Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Tình Cảm Là Thứ Khó Buông Bỏ Nhất

Xong chương này ngọt rồi nè bà con, quay xe thôi, mấy hôm nay hóng dưa nhiều quá thành ra lười🤣

______

Khoảnh khắc Trương Triết Hạn dần dần mở mắt tỉnh lại cũng chính là lúc bức tường giới hạn của Cung Tuấn triệt để sụp đổ, hắn ôm lấy anh, vùi đầu vào cổ anh khóc rống lên, nức nở liên hồi hệt như Cung Tuệ Tú vậy.

Bầu trời bỗng chốc rơi xuống những hạt mưa thật nặng như thể đang giúp Cung Tuấn giấu đi những giọt nước mắt đau xót của hắn. Cung Tuấn cảm thấy rất mệt, đến cả cơ thể dường như đều có thể xuôi theo cơn mưa nặng hạt này mà ngã xuống nhưng hắn vẫn kiên trì ôm chắc Trương Triết Hạn trong lòng mà khóc thật lớn, thật to.

Trương Triết Hạn yếu ớt hít thở từng ngụm không khí ít ỏi, cả cơ thể đều xuôi theo cánh tay Cung Tuấn bị hắn ghì chặt trong lòng vậy nhưng anh chẳng hề có ý muốn đẩy hắn ra mà còn muốn hắn ôm chặt mình hơn. Tưởng rằng cả cuộc đời này đã mất đi Cung Tuấn thật rồi vậy mà tất cả chỉ là một màn kịch giả chết. Nếu hỏi rằng anh có cảm thấy giận hắn không thì anh chắc chắn trả lời là có. Giận bởi vì anh bị hắn lừa dối một chuyện lớn như vậy, giận hắn không bao giờ nghĩ đến cảm xúc của anh sẽ thế nào nhưng kết quả thì sao chứ, chỉ là anh quá mềm lòng thật sự không thể nào nhẫn tâm giận hắn nữa. Đôi lúc cảm thấy mình thật ngu ngốc, một chút kiên định ít ỏi cũng không giữ nổi.

Có lẽ chỉ bởi vì hai chữ tình yêu mà anh dành hết cho hắn.

Mưa cứ mãi không dứt, bao trùm cả một bầu trời u ám cùng vài đợt gió lạnh tanh thổi qua. Cung Tuấn vẫn cứ ôm ghì Trương Triết Hạn trong lòng khóc mãi không ngừng được, hắn giống một đứa trẻ vừa tưởng rằng đồ chơi bị mất mãi mãi rồi, hắn đã hoảng loạn, đã bối rối, thậm chí hắn đã nghĩ rằng Trương Triết Hạn không thể qua khỏi.

Trương Triết Hạn đưa tay chạm lên gò má đã vương đầy nước mắt hoà nước mưa lẫn cả máu tươi tanh nồng của Cung Tuấn, cổ họng ho khan một trận mới phát ra được câu nói.

"Khóc cái gì, không phải vẫn ổn đây sao?"

"Tưởng rằng...tưởng rằng em không qua khỏi." Cung Tuấn nức nở thành tiếng.

Trương Triết Hạn nhẹ cười lên, cả gương mặt đang ngửa thẳng lên trời giờ đây tràn ngập nước mưa ướt đẫm: "Có khóc cũng nên...khụ...nên vào chỗ trú mưa đã."

Cung Tuấn bấy giờ mới nhận ra rằng bản thân cũng đang khiến Trương Triết Hạn bị khó chịu, hắn nhanh chóng ngước lên lau đi dòng nước mắt lấm lem sau đó từ từ dìu Trương Triết Hạn vào chiếc cáng cứu thương vừa được cảnh sát mang lên, bản thân hắn cũng rất đau nhưng hắn lại nhịn xuống để nhân viên y tế dìu hắn cuốc bộ xuống lầu, lúc lên đã mệt hiện giờ còn mệt gấp bội, chính hắn cũng suýt chút nữa bị mệt đến tắt thở.

Sau khi được đưa vào xe cứu thương, Trương Triết Hạn chỉ bị thương ở chân nhưng Cung Tuấn bị thương cả cơ thể, hắn ngã khụy xuống ho khan một trận tựa như máu ở buồng phổi có thể tràn ra hết trên cổ họng hắn. Sau một hồi đi đường cũng đã đến được bệnh viện, mặc cho cơ thể sắp ngã xuống Cung Tuấn cũng phải nhìn thấy Trương Triết Hạn được chăm sóc thì mới yên lòng.

Cung Tuấn nén đau ngồi dựa vào thành ghế tránh đi góc nhìn của Trương Triết Hạn, hắn cắn chặt răng kéo góc áo cháy xém đang dính chặt ở trên miệng vết thương đã loang lổ trên cánh tay của mình ra, da thịt gần như bị lửa thiêu chín, không còn nhìn rõ hình dạng.

Nhân viên y tế nhanh chóng đi vào, đối diện với vết thương chằng chịt trên cơ thể Cung Tuấn cũng được một phen kinh hoàng. Máu thịt bê bết dù được vải áo che đậy nhưng cũng chẳng giấu nổi màu đỏ thẫm đã lan ra khắp cánh tay. Họ nhanh chóng giúp Cung Tuấn cắt từng mảnh vải vụn ra, lúc nước sát trùng chạm lên da Cung Tuấn gần như đã gầm lên dù cho có tiêm thuốc tê, hắn cắn chặt miếng vải trắng trên miệng nhịn xuống cơn đau nhói đó. Hắn lại hướng mắt về phía Trương Triết Hạn, người đang nhắm chặt mắt nằm trên giường bệnh cùng vết thương trên chân đã được băng bó kĩ lưỡng. Cung Tuấn chọn cách không gây mê bản thân, chọn cách hứng chịu đau đớn ở trong trạng thái tỉnh táo nhất, hắn không biết vì sao mình muốn làm như vậy. Vầng trán Cung Tuấn ướt đẫm mồ hôi, đôi môi khô khốc tái nhợt cắn chặt để không phát ra bất cứ tiếng kêu đau đớn nào.

Sau khi vật lộn xong với vết thương nham nhở trên người Cung Tuấn y bác sĩ ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ kê đơn thuốc cho Cung Tuấn sau đó cũng kê luôn cho Trương Triết Hạn còn không quên dặn dò: "Nhớ đừng để dính nước vào thời gian này, vết bỏng mới mau lành lặn được."

Bác sĩ nói xong cũng rời đi, trả lại căn phòng yên tĩnh cho hai người.

Cung Tuấn lặng lẽ ngắm nhìn thật kỹ gương mặt đã lâu mình không thấy, hắn nghiêng đầu nhìn nốt ruồi ẩn hiện trên má Trương Triết Hạn rồi lại nghiêng qua nhìn hàng lông mi dài rậm của anh, hắn chòng chọc nhìn vào đôi môi có chút nhợt nhạt kia, khô khốc đến nỗi khiến hắn không thể không đau lòng, Cung Tuấn muốn vươn tay nhưng bất chợt truyền đến cơn đau, hắn nhíu mi nhịn xuống rồi từ từ hạ tay.

Chú Trương từ bên ngoài bước vào đi đến phía sau Cung Tuấn nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn:

"Tiểu Cung. Vất vả cho cháu rồi."

Cung Tuấn bất giác ngoái đầu lại, trùng hợp bắt gặp ánh mắt đỏ bừng ướt đẫm của Châu Dã đang đứng bên cạnh chú Trương, hắn thở dài một hơi rồi mỉm cười với Châu Dã.

"Khóc gì chứ, anh còn sống mà."

"Anh còn nói!"

Châu Dã hận không thể khóc lớn một trận bởi vì anh trai vẫn còn sống sờ sờ trước mắt mình vậy mà hiện tại lại bị Cung Tuấn chọc cho có chút giận dỗi, cô đưa tay đánh mạnh lên vai hắn, Cung Tuấn lập tức nhăn mặt. Châu Dã thoáng chốc giật mình vội vàng dìu lấy Cung Tuấn. Hắn lại còn cười chọc ghẹo cô.

"Biết lo lắng cho anh rồi?"

"Đau sao?"

"Có chút thôi, không đáng ngại."

"Xin lỗi."

Cung Tuấn mỉm cười nghiêng đầu nhìn Châu Dã, trong ánh mắt thiếu nữ hiện rõ vẻ đau xót lo lắng, tựa như ánh trăng đêm sáng trong nhưng lại u tịch, làm lòng người cảm thấy day dứt không yên. Châu Dã nhìn hắn, ngoài vẻ là không lo lắng gì nữa nhưng hắn biết rõ hơn ai hết, Châu Dã đang buồn đến mức nào. Buồn vì anh trai mình lừa dối mình một chuyện lớn như vậy.

Chú Trương im lặng hồi lâu sau đó mới nói mấy câu.

"Ngân Lâm tự sát rồi."

Cung Tuấn hơi bất ngờ nhìn chú Trương."Tự sát?"

Chú Trương gật đầu: "Cắt cổ tự sát trong phòng giam."

Cung Tuấn lại chỉ im lặng mà gật đầu, tựa như có hàng vạn loại cảm xúc ngổn ngang chồng chất trong đầu hắn. Hắn không biết mình đang bị làm sao, có lẽ là cảm thấy thương xót cho Ngân Lâm, cảm thấy y cũng từng là một thiếu niên tốt vậy mà lại vì chữ hận mà trở nên đáng thương như vậy. Cung Tuấn từng ghét Ngân Lâm, từng cho rằng y bị điên mới làm những trò như vậy nhưng chính hắn lại không biết rằng Ngân Lâm làm những chuyện đó tất cả đầu đuôi mọi chuyện đều bắt nguồn từ hắn, từ thứ tình cảm đơn phương của Ngân Lâm dành cho hắn. Cung Tuấn không muốn nghĩ thêm nữa.

Sau khi chú Trương rời đi, Châu Dã vẫn ở lại để chăm sóc Cung Tuấn và Trương Triết Hạn, tiện thể chơi cùng đứa nhóc Cung Tuệ Tú. Nhóc con vừa thấy ba Cung đã khóc nháo một trận dỗ mãi mới chịu nín mà im lặng ngồi chơi cùng cô út Châu Dã.

Trương Triết Hạn hiện tại vẫn chưa tỉnh, Cung Tuấn cũng mệt mỏi mà nằm ngủ ở giường bên cạnh, hắn kiệt sức rồi vậy mà tâm trí không thể không lo cho Trương Triết Hạn được, hắn chỉ chợp mắt được một lúc rồi lại thức dậy bởi cơn đau nhói trên cơ thể, căn bản chẳng nghỉ ngơi nổi 2 tiếng đồng hồ.

Cung Tuấn chậm rãi bước xuống giường, theo thói quen mà đến ngồi bên cạnh Trương Triết Hạn đưa tay nắm chặt bàn tay anh, hàng mi rũ xuống đầy vẻ mệt mỏi nhìn ngắm gương mặt Trương Triết Hạn thật lâu, khi đôi mắt anh có chút động hắn liền vô thức siết tay lại, trái tim cũng hệt như chậm đi vài nhịp.

Trương Triết Hạn dần mở mắt tỉnh lại, đối diện với cơn đau nhói trên cơ thể cũng có chút nhíu mày, anh nhận ra có thứ ấm áp đang bao phủ lấy bàn tay mình liền hơi ngoái đầu nhìn. Cung Tuấn cả người băng bó mặt mũi cũng sưng húp chằng chịt vết thương lớn nhỏ, hắn hình như muốn nói gì đó chỉ là môi mấp máy rồi lại im bặt. Trương Triết Hạn ho khan một tiếng, khàn giọng nói với Cung Tuấn.

"Sao không nằm nghỉ ngơi?"

Cung Tuấn chỉ lắc đầu rồi mỉm cười, dường như quên mất bản thân cũng đang đau muốn chết. Hắn dùng bàn tay còn lành lặn nhất của mình áp lên má Trương Triết Hạn, dùng sự dịu dàng nhất để xoa nhẹ nhàng trên làn da phiếm hồng của anh. Cung Tuấn hơi chớp mắt, thoáng có cảm giác muốn rơi nước mắt. Hoá ra hắn cũng yếu đuối như vậy, vừa thấy Trương Triết Hạn tỉnh lại hắn liền không nhịn được muốn vùi đầu vào lòng anh khóc một trận, muốn để bản thân giống như một đứa trẻ con chứ không phải người đàn ông trưởng thành nữa.

Trương Triết Hạn có chút không tin nổi mà chớp mắt vài cái, bàn tay Cung Tuấn hơi run lên, hắn hơi khịt mũi rồi lại sờ má Trương Triết Hạn lâu hơn một chút. Trương Triết Hạn nhìn hắn hiện tại không biết nên bày ra vẻ mặt gì mới được.

Cung Tuấn lại ngước mắt lên nhìn Trương Triết Hạn, hắn nghĩ đến một điều gì đó trong vô thức liềm mỉm cười rất dịu dàng.

"Tháng sau chúng ta cùng nhau làm lại giấy kết hôn được không? Còn cả kỷ niệm ngày cưới nữa, rồi cùng nhau đi du lịch được chứ?"

Trời đêm ở bên ngoài thật sự nhìn không rõ cảnh vật, chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc thổi lên lá cây. Cả căn phòng trở nên thật yên tĩnh chỉ còn tiếng hít thở đều đặn và tiếng trái tim đập mạnh liên hồi. Trương Triết Hạn không trả lời chỉ chậm rãi gật đầu, cả hai nhìn nhau thật lâu nhưng một lời cũng không nói.

Trương Triết Hạn nắm lấy tay Cung Tuấn đặt lên chiếc bụng đang có chút nhô cao của mình, Cung Tuấn vẫn chưa hiểu gì nhưng sau khi chạm vào hắn mới nhận ra. Trương Triết Hạn nhìn gương mặt bất ngờ của Cung Tuấn rồi mỉm cười, có lẽ trong khoảnh khắc này điều anh muốn cho Cung Tuấn biết nhất chỉ có thể là sinh mệnh bé nhỏ này mà thôi. Cung Tuấn vẫn đặt tay ở đó, hơi run lên, hốc mắt cũng đỏ bừng. Hắn nhìn Trương Triết Hạn, vẻ mặt có chút không tin nổi. 

"Thật sao?"

Trương Triết Hạn gật đầu: "ba tháng."

Cung Tuấn mừng đến phát điên, hắn cười thật tươi mà nhìn Trương Triết Hạn, cảm giác cơn đau trên cơ thể hoàn toàn bị xua đi hết thảy, hắn muốn nhảy cẫng lên, muốn ôm thật chặt lấy Trương Triết Hạn, muốn cho cả thế giới này biết hắn lại được làm cha một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com