân. Hắn nhận ra bản thân thật thất bại khi nghe Trương Triết Hạn nói ly hôn, bây giờ lại cảm thấy tim đau thắt lại khi Trương Triết Hạn chịu tha thứ.

Hắn không biết bản thân đến cuối cùng là đang vui hay đang buồn.

Trương Triết Hạn trở về với hắn có lẽ hắn rất vui, nhưng Trương Triết Hạn có vui hay không?

Có lẽ là không đâu. Với hắn thì đây giống như sự gượng ép từ phía Trương Triết Hạn vậy.

Cung Tuấn chậm rãi buông Trương Triết Hạn ra, lại vội vã lau đi đôi mắt đã ướt đẫm của mình, giọng nói khàn đặc, đưa tay xuống nắm chặt bàn tay Trương Triết Hạn rồi cúi gầm mặt.

"Tiểu Triết, tôi sai rồi."

Trương Triết Hạn thẫn thờ, nhìn hai bên vai Cung Tuấn run lên, bàn tay hắn cũng siết chặt đến có chút đau. Cung Tuấn bây giờ lại giống đứa trẻ làm việc xấu sau cùng bị phụ huynh bắt quả tang, thành khẩn nhận lấy lỗi sai của bản thân. Hắn không dám ngước mắt nhìn Trương Triết Hạn, bởi hắn biết nếu nhìn trực diện lời nói của hắn sẽ không thể thốt ra. Hắn đang sợ. Sợ phải đối mặt với chính mình trong đôi mắt sâu thẳm của Trương Triết Hạn.

"Tôi hận bản thân của quá khứ đã làm em đau lòng, hận chính mình là kẻ không ra gì, hận tất cả mọi thứ về tôi. Tôi ghét chính bản thân tôi."

Nước mắt Cung Tuấn lã chã rơi trên mu bàn tay hắn, chính hắn cũng không thể kiềm chế được chút yếu lòng này. Những ngày qua hắn dằn vặt rất nhiều, chẳng thà đừng nhớ lại, chẳng thà làm một tên ngốc cũng được. Nhớ lại những chuyện này khiến hắn không thể chịu được mà muốn làm tổn thương chính mình. Đôi bàn tay hiện giờ dán đầy những băng dính cá nhân chính là hậu quả hắn tự gây ra.

Tự làm đau mình liệu có vớt vát lại được khoảng thời gian hắn giày vò Trương Triết Hạn hay không. Chính là không thể. Giống như vết thương nhỏ ngoài da này của hắn vậy. Dần dần sẽ lành lại nhưng vết thương lòng của Trương Triết Hạn sẽ mãi mãi ăn sâu vào tiềm thức không bao giờ có thể chữa lành.

Cung Tuấn quỳ rạp trên mặt đất, nắm chặt lấy bàn tay Trương Triết Hạn mà nghẹn ngào.

"Em tha lỗi cho tôi được không? Chỉ lần này nữa thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com