Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Kẻ Đột Nhập

Trương Triết Hạn cùng Cung Tuệ Tú chơi đùa rất vui, đến cả tiếng gõ cửa ở bên ngoài lâu thật lâu anh mới nghe thấy. Trương Triết Hạn đặt Cung Tuệ Tú ngay ngắn ở trên ghế sau đó mới yên tâm đi ra mở cửa. Ngân Lâm đang xách một đống thứ lỉnh kỉnh ở trên tay, vừa thấy Trương Triết Hạn liền câu lên một nụ cười rất tươi.

"Triết Hạn."

"Lâm, mấy cái này là gì vậy??"

Trương Triết Hạn nhìn hai túi đồ lớn ở trên tay Ngân Lâm cũng lấy làm lạ, anh vội vã xách hộ Ngân Lâm một túi rồi mời y vào nhà. Đối diện với Ngân Lâm, Cung Tuệ Tú lại có chút sợ sệt. Cậu bé lui về sau lưng Trương Triết Hạn không dám nhìn Ngân Lâm. Cung Tuệ Tú nắm chặt món đồ chơi ở trong tay sợ hãi níu cánh tay Trương Triết Hạn xuống che đi bản thân.

"Tuệ Tuệ, còn nhớ chú không?"

Ngân Lâm mỉm cười cúi xuống chào hỏi Cung Tuệ Tú nhưng đáp lại chỉ là sự tránh né đi. Y hơi gượng gạo mà ngồi xuống ghế. Y nhìn Cung Tuệ Tú có hơi khó chịu nhưng lại chẳng để lộ ra mặt, vẫn bình thản cười nói.

"Chắc do người lạ nên cháu sợ, cậu đừng bận tâm."

"Không sao. Không trách trẻ con."

"Cậu đến rồi thì ở lại ăn cơm nha."

"Được đó, vừa đúng lúc chưa ăn gì."

Ngân Lâm mỉm cười mân mê đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng đưa mắt nhìn Cung Tuệ Tú.

"Tuệ Tuệ chắc cũng muốn chú ở lại ăn cơm chứ?"

"Chắc chắn rồi."

Trương Triết Hạn vừa nói xong liền quay sang bế Cung Tuệ Tú vào lòng, cậu bé vẫn ôm chắc lấy anh. Trương Triết Hạn cũng dịu dàng xoa đầu con trấn an.

"Đừng sợ, chú ấy là bạn của ba mà."

Cung Tuệ Tú không dám quay đầu nhìn Ngân Lâm, chỉ có thể ôm lấy cổ Trương Triết Hạn vùi đầu vào, đồ chơi trên tay cũng vì vậy mà ném đi. Trương Triết Hạn nhìn Ngân Lâm rồi cười bất đắc dĩ, Ngân Lâm cũng chỉ cười đáp lại. Trương Triết Hạn lại nhìn hai túi đồ Ngân Lâm vừa đem đến.

"À, cậu mang gì đến thế?"

"Mấy món đồ chơi cho Tuệ Tuệ đó mà."

Ngân Lâm kéo ra trong túi mấy hộp đồ chơi còn mới tinh chưa bóc tem. Đưa đến gần Cung Tuệ Tú nhưng cậu bé một mực không nhận chúng, Trương Triết Hạn cũng chỉ có thể để sang một bên.

"Không biết hôm nay Tuệ Tuệ làm sao nữa, tự nhiên lại như vậy."

"Không sao, chắc là chưa quen."

"Mấy hôm nay Cung Tuấn không về, có lẽ do nhớ ba nên thế."

"Vậy sao?"

"Ừ, công ty bận quá không thể về được."

"Vậy thì đúng là Tuệ Tuệ nhớ ba Cung rồi."

Ngân Lâm cười cười muốn đưa tay xoa đầu Cung Tuệ Tú nhưng cậu bé lại tránh đi khiến bàn tay đang đưa đến cũng phải thu về. Y chậm rãi đảo mắt hết xung quanh sau đó lại im lặng cầm cốc nước lên uống.

"Nhà của cậu và đàn anh đúng là đẹp thật đó, hôm trước đến đây chưa có dịp xem hết toàn bộ."

Trương Triết Hạn mỉm cười đáp lại.

"Có gì đâu, chỉ là Cung Tuấn cầu kì bày vẽ thêm mấy món đồ nội thất nên trông cũng không đến nỗi nào thôi."

"Vậy hả? Tôi cũng muốn sau này có người chồng như cậu vậy, biết chăm lo cho gia đình."

"Cậu nói quá rồi."

Trương Triết Hạn bất đắc dĩ cười, lại ngẫm chút về lời của Ngân Lâm. Nếu lấy một người như Cung Tuấn vậy tốt nhất là cậu nên nghĩ lại thì hơn. Người chỉ tốt ở vẻ bề ngoài thì có gì để đáng khen ngợi chứ. Thật đúng là khiến người khác cười chê một trận.

Ngân Lâm rất nhanh chóng tạm biệt Trương Triết Hạn rồi rời đi ngay sau khi bữa tối vừa xong và cả hai hàn huyên hồi lâu. Trời bên ngoài đã tối không còn nhìn thấy đường đi nữa, lại còn có gió lớn và sấm chớp, có lẽ sẽ có một cơn mưa.

"Cho tôi gửi lời hỏi thăm bác gái nhé."

Trương Triết Hạn đứng ở trước cửa tiễn Ngân Lâm ra về, gương mặt vẫn vui vẻ cười nói. Ngân Lâm im lặng gật đầu rồi rời đi ngay sau đó. Ngôi nhà bỗng chốc lại trở nên im ắng, Trương Triết Hạn vừa đóng cửa vừa thở dài, Cung Tuấn thật sự đã cả tuần lễ nay không về nhà, nhiều lúc Cung Tuệ Tú quấy khóc đòi gặp nhưng hắn lại không ở bên khiến anh cũng phải đau đầu. Anh cũng không ngờ Cung Tuệ Tú lại bám Cung Tuấn đến vậy, chỉ cần không thấy mặt vài hôm là liên tục chỉ tay vào bức ảnh của hắn để hỏi bao giờ về.

Cung Tuệ Tú vừa mới ngủ nên Trương Triết Hạn cũng không muốn làm gì lớn tiếng để động tới bé. Anh im lặng ngồi gấp xếp mấy bộ quần áo ít khi mặc thật ngăn nắp rồi lại dọn dẹp trong ngoài hết thảy tránh còn đồ bên ngoài bị ướt mưa sau cùng mới yên tâm ngồi nghỉ ngơi lát sau liền nhanh chóng đi tắm.

Mưa hôm nay rất lớn còn sấm chớp dữ dội, bất chợt đánh mạnh khiến Cung Tuệ Tú đang ngủ liền giật mình thức giấc, trong bóng tối sợ hãi khóc lớn. Trương Triết Hạn vừa chạy từ phòng tắm ra đã thấy bé ngồi trên giường khóc không ngừng liền chạy đến bế lên vỗ về.

"Đừng sợ nha, ba đây rồi."

Cung Tuệ Tú rúc trong lòng Trương Triết Hạn nức nở không dám nhìn ra ngoài, sấm chớp liên tục nhoáng hiện từng luồng ánh sáng nhấp nháy khiến cảnh vật vào ban đêm đôi lúc cũng thấy rõ mồn một.

Trương Triết Hạn vừa dỗ Cung Tuệ Tú vừa kéo rèm cửa lại, chỉ là bóng người vừa lẻn đi vào sân khiến anh bất chợt khựng lại. Người kia mặc kín từ trên xuống dưới không cách nào thấy rõ mặt, hắn không phát hiện ra Trương Triết Hạn đã nhìn thấy mình mà từ từ bước đến phía cửa nhà. Trương Triết Hạn nhanh chóng khoá trái cửa sổ rồi đi ra phòng khách.

"Chẳng lẽ là trộm sao?"

Anh tự hỏi chính mình rồi im lặng xem xét tình hình, đến cả thở ra cũng khẽ khàng hơn. Hiện tại chỉ một mình anh và Cung Tuệ Tú, điều gì cũng phải cẩn trọng.

Tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên trong đêm mưa lẫn vào tiếng sấm chớp gây ra một cơn sợ hãi khó nói, Trương Triết Hạn ôm Cung Tuệ Tú trong tay vừa trấn an bé vừa trấn an chính bản thân mình. Tiếng gõ cửa ngày một nhiều hơn nhưng lại không chịu phát ra tiếng gọi. Tim Trương Triết Hạn như bị treo ngược lên, người bên ngoài liên tục gõ cửa như đang doạ nạt anh. Trương Triết Hạn rối đến không biết làm gì khác ngoài im lặng, tia lý trí cuối cùng chỉ kịp mách bảo anh nhanh chóng gọi cho Cung Tuấn. Nếu chậm một chút nữa có lẽ người ở bên ngoài kia sẽ phá khoá đi vào đây.

Tiếng gõ ngày một mạnh giống như đang dùng đồ vật đánh lên, kêu vang không ngừng. Cung Tuệ Tú sợ hãi gào khóc thảm thiết khiến tâm trí Trương Triết Hạn như tơ bị rối mà không suy nghĩ nổi phải làm sao.

Chốt cửa bị lung lay như đang cố gắng phá khoá từ bên ngoài, Trương Triết Hạn hoảng loạn dùng ghế chắn lại cửa, đi khoá trái tất cả những lối có thể ra vào trong nhà. Tiếng cạy càng lúc càng mạnh.

Trương Triết Hạn phát hoảng chạy ngay vào phòng ngủ tìm kiếm điện thoại của mình, lần mò trong bóng tối thật sự không cách nào tìm ra, nếu giờ mở điện chắc chắn tên kia sẽ phát giác ra anh đang ở bên trong này. Trương Triết Hạn cố gắng mò mẫm, may mắn có tin nhắn điện thoại ở góc giường chợt phát sáng.

Anh gấp rút mở điện thoại lên, ở bên ngoài đã có tiếng cạy cửa rất lớn. Anh bất giác giật mình chạy nhanh đến khoá trái cửa phòng ngủ. Cung Tuệ Tú đã sợ đến run rẩy khóc lớn, Trương Triết Hạn càng hoảng hơn.

Ở bên ngoài kia chắc chắn là Alpha, tên này không dùng thuốc ức chế khiến tin tức tố sản sinh rất nồng, lúc đứng ở phòng khách Trương Triết Hạn đã vô tình ngửi thấy. Nó là một mùi xa lạ, không hề giống mùi của những người thân cận bên cạnh anh. Lại còn có tính sát thương quá cao, một mình anh không thể nào chống đối lại được. Khắp nơi trong nhà đều là một bóng tối, còn thêm tiếng động lớn càng doạ Cung Tuệ Tú nhiều hơn.

Trương Triết Hạn hoảng loạn bấm số điện thoại, lúc này bỗng nhiên trong đầu không còn suy nghĩ được gì cả, đến số điện thoại của Cung Tuấn anh cũng không nhớ nổi, đành mở danh bạ lên tìm kiếm. Tiếng động bên ngoài càng lúc càng mạnh, hình như hắn đã phá được cửa để vào rồi, tiếng cạch một cái vang lên, sau cùng chỉ có tiếng cửa được mở ra. Trương Triết Hạn như bị hoá đá mà đứng đơ mất hồi lâu, anh căng thẳng ôm chặt Cung Tuệ Tú, bàn tay vẫn loạn xạ lướt tìm danh bạ.

Trương Triết Hạn vừa nhìn thấy cái tên Cung Tuấn hiện lên lập tức bấm gọi, đầu dây mãi sau mới chịu bắt máy. Anh gấp gáp nói.

"Cung Tuấn, có người....!!!!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com