Chương 47: Chỉ Cần Có Sự Nhẫn Nại
Ánh đèn dần được bật mở sáng rực cả một con đường. Trương Triết Hạn cùng mẹ Trương và Cung Tuệ Tú đi dạo ở trên đường, nhóc con hai tay nắm lấy hai người chậm rãi vừa đi vừa ngâm nga câu hát vừa được học ở nhà trẻ, rất ít khi nghe nhóc hát bởi vậy Trương Triết Hạn khá bất ngờ. Có lẽ hôm nay nhóc ở nhà trẻ rất vui vẻ đây mà.
Trời chỉ vừa chập tối mà thôi, bầu trời vẫn còn lốm đốm mấy áng mây sáng trưng đang trôi lững lờ như một bức tranh được vẽ bởi những đứa trẻ con, nguyệch ngoạc tô vẽ lên đó đầy màu sắc. Trương Triết Hạn im lặng để nghe rõ tiếng Cung Tuệ Tú hát, nghe rõ bé con dù ngọng nghịu nhưng vẫn cất cao tiếng ca vui tươi, anh cũng thấy vui lây với nhóc, chỉ cần nhóc được vui thì anh cũng sẽ được vui.
Mẹ Trương bỗng nhiên thở dài một hơi khiến Trương Triết Hạn cũng quay qua nhìn thử, chỉ thấy ánh mắt bà mông lung không rõ đang suy nghĩ điều gì đó, đôi mày chau lại thoạt nhìn rất bất an. Mẹ Trương quay qua nhìn anh rồi trầm giọng.
"Mẹ không muốn con phải khổ, con không nhớ nó đã làm những gì sao?"
Trương Triết Hạn bất giác khựng lại, Cung Tuệ Tú đang bước đi cũng phải ngước lên nhìn.
Trương Triết Hạn nhìn mẹ Trương, trong mắt bà hiện lên vẻ xót xa man mác vì nỗi lòng của một người mẹ hết mực thương con. Trương Triết Hạn khẽ trả lời lại.
"Con biết mẹ lo lắng cho con nhưng nếu con bỏ đi đứa nhỏ này sẽ thế nào đây ạ? Nó sẽ khổ sở hơn cả con nữa."
Trong mắt Trương Triết Hạn chứa đầy nỗi u buồn, mẹ Trương nhìn thấy hết thảy nhưng bà không thể chịu đựng được nếu một ngày nào đó con trai mình lại bị làm tổn thương lần nữa, bà muốn thuyết phục anh theo bà trở về Mỹ, rời bỏ cái nơi đầy rẫy đau khổ này.
"Con có thể đưa nó cùng đi, chúng ta có đủ điều kiện để nuôi dưỡng một cách tốt nhất."
"Nhưng mẹ ơi, con vẫn yêu anh ấy. Mẹ đừng ép con mà."
Hốc mắt Trương Triết Hạn thoáng chốc đỏ lên, anh cảm thấy lồng ngực có chút thắt lại, anh biết mẹ thương mình, xót mình, đó là lẽ đương nhiên khi một người mẹ từng chứng kiến con mình đau buồn nhưng từ chiều đến giờ mẹ vẫn luôn nhắc đi nhắc lại một chuyện là đưa anh về Mỹ, anh không muốn như vậy chút nào, nó giống như đang ép buộc vậy. Cung Tuệ Tú không hiểu chuyện gì chỉ đứng im lặng ôm lấy chân Trương Triết Hạn rồi ngước lên nhìn, ánh mắt nhóc con long lanh như hạt nước tròn trịa mở to, cứ há miệng chớp mắt tò mò nhìn ba.
"Mẹ tha thứ cho Cung Tuấn được không ạ, đừng bắt con rời khỏi đây được không ạ?"
Mẹ Trương nhìn con trai mình như bây giờ bà cũng rất đau lòng, ở bên cạnh Cung Tuấn thì Trương Triết Hạn chưa có lấy nổi một ngày yên bình, trong lòng bà đau lắm, thấy con mình chịu biết bao khổ cực vì cuộc hôn nhân này bà chỉ biết khóc trong im lặng vì thương con. Tại sao con trai lại có thể ngốc đến mức khiến bà đau lòng như thế này vậy chứ, bà chỉ đành thở dài, tuy rằng không cam lòng nhưng cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở coi như cho qua chuyện này. Mẹ Trương hít sâu một hơi sau đó đưa tay xoa đầu con trai, bà chậm rãi hạ mắt rồi chỉ đành gật đầu.
"Được rồi, ta nghe con. Ta nghe theo con là được chứ gì."
Trương Triết Hạn nghẹn ngào cười lên, đôi mắt càng lúc càng cay khiến anh hơi chớp mắt một cái, có lẽ đây là điều mà anh mong muốn nhất bây giờ, anh biết rõ mẹ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Cung Tuấn như vậy nhưng như thế này đã là quá khoan hồng cho hắn rồi.
Trời đông quả thực có chút lạnh lẽo, buổi tối thường có gió bấc thổi qua lạnh buốt, Cung Tuấn đứng ở trước cửa chờ đợi đã rất lâu kể từ lúc mẹ vợ và Trương Triết Hạn đi dạo, hắn cứ đứng đó ngóng hình bóng của Trương Triết Hạn xuất hiện. Trên người chỉ mặc đơn lẻ một chiếc áo len cổ lọ và quần kaki đơn giản khiến Cung Tuấn có hơi run lên, hắn khoanh tay trước ngực đi đi lại lại trước cửa hồi lâu, sau khi đã nhìn thấy bóng dáng đứa nhóc nhà mình chạy như bay ở phía xa xa hắn mới yên tâm.
Cung Tuệ Tú chạy vội trên đường ở phía sau là Trương Triết Hạn và mẹ Trương đang vừa đi vừa bất đắc dĩ cười nhóc, Cung Tuệ Tú rất vội, khi thấy Cung Tuấn đứng ở trước cửa thì càng nhanh chân hơn, hai mắt sáng rực lên tăng tốc chạy ùa vào lòng Cung Tuấn, nhóc con thở phì phò mệt rã rời nhưng vẫn cười rất tươi tắn.
"Ba ơi lúc nãy con gặp một bé cún đó." Cung Tuệ Tú miệng nhanh nhảu nói vào bên tai Cung Tuấn, giọng nói vẫn còn khá run rẩy.
"Thế sao?" Cung Tuấn bế nhóc con lên rồi hỏi.
Cung Tuệ Tú lại tiếp tục trả lời:
"Đúng rồi, bé còn chạy theo con cơ nhưng con thấy hơi sợ nên con chạy nhanh lắm. Sau đó ba Trương bảo bé sẽ không cắn..."
Cung Tuấn im lặng nghe Cung Tuệ Tú kể lại việc mình chạy trốn một chú cún nhỏ sau đó còn bị ngã, nhóc con kể rất chăm chú, tay cũng huơ huơ ra hiệu làm cho Cung Tuấn cũng phải bật cười. Mẹ và Trương Triết Hạn cũng đã về tới, Cung Tuấn cúi chào mẹ Trương một cái rồi nhanh chóng đưa Cung Tuệ Tú vào nhà, nhóc con quen thói mỗi khi chơi xong sẽ bắc ghế lên bồn để rửa tay rất quy củ, trong bữa ăn cũng yên phận ăn xong mới nói chuyện, thật sự được nuôi dạy rất tốt. Sau bữa ăn tối đương nhiên rất rảnh, Cung Tuệ Tú ngồi trên đùi bà ngoại kể cho bà nghe những chuyện vui ở nhà trẻ mà mình gặp, kể đến nỗi bản thân cũng buồn ngủ sau đó lại tựa lên vai bà ngủ lúc nào không hay.
"Mẹ cứ ngủ ở phòng cháu, để cháu qua phòng bọn con ngủ cũng được ạ."
Cung Tuấn nhanh chóng đi đến muốn đỡ lấy Cung Tuệ Tú, kết quả bị mẹ Trương hất tay ra.
"Tối nay để ta ngủ với Tuệ Tuệ."
"Nhưng mà lỡ như ban đêm cháu nó khóc thì con sợ sẽ phiền đến mẹ."
"Ta chăm được, chẳng lẽ cậu nghĩ ta không thể chăm sao?"
"Con không có ý đó ạ."
Cung Tuấn biết hắn đuối lý cũng không biết làm sao chỉ có thể đưa ánh mắt qua phía Trương Triết Hạn để hỏi ý kiến. Trương Triết Hạn không nói gì mà gật đầu một cái, Cung Tuấn hiểu ra nên cũng không ngăn cản mẹ Trương mà chỉ để cho bà bế Cung Tuệ Tú vào phòng ngủ.
Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn bất đắc dĩ mà bật cười, cả hai cũng đưa nhau trở về phòng ngủ ở bên cạnh đó.
Cung Tuấn ngồi trên giường xoa bóp vai cho Trương Triết Hạn một hồi lâu, hắn suy nghĩ gì đó do dự mãi mới dám mở lời hỏi Trương Triết Hạn.
"Hình như mẹ ghét anh lắm phải không?"
Trương Triết Hạn hơi im lặng sau đó gật đầu đáp lại, việc này cũng chẳng cần giấu diếm gì, Cung Tuấn hoàn toàn có thể tự mình nhận ra.
Cung Tuấn hơi ngưng lại một lúc sau mới tiếp tục.
"Mẹ ghét cũng đúng." Cung Tuấn ngậm ngùi một chút.
"Mẹ có lý do cả." Trương Triết Hạn hơi ngoái đầu lại nhìn.
"Anh biết, dù gì cũng là do anh mà."
"Vậy thì anh phải làm sao cho bà không ghét anh nữa đi."
"Anh cố lắm rồi nhưng mà bà vẫn không chịu."
"Phải kiên nhẫn." Trương Triết Hạn nghiêm giọng.
Cung Tuấn cũng biết rõ hắn phải kiên nhẫn chứ nhưng hắn thật sự không biết làm cách nào mới khiến mẹ Trương không còn ác cảm với mình, hắn là một người thông minh nhưng với chuyện này hắn thật sự lực bất tòng tâm.
Cung Tuấn ngưng xoa bóp sau đó bỗng ôm lấy Trương Triết Hạn thật chặt. Hắn thở dài đầy mệt mỏi, cằm đặt trên vai Trương Triết Hạn mà không nói thêm lời nào. Trong lòng hắn rối lắm, nếu như là trước kia hắn sẽ rất dễ dàng làm mẹ Trương nguôi giận nhưng bây giờ đã khác rồi, việc xấu hắn làm cũng như bát nước đã đổ đi, vớt vát lại không thể kịp nữa, mẹ Trương như vậy đã rất nhân từ với hắn rồi, chỉ là mẹ Trương vẫn không nhìn hắn vào mắt, ghét bỏ thậm chí có lúc cũng muốn chửi hắn.
Nhớ lại thời gian trước kia hắn mới đến ra mắt nhà Trương Triết Hạn, người lớn trên dưới nhà anh đều có mặt đông đủ, mỗi người đều nhìn hắn bằng cặp mắt khó coi chỉ duy nhất mỗi mình mẹ Trương là dịu dàng đối xử với hắn như con cháu trong nhà. Mẹ rất tốt với hắn, có gì cũng chỉ bảo tận tình cho hắn.
Thật ra nếu nói là chính hắn đánh mất niềm tin đối với bà là đúng, hắn làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy, có người mẹ vợ nào mà không ghét hắn được chứ. Cung Tuấn lại thở dài vùi mặt vào vai Trương Triết Hạn.
Trương Triết Hạn đưa tay lên xoa đầu hắn, lời nói cũng nhẹ nhàng an ủi, anh cảm nhận được tâm sự khó nói của Cung Tuấn càng vì vậy mà cố gắng giúp hắn có thêm động lực.
"Rồi mẹ sẽ tha thứ cho anh thôi, mẹ là người dễ mềm lòng."
"Ừm." Cung Tuấn khẽ gật đầu.
"Bây giờ có thể đi ngủ chưa? Em buồn ngủ lắm rồi đây."
Trương Triết Hạn có chút bất mãn mà nhăn mặt, vòng tay của Cung Tuấn siết chặt như vậy, gần như có thể ôm trọn cái bụng lớn của anh. Cung Tuấn cũng hiểu rõ, hắn nhanh chóng đỡ lưng Trương Triết Hạn nằm xuống sau đó tắt đèn.
Cung Tuấn lại như thường lệ thức dậy rất sớm để dọn dẹp nhà cùng với việc đánh thức Cung Tuệ Tú, hắn chậm rãi gõ cửa trước sau đó mới đẩy cửa đi vào, rón rén bước đến tưởng nhóc con chưa dậy hoá ra nhóc đang được bà ngoại thay đồ cho. Khuy áo được cài kĩ càng và chiếc nơ xanh bé xinh quàng trên cổ áo. Nhóc con vừa thấy Cung Tuấn đã nhảy xuống giường nhanh chóng nhào vào lòng hắn.
"Ba ơi, hôm nay bà ngoại ngủ với con nữa nhé." Cung Tuệ Tú tròn mắt ôm lấy chân Cung Tuấn.
Cung Tuấn mỉm cười gật đầu, hiếm khi nhóc con được ở cạnh bà ngoại, cứ để nhóc toại nguyện đi.
Khi đã cho Cung Tuệ Tú ăn sáng xong Cung Tuấn liền đưa nhóc đến nhà trẻ, suốt cả đường đi Cung Tuệ Tú trò chuyện rất hăng say, đến lúc vào cổng nhà trẻ mới ôm tạm biệt Cung Tuấn sau đó đi vào. Nhìn thấy bóng con khuất dần sau cánh cửa lớp học hắn mới xoay người đi ra xe. Hắn nhớ được hôm nay là ngày phải đưa Trương Triết Hạn đi khám thai định kì, hắn nhang chóng nhấn ga nổ máy trở về nhà, trên đường không quên mua chút thức ăn để buổi trưa có thể nấu nướng. Dù sao ăn ở nhà vẫn là đảm bảo nhất.
Nhưng đến lúc về nhà Trương Triết Hạn lại bảo muốn ăn ở ngoài.
Cung Tuấn chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.
Cung Tuấn chuẩn bị sổ khám của Trương Triết Hạn sau đó lấy một chiếc áo khoác mặc vào cho anh, găng tay cũng đeo vào, khăn quàng cổ bằng len cũng được hắn tỉ mỉ quàng lên cổ cho anh. Chuẩn bị xong hết hắn mới cho anh ra khỏi phòng. Trương Triết Hạn từ trên xuống dưới được bao kín, Cung Tuấn chỉ sợ gió sẽ thổi lạnh người anh, hắn dìu anh vào xe ở ghế phụ lái sau đó mới mở cửa xe cho mẹ vợ.
Suốt cả dọc đường Cung Tuấn không dám nói một lời quá phận, hắn tập trung lái xe và để cho Trương Triết Hạn cùng mẹ Trương nói chuyện với nhau. Đến bệnh viện Trương Triết Hạn đi cùng mẹ Trương vào trước sau đó Cung Tuấn mới đi vào theo sau, Trương Triết Hạn đã đến đây rất nhiều lần hiện tại đã quen đường rõ lối. Anh vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ cùng mẹ Trương, đi hết một cái hành lang thì cũng tới nơi.
Cung Tuấn đi đến gõ cửa phòng sau đó mới mở cửa bước vào, đây là bác sĩ riêng mà Cung Tuấn thuê cho Trương Triết Hạn vậy nên ngày hôm nay phòng của anh ta không có bệnh nhân.
Sau một hồi kiểm tra mọi thứ tổng quát, bác sĩ nhanh chóng in bản siêu âm ra đưa cho Cung Tuấn. Hình hài nhỏ bé đang nằm cuộn tròn trong bụng, hiện tại có thể thấy rõ tay chân của bé con, Cung Tuấn nhìn thật kỹ, bé con trông rất đáng yêu khiến hắn vừa nhìn cũng đã không thể giấu được nụ cười.
Bác sĩ nhẹ giọng truyền đạt lại tình trạng cho Cung Tuấn.
"Bé gái vẫn rất khoẻ mạnh, huyết áp và tim ổn định nhưng trong thời điểm này nên hạn chế hoạt động mạnh vì rất dễ gây động thai và nguy hiểm cho cả hai cha con. Tháng sau quay lại kiểm tra là được."
Cung Tuấn nghe xong cũng gật đầu đã hiểu.
Đứa trẻ này đối với cả Cung Tuấn lẫn Trương Triết Hạn chính là một món quà to lớn thứ hai chỉ sau Cung Tuệ Tú, nó như mặt trời nhỏ soi sáng rực rỡ ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo này của Cung Tuấn, là mối liên kết giữ hắn và Trương Triết Hạn thêm bền chặt lại với nhau.
Sau khi đã khám và lấy một số thuốc bổ xong thì cả ba người cũng rời đi, vì Trương Triết Hạn đã đề nghi sẽ ăn ở ngoài vậy nên Cung Tuấn lái xe đến một nhà hàng ở gần đó mà hắn thích, coi như trưa nay sẽ dùng bữa ở đây vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com