Chương 50: Trêu chọc
Chương này ngắn lắm, hứa chương sau sẽ dài hơn. Sắp hoàn rồi ô dê!!!!!
Có lẽ ngay tại thời điểm này, người khiến mẹ Trương lo lắng nhất vẫn là Trương Triết Hạn, khi đứng giữa lựa chọn rời đi và ở lại thì mẹ vẫn quyết định rời đi, cái ôm tạm biệt lúc ở sân bay mẹ đã khóc, có lẽ là giọt nước mắt hạnh phúc chăng?
Hạnh phúc khi thấy con trai cuối cùng cũng có thể yên bình ở bên người thương.
Trương Triết Hạn tiễn mẹ ở sân bay, khi bóng mẹ khuất dần ở đoàn người anh vẫn còn đứng đó nhìn rất lâu.
Tựa như ngàn nỗi nhớ mong đều ùa về trong lòng anh, anh quay đầu ra ngoài nơi Cung Tuấn đang đứng đợi từ trước. Cung Tuấn nhanh chóng đi đến dìu anh ngồi vào xe, hắn không hỏi điều gì, chỉ mỉm cười thật nhẹ nhàng với anh. Hắn biết anh không nỡ xa mẹ Trương, muốn mẹ ở lại thêm cùng mình lâu hơn nữa. Dù sao cũng là mẹ con ruột thịt, xa cách như vậy ai mà chẳng không buồn đôi phần.
Tuyết rơi trắng xoá cả con đường, lúc đi qua một số nơi còn thấy trẻ con cùng nhau đùa nghịch dưới nền tuyết dày đặc, chúng vui vẻ ném tuyết vào nhau, xô xô đẩy đẩy lăn lóc trong tuyết cứ như những chú cún con vờn nhau vậy, Trương Triết Hạn nghĩ, sau này con mình chắc cũng sẽ như thế.
"Thích sao?"
Cung Tuấn đột nhiên lên tiếng cắt ngang đi bầu không khí ảm đảm trong xe, hắn vẫn tập trung lái xe chỉ là có vài lần hơi liếc nhìn Trương Triết Hạn một chút.
Trương Triết Hạn cũng rất thành thật gật đầu một cái.
"Nhìn bọn trẻ con chơi đùa đúng là thích thật."
"Sau này con chúng ta cũng sẽ như vậy." Cung Tuấn vừa chú ý lái xe vừa nói.
Đúng là trẻ con vô âu vô lo đâu giống người trưởng thành như bọn họ nghĩ ngợi đủ thứ trên đời. Lúc trước còn bé thật muốn nhanh chóng được lớn lên, tưởng rằng khi lớn rồi sẽ được tự do vui vẻ ai ngờ rằng lúc lớn lên rồi mới biết càng trưởng thành sẽ càng cô đơn.
Cung Tuấn liếc nhìn gương mặt hơi buồn bã của Trương Triết Hạn một chút sau đó đưa bàn tay qua nắm lấy tay anh, ở ngoài trời có chút lạnh anh lại chẳng thèm đeo găng tay, bàn tay cũng lạnh cóng cả rồi. Hắn nhanh chóng tấp xe vào lề đường, kéo từ trong ngăn nhỏ ra một đôi găng tay rồi tỉ mỉ đeo vào cho Trương Triết Hạn.
"Trời lạnh như vậy mà lại không chịu đeo."
Hắn hơi cau mày chất vấn, rõ ràng đã nhắc trước phải đeo găng tay rồi mà vẫn không chịu nghe lời.
Trương Triết Hạn hơi trề môi rồi đưa đôi tay đã được đeo găng tay kín đáo lên áp vào má Cung Tuấn, chậm rãi xoa xoa.
"Đã đeo rồi đây này."
"Nếu anh không đeo cho em thì em định để thế này chứ gì?"
"Không đáng ngại đâu, dù sao cũng ở trong xe mà."
Trương Triết Hạn xoa hai má Cung Tuấn vài lần, bàn tay đã ấm dần lên trông thấy. Cung Tuấn cảm nhận được vậy nên đôi mày mới dần giãn ra.
Hắn mỉm cười thở dài rồi quay lại lái xe đi tiếp.
Buổi chiều sau khi Cung Tuệ Tú được đón từ nhà trẻ về và không còn thấy bà ngoại đâu nữa, nhóc đã có chút thất vọng vì ba Cung không nói cho nhóc biết bà ngoại về mất rồi. Nhóc con mặt mày xám xịt liếc nhìn Cung Tuấn, hai má phúng phính như chú cá nóc phồng lên, nhóc ngồi khoanh tay trước ngực trông rất giống một ông cụ non.
"Ba không nói!"
Nhóc con đẩy tay ba Cung đang vươn đến ôm lấy mình, nhóc vẫn còn giận lắm.
Cung Tuấn ngồi xổm trước mặt Cung Tuệ Tú, vừa vươn tay đến đã bị hất đi cũng có chút ủy khuất, con trai thế mà lại giận dỗi mình cả một buổi tối rồi, đến giờ vẫn còn chưa chịu nguôi giận.
"Ba xin lỗi được chưa, ba sai rồi được chưa?"
Trương Triết Hạn ngồi bên cạnh nghe câu xin lỗi đầy thiếu đánh của Cung Tuấn cũng phải bật cười. Hai cha con này cả cha cả con đều giống y như nhau, đều là trẻ con nhưng chỉ khác biệt ngoại hình mà thôi.
Sau một lúc dỗ dành thì cuối cùng Cung Tuệ Tú cũng nguôi giận phần nào, nhóc nằm giữa hai ba rồi lầm bầm.
"Thế bà ngoại lúc nào quay lại nhà mình ạ?"
"Bà sẽ không đến nhà mình nữa, khi nào ba Trương sinh em bé xong chúng ta sẽ qua thăm bà."
"Tại sao ạ?" Nhóc tròn mắt quay lại nhìn Cung Tuấn.
"Vì bà bị ốm đó, như con bị ốm thì con cũng sẽ mệt đúng không nào? Vậy nên bà mệt, bà không thể đến chơi với chúng ta được."
Cung Tuệ Tú được nghe giải thích xong cũng tỏ ra đã hiểu mà gật đầu.
Nhóc con nhanh chóng được ba Cung dỗ dành đi ngủ, việc của nhóc trong ngày hôm nay cũng coi như đã xong.
Cả ngày hôm nay Trương Triết Hạn khá ít nói, có lẽ vẫn buồn vì mẹ Trương về Mỹ quá vội vã, anh nằm trên giường từ nãy đến giờ cũng chẳng nói câu gì, hiện tại kể cả khi Cung Tuệ Tú đã ngủ say và được Cung Tuấn đặt nằm ở một bên thì anh vẫn chẳng nói gì.
"Đừng buồn nữa, chúng ta sẽ qua thăm mẹ mà."
"Em không buồn."
Trương Triết Hạn gạt tay Cung Tuấn ra, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, giọng điệu có chút trầm mặc.
"Cung Tuấn."
"Hả?"
Trương Triết Hạn dựa vào lưng giường, nhìn sâu vào đôi mắt của Cung Tuấn liền khiến hắn nghiêm túc vểnh tai lên nghe, tựa như câu sau mà Trương Triết Hạn nói ra sẽ khiến hắn căng thẳng đến ngu ngốc luôn vậy.
Cung Tuấn chớp chớp mắt ngồi thật tử tế chờ đợi lời nói tiếp theo của Trương Triết Hạn, kết quả chỉ thấy anh thở dài.
"Làm sao vậy? Em có gì muốn nói thì mau nói đi."
Cung Tuấn gấp đến nói năng có chút lộn xộn, hắn nắm lấy tay Trương Triết Hạn rồi lại xoa dịu dàng, hắn sợ rằng anh đang có gì khó chịu trong người. Trương Triết Hạn chậm rãi rũ mi, anh cứ thở dài càng khiến Cung Tuấn bối rối hơn.
Chẳng lẽ hắn lại làm sai gì nữa rồi.
Trương Triết Hạn lại nhìn hắn, lần này hình như có chút chuyển biến khiến Cung Tuấn căng thẳng đến gần như nín thở, chờ đợi câu nói của anh.
Trương Triết Hạn chán chường nhẹ giọng.
"Đói thật đấy, nhưng nếu ăn bây giờ thì sẽ béo thêm."
Trương Triết Hạn thở dài rồi lại làm bộ mệt mỏi ủ rũ với Cung Tuấn.
Cung Tuấn bị doạ cho mất hồn mất vía, nghe xong lại có chút không tin được. Đây là đang bị trêu sao?
"Cung Tuấn à, có lẽ con lại đói rồi."
Trương Triết Hạn xoa xoa bụng tròn trước mặt Cung Tuấn, nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của hắn cũng thật buồn cười. Bị trêu có một chút mặt mày đã xám xịt như vậy. Cung Tuấn lại nhìn anh, bất đắc dĩ nựng má anh một cái.
"Viện cớ."
Sau đó mỉm cười rồi bước xuống giường để ra ngoài. Trương Triết Hạn nhìn theo bóng lưng hắn, vẫn một dáng vẻ cao ngạo như trước nhưng lại không còn khí thế áp bức nữa, thật khiến người khác muốn trêu chọc. Cung Tuấn lại đi vào với một tô cháo vừa phải, hắn đã lường trước được đêm khuya Trương Triết Hạn sẽ đói vậy nên chuẩn bị một chút cháo, buổi tối ăn cơm anh ăn rất ít, đến đêm chắc chắn là sẽ đói lắm.
Trương Triết Hạn vui vẻ được Cung Tuấn đút từng muỗng cháo cho ăn, mùi vị chẳng khác ngày thường là bao nhưng anh vẫn rất thích, có lẽ bởi vì nó chính là do Cung Tuấn tự tay nấu cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com