Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43: Vô Dụng

Từ phía sau truyền đến cơn đau âm ỉ khiến chính Cung Tuấn cũng không thể đỡ nổi, tấn công quá bất ngờ khiến hắn lảo đảo ngã phịch xuống đất, máu cứ vậy nhuốm đỏ cả một phần sau gáy. Trước mắt hắn tựa như cả một khoảng tối bao trùm đến mở mắt cũng khó khăn, không hiểu sao trong thời khắc này những vết thương trên người lại trở nên đau đớn như thế, hắn cảm giác chúng đang ra sức chống đối lại hắn khiến hắn chẳng thể đứng dậy nổi.

Ngân Trường Thanh ném cây gậy vừa nãy đánh Cung Tuấn xuống đất, ông ta hả hê cười khẩy nhìn Cung Tuấn vật lộn gắng gượng khỏi cơn đau của hắn, ban nãy vừa lên đã thấy con trai một mặt đầy máu ông ta lập tức phát điên, đứa con ông ta quý trọng như vậy bị người ta ức hiếp làm sao bỏ qua cho được.

Trương Triết Hạn bị đám khói nghi ngút chất đầy buồng phổi, hô hấp cũng khó khăn. Bên tai cũng chỉ còn tiếng gió rít gào mạnh mẽ cùng những hạt mưa đang tí tách rơi xuống, anh cảm thấy chính bản thân mình bây giờ giống như miếng thịt xông khói vậy, bốn bề đều là khói lửa và mùi máu thịt tanh hôi.

Cung Tuấn càng muốn vùng dậy thì cả cơ thể đều bị người của Ngân Trường Thanh ghì chặt dưới nền đất. Ngân Trường Thanh liếc mắt bảo thuộc hạ đem Ngân Lâm rời khỏi đây để tránh cảnh sát nhưng thực chất bọn họ chính là chạy không thoát nữa, tiếng xe cảnh sát đều đã gần tới rồi.

Ngân Trường Thanh gào lên: "Mau đưa thiếu gia trốn đi lũ ngu, chúng mày đứng đó để bị bắt cả lũ à?!"

"Lão gia, phải nhanh lên, cảnh sát sắp tới đây rồi." Một tên thuộc hạ chạy lên báo cáo.

"Mau đi!!!"

Ngân Trường Thanh lo đến phát hoảng, cả đời ông ta chỉ muốn chăm sóc thật tốt đứa con này, ông ta không thể để Ngân Lâm xảy ra chuyện được. Con người trong một phút z loạn nào đó thì sẽ không thể suy nghĩ z điều gì nhiều chỉ có thể bắt bọn họ rời đi.

Ngân Lâm hai mắt chẳng nhìn thấy đường chỉ có thể đi theo thuộc hạ của mình, y lại chẳng có chút cảm xúc sau khi nghe tiếng Ngân Trường Thanh, được thuộc hạ cưỡng chế bế lên lưng mà đưa đi.

Tất cả đều đã theo chỉ thị của Ngân Trường Thanh mà đưa Ngân Lâm rời đi, nơi này chỉ còn sót lại ông ta, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn. Hiện tại ông ta không hề sợ cái gọi là bị bắt hay gì cả, ông ta vốn đã chẳng muốn sống chỉ là đứa con kia của ông ta thì không thể bỏ rơi được, làm tốt trách nhiệm của mình mới là điều ông ta mong muốn. Thí nghiệm gì đó, sản phẩm thành công gì đó bây giờ đối với một người như ông ta đã không còn là gì nữa.

Cung Tuấn gắng gượng bò dậy trên mặt đất, tay chân đều chẳng còn chỗ nào lành lặn, đến cả đầu cũng bê bết máu tươi. Hắn cố gắng đứng lên với cơ thể chi chít vết thương lớn nhỏ, những nơi bị đất bụi bám vào còn trở nên đau đớn khủng khiếp giống như đang bị ăn mòn da thịt, Cung Tuấn cắn chặt răng chống tay ngồi dậy lại bị Ngân Trường Thanh một cước đạp mạnh ngã lăn ra đất.

"Muốn cứu nó phải xem chính cậu có cứu được bản thân hay không đã." Ngân Trường Thanh đạp một phát thật mạnh vào bụng Cung Tuấn, tựa như dồn hết sức lực vào đó, đạp đến Cung Tuấn phải đau đớn ôm lấy bụng mà co người lại.

"Đây là trả lại cậu đã khiến con ta phải khóc!!"

Một cước lại một cước, Ngân Trường Thanh chẳng chút kiêng nể mà đạp Cung Tuấn tới tấp, ông ta dùng mấy đòn đạp đó như thể trả nợ cho Cung Tuấn, mỗi cước đạp xuống đều sẽ nói ra một câu chuyện, đến cả Cung Tuấn cũng chẳng biết những chuyện đó từng xảy ra trong đời này của hắn.

Cung Tuấn đau đớn nằm lăn trên đất, bụng bị tra tấn đến lục phủ ngũ tạng như tan nát ra hàng trăm mảnh, hắn co người ôm lấy bụng nhăn mặt nhận lại hàng loạt đòn đánh không thể phản kháng.

"Thằng vô dụng!" Ngân Trường Thanh kết thúc đòn đánh bằng một câu nói.

Trương Triết Hạn đã bị khói hun đến ngạt thở mà ngất đi, trời giống như đang trêu ngươi người gặp nạn vậy, mưa mãi chỉ tí tách từng hạt mà không chịu trút xuống một thể, lửa cháy càng lúc càng lớn lan ra khắp những chỗ có thể cháy, như muốn nuốt chửng hết mọi thứ vào ngọn lửa này, thiêu cháy hết toàn bộ. Trong vô thức anh nghĩ rằng có lẽ đây là nghiệp mà mình phải trả hay chăng, đến cả ông trời cũng chẳng thương xót để cho nổi một cơn mưa.

Ngân Trường Thanh giống như được trút giận tử tế mà khanh khách cười, người mà ông ta căm ghét bấy lâu nay cuối cùng cũng bị ông ta triệt để, ông ta thật sự hả hê trong lòng. Ngân Trường Thanh đạp lên mặt Cung Tuấn mà di đế giày qua lại.

"Lần đó nếu không phải Lâm cứu cậu thì cậu cũng chẳng còn cái mạng đến bây giờ đâu. Vậy mà cậu còn không biết ngoan ngoãn nghe lời."

Cung Tuấn bị hành hạ đến khàn cả giọng, miệng một bụm máu tanh nhổ ra ngoài, hắn coi lời Ngân Trường Thanh như chó sủa máy bay mà không quan tâm đến rồi vậy mà ông ta vẫn không ngừng nói. Cung Tuấn gằn mấy câu châm chọc: "Hai cha con các người nói nhiều như nhau." Rồi ho khan một trận.

Ngân Trường Thanh bị chọc cho tức điên mà đạp Cung Tuấn một phát nữa, khuôn mặt cứ thế bị ông ta đá đến quay vòng, tựa như ngũ quan đều có thể lệch đi một phần.

"Miệng chó phải dùng chân để dạy dỗ." Ngân Trường Thanh gằn giọng nhíu mày.

Sau đó liên tiếp thêm mấy cước nữa vào người Cung Tuấn, hắn suýt nữa vì mấy lần đá này mà mất đi hô hấp, mùi máu tanh cùng mùi khói lửa trộn lẫn vào nhau, Cung Tuấn cũng đau đến nhăn mặt.

Cảnh sát đã đến ở phía dưới phong toả toàn bộ lối đi, Ngân Trường Thanh giống như con cá nằm trên thớt rồi, lần này ông ta muốn chạy cũng chẳng kịp nữa. Thuộc hạ của ông ta chỉ còn vỏn vẹn sót lại hai người đứng ở tầng dưới hiện tại cũng gấp gáp chạy lên kéo Ngân Trường Thanh gấp gáp đi tìm chỗ trốn. Đúng là mấy con chó trung thành, đi đâu cũng kéo theo chủ nhân.

Cung Tuấn vừa được buông tha lập tức gượng dậy, từ dưới đất bò đến phía cần trục đang trói Trương Triết Hạn ở trên. Hắn vịn vào thành ghế ở bên cạnh cố gắng đứng lên, vịn một lần liền ngã xuống một lần, hắn càng cố gắng càng không có cách nào đứng lên. Cung Tuấn hoảng loạn ngước nhìn Trương Triết Hạn hiện tại đã chẳng còn cử động mà nhắm mắt im lặng ở trên đó, hắn càng không có nhiều thời gian nữa, điều hắn phải làm bây giờ là cứu được Trương Triết Hạn trước đã.

Cung Tuấn cố gắng đứng dậy mặc cho vết thương ở cả tay và chân đều đau đớn không thôi, hắn vịn đến bàn tay cũng chảy máu, nắm chặt điểm tựa không buông ra. Cuối cùng cũng coi như đứng dậy được, Cung Tuấn đem cả cơ thể đổ dồn lên cần trục, dùng hết sức xoay nó đến phía mình, cần trục như không hoạt động mà chẳng thấy lung lay di chuyển, hắn không ngừng ra sức xoay, càng xoay nó càng đứng im một chỗ. Cung Tuấn rối tinh rối mù tự dùng tay kéo sợi dây cáp đó, lửa đã lan đến gần sát chân hắn mà nóng rực lên, Cung Tuấn ra sức kéo, kéo đến bật máu tay vẫn kéo.

Hắn gào lên bất lực khóc không thành tiếng, sợi dây không hề lay chuyển về phía hắn mà còn có khả năng sẽ đứt, Cung Tuấn càng có giữ nó chặt hơn.

/"""/

Ngân Trường Thanh vừa chạy đến nửa đường thì đã bị đội cảnh sát ngăn lại ở trước cửa, tóm gọn một lượt. Ông ta cũng chẳng có ý gì là muốn bỏ chạy nữa nhưng sau khi thấy Ngân Lâm cũng đang ở bên cảnh sát ông ta lập tức nổi trận lôi đình mà kéo súng trong tay lao thẳng đến phía cảnh sát bắn loạn xạ. 

"Thả con tôi ra!!!" Ngân Trường Thanh gào lên.

Sau đó chỉ thấy một phát súng cất lên, tiếng súng mạnh mẽ dứt khoát, tựa như gió thoảng qua tai mà bắn thẳng vào giữa đầu Ngân Trường Thanh, cả người ông ta ngã thụp xuống đất máu từ trên đầu chảy đầy lênh láng. Ai cũng không ngờ đến chính Ngân Lâm là người bắn phát súng đó, y chỉ nhắm mắt rồi bắn đến, không ngờ nó lại trúng lão già Ngân Trường Thanh khiến ông ta nằm xuống. Y không hề khóc, không hề run sợ, y còn cười đến sảng khoái như vừa trút được một gánh nặng lớn. Cảnh sát nhất thời không kịp phản ứng, ai cũng ngẩn người nhìn chằm chằm Ngân Lâm.

Cảnh sát lập tức chĩa súng về phía Ngân Lâm, mọi ánh nhìn đều đổ dồn lên người y.

Ngân Lâm càng cười lớn hơn, tựa như có thể phá vỡ bầu trời này. " Đi chết hết rồi."

Cảnh sát tiến đến còng tay Ngân Lâm, còng sắt cạch một tiếng khoá y lại, Ngân Lâm như điên như dại mà cười thật to. Ngân Lâm hình như lại phát bệnh rồi, y cứ thế cười không ngừng, cười cho đến lúc lên xe cảnh sát y vẫn cười.

/"""/

Cung Tuấn cố kéo sợi dây hết sức có thể, giọng nói dù khàn đặc vẫn cố gắng gọi tên Trương Triết Hạn nhưng dù có gọi đến đâu Trương Triết Hạn cũng không tỉnh dậy. Phía dưới lại truyền đến tiếng chạy rất gấp gáp hình như còn của rất nhiều người, Cung Tuấn chẳng quan tâm nữa chỉ cắn chặt răng giữ lấy sợi dây đã đứt kia, hắn bây giờ chỉ cần buông tay Trương Triết Hạn sẽ rơi xuống biển lửa, mặc cho máu thịt trong lòng bàn tay đã bê lết lẫn lộn hắn vẫn kiên trì nắm chắc nó.

Cảnh sát lên tới nơi chỉ thấy hai người đang ở trong biển lửa, bốn phía đều không có lối vào.

"Mau!! Dập lửa cứu người!!!"

Một lúc lâu sau lửa ở lối đi mới được dập tắt, Cung Tuấn cũng đã sức cùng lực kiệt, hắn vẫn kiên trì không buông tay ra. Cảnh sát đã vào giúp hắn một tay để đưa được Trương Triết Hạn xuống.

Cung Tuấn ôm lấy cả người Trương Triết Hạn vào lòng nhưng càng lay thì cơ thể lạnh ngắt của anh càng mềm nhũn đi, một chút cử động cũng không có. Lòng hắn rối loạn đến phát điên, hắn không ngừng gọi tên anh, lay tỉnh anh nhưng kết quả chỉ nhận được cơ thể gần như đã lạnh lẽo đi rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com