Chương 29: Tha Thứ
Cung Tuấn siết chặt lấy bàn tay của Trương Triết Hạn khóc đến tang thương, giọng nói cũng chẳng giữ nổi mà khàn đặc lại. Chính hắn cũng không thể kiềm chế được nước mắt không ngừng rơi xuống của mình. Lần đầu tiên hắn khóc thật lớn chính là ngày mẹ hắn qua đời, những tưởng sẽ không bao giờ để mình yếu đuối đến đáng thương như vậy nữa nhưng hôm nay lại lần nữa hắn bật khóc như một đứa trẻ.
Cung Tuấn nghẹn ngào cúi mặt trên đầu gối của Trương Triết Hạn, một vẻ ăn năn hối lỗi của Cung Tuấn đều hiện lên trước mắt Trương Triết Hạn khiến tim anh lại có chút nhói. Cung Tuấn nghẹn giọng, vứt bỏ hết mọi cái tự tôn gì đó của bản thân hắn vốn có mà liên tục xin lỗi Trương Triết Hạn. Lời xin lỗi không ngừng được hắn lặp đi lặp lại nghe thật sự quá bi thương. Lồng ngực hắn thắt lại rất khó thở, Cung Tuấn tựa như đứa trẻ vừa làm mất món đồ chơi yêu thích vậy, khóc rất lớn, khóc đến mắt sưng húp cả lên cũng chưa thể ngưng được.
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...."
Dường như hắn nói rất nhiều lần, không thể đếm ra được hắn đã nói bao nhiêu lần. Hắn biết dù nói đến khô cổ họng thì cũng không bao giờ đủ để bù đắp lại cái lỗi lầm của hắn đã gây ra. Hắn chỉ biết bạt mạng mà nói lời xin lỗi thật thành khẩn, hắn cũng chẳng còn cách nào khác nữa.
Trương Triết Hạn lại đặt bàn tay còn lại lên đầu Cung Tuấn mà xoa nhẹ, giống như đang an ủi đứa trẻ bị tổn thương vậy. Anh nhận ra được một điều, khi nhìn thấy người này rơi nước mắt, bản thân anh cũng không thể chịu được. Thứ tình cảm này thật sự quá khắc nghiệt, quá tàn khốc, anh không muốn nhưng trái tim lại không thể ngăn cản nổi chút cảm giác đau lòng này.
Anh không muốn nhìn thấy Cung Tuấn khóc, cũng không muốn nhìn thấy Cung Tuấn khổ sở. Anh chính là không nỡ.
Cung Tuấn giống như được kéo lên từ địa ngục khi bàn tay Trương Triết Hạn đặt trên mái tóc hắn, nó bỗng trở nên thật ấm áp, tựa như ánh mặt trời giữa ngày đông giá rét. Trương Triết Hạn xoa đầu Cung Tuấn, dùng cử chỉ nhẹ nhàng nhất để đối với hắn. Anh không cười cũng chẳng khóc lóc, anh chỉ bình thản mà muốn xoa đầu Cung Tuấn mà thôi.
"Anh còn nhớ anh đã hứa gì với tôi trước kia không?"
Trương Triết Hạn bỗng nhiên hỏi một câu khiến Cung Tuấn cũng sững sờ lại hồi lâu, hắn ngẩng đầu lên nhìn Trương Triết Hạn lại vội vã quệt đi mấy giọt nước mắt của bản thân. Cung Tuấn nghẹn giọng trả lời, giọng mũi khàn đặc cố gắng nói thật rõ ràng.
"Nhớ, vẫn luôn nhớ. Tiểu Triết, em tin tôi lần này đi được không. Tôi chắc chắn sẽ..."
"Anh đừng hứa."
Trương Triết Hạn cắt ngang lời Cung Tuấn, anh không muốn nghe thấy lời hứa hẹn gì đó từ hắn nữa. Cung Tuấn cũng không dám nói tiếp, hắn biết bản thân lại sắp thốt ra mấy lời vô nghĩa.
"Tôi sợ tôi sẽ không tin anh được nữa."
Cung Tuấn tim như chết lặng, hắn thẫn thờ lo sợ câu tiếp theo mà Trương Triết Hạn nói sẽ là không muốn tha thứ cho hắn. Hắn cuống cuồng hoảng loạn như sắp chết đến nơi muốn thương lượng với Trương Triết Hạn. Cung Tuấn nắm chặt bàn tay Trương Triết Hạn mà cầu xin.
"Tiểu Triết, tôi biết mình sai rồi, em đừng nói thế được không, đừng bỏ mặc tôi, đừng vứt bỏ tôi, đừng làm thế..."
"Cung Tuấn."
Cung Tuấn giống như phát điên, hoảng loạn câu từ lung tung cả lên. Trương Triết Hạn bắt lấy bả vai hắn, không nặng không nhẹ vỗ lên đó 2 lần. Giống như ngày hôm đó khi Cung Tuấn nhận lỗi vậy, cũng là hành động này, khi đó Cung Tuấn vốn chẳng hiểu nó ý nghĩa là gì cả.
Trương Triết Hạn tha lỗi cho hắn, tha lỗi cho tất cả mọi chuyện hắn gây ra, cho phép hắn được bắt đầu lại từ đầu. Cung Tuấn thẫn thờ, nước mắt lại lăn dài trên má, không phải nước mắt đau lòng mà là nước mắt hạnh phúc. Hạnh phúc vì hắn được cho cơ hội để làm lại. Cung Tuấn ôm chầm lấy Trương Triết Hạn mà khóc thật lớn, hắn khóc có vẻ còn lớn hơn ban nãy, giống như đang xả hết nỗi lòng mấy hôm nay tích trữ vậy. Trương Triết Hạn bị ôm đến cứng ngắc không thể cựa quậy nổi, chỉ đành để yên cho Cung Tuấn vùi đầu vào vai mình khóc không ngừng.
Mãi dần lâu thật lâu, khi Cung Tuệ Tú được Châu Dã đưa đến hắn mới chịu nín khóc. Châu Dã nhìn anh trai mình mít ướt đến mắt sưng mũi đỏ cũng bất ngờ, Cung Tuấn đã lau hết nước mắt khiến gương mặt bình thường trở lại nhưng đôi mắt sưng húp của hắn cũng chẳng giấu được. Giống như Cung Tuệ Tú sau khi nhìn thấy Trương Triết Hạn và Cung Tuấn vậy, khóc rất lớn ôm chặt ba mình không buông ra.
Cung Tuấn không phải người dễ rơi nước mắt nhưng lần này hắn thật sự hạnh phúc đến không thể diễn tả, chỉ có thể dùng chính nước mắt của mình để giãi bày mà thôi.
Cung Tuấn ôm lấy Cung Tuệ Tú, nước mắt không còn rơi nữa nhưng khoé mắt vẫn còn ướt đẫm. Cung Tuệ Tú ôm cổ Cung Tuấn khóc rất lớn, mấy ngày liên tiếp không gặp khiến cậu bé rất nhớ ba, vừa nhìn thấy đã gào khóc nức nở. Trương Triết Hạn chỉ là vẫn còn mệt mỏi nên chẳng thể động tay chân quá nhiều, Cung Tuấn cũng không để Cung Tuệ Tú quá đeo bám lấy anh, để Trương Triết Hạn được yên tĩnh một mình bế Cung Tuệ Tú ra ngoài cùng mình nấu ăn.
Trương Triết Hạn lại trở về với căn phòng yên tĩnh, chính mình trầm ngâm trong khoảng suy nghĩ hỗn loạn. Giống như vừa mới trải qua một giấc mộng dài, tỉnh lại hoá ra giấc mộng đó của bản thân mình quá chân thực, khiến từng phân từng tấc trong trái tim anh cũng bị nó làm đau đến không thể tưởng tượng. Anh tự giam mình trong cái lồng kín này, có cơ hội thoát ra nhưng lại tự lừa dối rằng nó là điều không thể. Cái thời khắc anh muốn vùng vẫy ra khỏi xiềng xích trói buộc mình để thoát khỏi chiếc lồng đầy gai góc đâu sâu vào da thịt này, chính anh đã bắt bản thân phải từ bỏ đi.
Trương Triết Hạn thừa nhận chính mình bây giờ quá đỗi nhu nhược, nhìn vào đã không còn là anh của trước đây nữa. Mọi chính kiến cá nhân đều toàn bộ vứt bỏ hết.
Tình cảm chính là thứ giết chết tâm hồn của mỗi người. Nếu là đúng, nó sẽ khiến người nhận được cảm thấy hạnh phúc, còn nếu sai....
Nó sẽ đem đến đau lòng và thống khổ.
Trương Triết Hạn lại khác, dù biết nó sai trái nhưng chính anh lại tự dối gạt bản thân chấp nhận sự sai trái này. Si ngốc yêu cái người này.
===============
Cung Tuấn im lặng ngồi trong phòng làm việc xem xét các văn kiện, công ty lại tiếp tục rơi vào những ngày căng thẳng bởi thương vụ đang xảy ra vấn đề. Bù đầu bù tóc mấy ngày liền không ngủ, cứ về nhà một lúc lại phải trở lại công ty, Cung Tuấn chính là đang bị vắt kiệt sức còn hơn cả nhân viên của mình.
Từ cái ngày bị Cung Tuấn xa lánh, Ngân Lâm cũng ít khi đến quấy rầy hắn, y thật sự chỉ đến những lúc công việc cần bàn giao mà thôi. Nhưng lần nào đến cũng sẽ ở lại rất lâu mới chịu rời đi, đến cả nhân viên trong bộ phận cũng cảm thấy y phiền toái.
Cung Tuấn tiếp tục xử lý văn kiện chất đống ở trên bàn, trong phòng làm việc của hắn thay phiên nhau lần lượt từng người một ra vào, cứ mỗi lúc một vấn đề lớn nhỏ xảy ra khiến hắn cũng bị bức đến khó chịu.
Cung Tuấn dựa vào lưng ghế mà day day mi tâm, bây giờ đã là giữa đêm nhưng hắn vẫn chưa thể chợp mắt, nhân viên bên ngoài ai ai cũng mệt mỏi vì mấy ngày liên tiếp tăng ca mà nằm gục trên bàn làm việc. Cung Tuấn uống một ngụm cafe đã nguội từ lâu để lấy lại chút tỉnh táo rồi lùi ghế đứng đứng dậy. Mấy ngày gần đây đúng là cực hình đối với hắn, không được chợp mắt, về nhà cũng chẳng ở nổi vài tiếng đồng hồ. Nhìn ra đèn đường vẫn còn sáng ở bên ngoài, hắn thật muốn được về nhà nằm ngủ một giấc, ôm hôn con trai mình thật lâu, còn về Trương Triết Hạn, hắn cũng chỉ có thể nhìn anh và rồi nói chuyện còn những thứ khác hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com