Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Đi Chơi Cuối Tuần

Buổi sáng hôm nay là ngày nghỉ của Cung Tuệ Tú nên nhóc được đặc cách ngủ quá giờ một chút, tới tận 8 giờ ba Cung của nhóc mới gọi nhóc dậy, vừa vặn thời điểm gọi cả ba Trương của nhóc luôn. Hôm nay ba Cung hứa sẽ đưa nhóc và ba Trương đi chơi bởi vậy từ lúc ăn sáng xong nhóc đã phấn khích đến độ không ngừng hỏi ba giờ sẽ đi, khiến Cung Tuấn dù đang ở trong bếp hay trong phòng đều bị chính con trai mình bám theo không rời.

Cung Tuấn bế Cung Tuệ Tú trên tay, Trương Triết Hạn đi ở bên cạnh sóng vai cùng nhau đi ra ngoài, cũng chẳng biết Cung Tuấn sẽ đưa bọn họ đi đâu, Trương Triết Hạn chỉ có thể chờ xem điểm đến mà thôi.

Thật ra lúc đầu Cung Tuấn không muốn có buổi đi chơi này, chỉ là hắn lỡ miệng hứa với Cung Tuệ Tú cuối tuần sẽ cho nhóc đi thủy cung ngắm cá rồi, không thể thất hứa được, bởi vậy mới có cớ sự như hôm nay. Một phần hắn vì tình hình của Trương Triết Hạn nên mới không muốn đi, một phần vì những ngày như vậy chắc chắn đông người, tới nơi đó lại vì tính tò mò của con trai mà ở lại quá lâu, Trương Triết Hạn chắc chắn sẽ khó chịu trong người.

Cả nhà ba người nhanh chóng đến nơi, trong lúc đợi mua vé vào cửa Cung Tuấn cũng tiện tay mua cho nhóc con nhà mình một chiếc kẹo bông gòn, nhóc con vừa nhận được liền thích thú không thôi, cả gương mặt đều thập phần rạng rỡ, bàn tay nhỏ nắm lấy cây kẹo bông to hơn một cái đầu của nhóc, tay còn lại ôm lấy cổ Cung Tuấn.

"Ba ơi màu hồng." Nhóc con chỉ chỉ vào cây kẹo, có một dải bông màu hồng đang bao bọc lấy phần bông trắng tinh ở bên trong. Trương Triết Hạn gật đầu rồi mỉm cười với nhóc, cả quãng đường đi thấy Cung Tuệ Tú luôn phấn khích không thôi cũng để Trương Triết Hạn hiểu ra, nhóc chờ ngày này lâu lắm rồi. Trước đây luôn miệng muốn đi thủy cung chơi, kết quả Cung Tuấn quá bận, căn bản không thể đưa nhóc đi được.

Cung Tuấn nhận lấy ba tấm vé sau đó nắm lấy tay Trương Triết Hạn chậm rãi đi vào, dòng người đông đúc tấp nập, đi đi lại lại, nếu vô tình không chú ý chắc chắn sẽ bị đụng phải. Cung Tuấn rất cẩn thận để Trương Triết Hạn đi phía trước, bản thân đi phía sau để chú ý đến anh nhiều hơn. Hắn vừa bế Cung Tuệ Tú vừa chú ý Trương Triết Hạn, cho tới khi đã vào trong thủy cung hắn mới thả Cung Tuệ Tú xuống đi bộ.

Nhóc con phấn khích chạy một vòng nhìn ngắm mấy chú cá đủ các thể loại đang bơi trong nước, không những cá mà còn có rùa, có sứa, chúng nô đùa cùng với nhau tạo nên một bức tranh dưới đáy đại dương đẹp mắt, Cung Tuệ Tú áp sát vào mặt kính nhìn mấy chú cá đang bơi, được một lúc lại chạy đi chỗ khác.

Cung Tuấn cùng Trương Triết Hạn đi theo sau Cung Tuệ Tú, luôn miệng nhắc nhỏ con chạy chậm lại một chút nhưng có vẻ không khả thi, nhóc con đang thích thú với những điều mới lại, nhất thời không quan tâm đến lời của ba nói ở phía sau.

Trong thủy cung khá nhiều người, lúc đi lại Cung Tuấn khá chú ý đến Cung Tuệ Tú bởi nhóc luôn nhảy chân sáo chạy lung tung khắp nơi, Trương Triết Hạn thì lại chậm chạp trong việc đi lại, hắn chỉ cho anh đi một lúc liền để anh ngồi xuống ngay, hồi sau mới tiếp tục đi.

Trương Triết Hạn không bài xích chuyện này, dù sao thì đi nhiều quá thật sự cũng rất mệt, anh nghe lời Cung Tuấn, tùy ý hắn sắp đặt.

Cung Tuệ Tú gần như đã đi hết cả thủy cung rộng lớn này, nhóc giống như không biết mệt mỏi, chạy dọc theo đoạn hành lang dài đằng đẵng, chỉ cần thấy chú cá nào lạ liền sẽ quay đầu rồi chỉ tay với ba mình đang đi phía sau. Không hổ là Cung Tuệ Tú, chỉ cần tò mò liền hỏi ngay người ba đầy kiến thức của nhóc.

Ba Cung Tuấn.

"Ba ơi, con to to."

Cung Tuấn nheo mắt nhìn theo hướng tay Cung Tuệ Tú chỉ, ở đó có rất nhiều cá nhưng chỉ có một vài con lớn, không biết Cung Tuệ Tú là đang chỉ con nào.

"Con đang chỉ chỗ nào?"

"Con to to kìa." Cung Tuệ Tú áp sát vào mặt kính rồi chỉ, cả Cung Tuấn lẫn Trương Triết Hạn đều không biết nhóc đang chỉ con nào trong số những loại cá đa dạng ở đây.

Cung Tuệ Tú có chút nản lòng, nhóc chỉ đến vậy ba cũng không biết, nhóc liền lủi thủi đi tiếp.

Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn vẻ mặt ngây ngốc chẳng hiểu nổi, hắn cũng thật sự không biết đang chỉ con nào mà.

Trương Triết Hạn chỉ vỗ lên cánh tay hắn đang đặt trên vai mình rồi mỉm cười tỏ ý không sao, không phải lỗi của anh. Cung Tuệ Tú được một lúc sau thì vẻ chù ụ liền biến mất thay vào đó là vẻ mặt vô cùng kích động, nhóc nhìn thấy cá voi đang bơi trong đám cá.

"Ba ơi ba ơi, cá to chưa kìaaaa"

Cung Tuệ Tú nhảy cẫng lên phấn khích chỉ tay, đây là lần đầu tiên nhóc thấy cá voi ngoài đời thật đó, nó lại có thể to như vậy, to hơn cả tưởng tượng của nhóc.

Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đều đồng loạt đưa mắt nhìn theo cũng biết được vì sao Cung Tuệ Tú kích động, cá voi đúng là to thật. Cung Tuệ Tú cứ đứng đó nhìn mãi, áp sát vào mặt kính mà nhìn đến chán chê, đến khi con cá bơi xa dần nhóc mới trở về chỗ Trương Triết Hạn rồi ngồi xuống. Có vẻ là mệt rồi.

Trương Triết Hạn xoa đầu con trai, đưa cho nhóc bình nước nhỏ để nhóc uống.

"Mệt rồi sao?"

Cung Tuệ Tú vừa hút từ trong ống của bình nước vừa gật đầu, môi nhỏ chúng chím mấp máy.

"Ba ơi con đói." Sau đó liền ngẩng đầu nhìn Cung Tuấn.

Cung Tuấn cũng vui vẻ gật đầu với nhóc sau đó cả ba người cùng nhau trở ngược ra ngoài. Đi cả một buổi sáng chắc chắn là đói rồi, kể cả trong lúc đi có ăn quà vặt hay gì đó thì đến đúng bữa nhóc vẫn sẽ đói. Cung Tuệ Tú nắm tay hai người cùng đi ra ngoài, thật ra từ lúc đến lẫn lúc về cũng có khá nhiều ánh mắt nhìn họ, dù sao đối với nam Omega thì một vài bộ phận vẫn còn định kiến, Omega nam chỉ là công cụ sinh sản cho Alpha, họ không có quyền được đến những nơi công cộng như vậy, một vài chỗ khác nghiệt hơn người ta còn cấm cả Omega nam đi vào. Dù đó cũng chỉ là một bộ phận rất ít mà thôi.

Nhìn thấy một người đàn ông có thể mang thai còn đi lại lung tung trong chỗ công cộng, một vài người sẽ cảm thấy không vừa mắt.

Cung Tuấn không quan tâm tới ánh mắt của người ngoài nhìn họ thế nào, hắn coi như không nhận ra chúng, coi chúng như vô hình, chẳng để bận lòng. Hắn cho Cung Tuệ Tú ngồi ở ghế sau, Trương Triết Hạn thì ngồi ở ghế lái phụ sau đó cả nhà ba người liền rời đi.

Lúc đến nhà hàng mà họ đặt cũng đã ngót nghét 12 giờ trưa, nhà hàng có vẻ vắng lặng rất nhiều, chỉ còn lác đác vài bàn còn người ngồi ăn, Cung Tuấn được nhân viên phục vụ chỉ dẫn đến bàn ăn đã đặt sẵn, đó là một góc khá rộng rãi, còn thông thoáng nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Trương Triết Hạn quả thực rất thích chỗ này.

/____/

Không thể không có chút than vãn, ngày hôm nay đi chơi quả thực khá mệt, lúc trở về nhà sau khi tắm rửa xong xuôi Cung Tuệ Tú liền lăn đùng ra ngủ, ngủ tới tận chiều tối mới dậy, cả Trương Triết Hạn lẫn Cung Tuấn cũng mệt, thế nên vì vậy cũng ngủ một giấc.

Tiếng chuông điện thoại đánh thức Trương Triết Hạn dậy, lúc mơ màng nhìn ngó xung quanh đã chẳng thấy Cung Tuấn và Cung Tuệ Tú đâu nữa, hai cha con này dậy sớm hơn anh, đã vậy còn chẳng thèm gọi anh dậy. Anh lại cần điện thoại lên bấm trả lời, Cung Tuấn ở đầu dây bên kia chậm rãi nói chuyện.

"A lô."

"Tiểu Triết, ở công ty có việc nên anh phải đi xử lý, Tuệ Tuệ anh đã đưa về chỗ của Dã rồi."

"Sao không để con ở nhà, đưa qua bên đó làm gì?"

"Dự là tối nay anh về muộn, sợ con quấy em nên mới đưa qua nhờ Dã chăm sóc."

Trương Triết Hạn thở dài: "Vậy bao giờ anh về?"

"Chắc khoảng 12 giờ. Em cứ ăn uống nghỉ ngơi trước, đừng đợi anh."

Cung Tuấn vừa nói xong thì đã có việc liền qua loa tắt máy, Trương Triết Hạn chỉ biết thở dài rồi bước xuống giường.

Đúng là ở nhà một mình thật sự rất chán, bình thường có Cung Tuệ Tú thì sẽ không sao, lần này Cung Tuệ Tú cũng bị Cung Tuấn đưa đi mất rồi, chỉ còn mình Trương Triết Hạn ở nhà, làm việc gì cũng không được bởi vì bụng lớn, mà thời gian buổi tối có vẻ chạy chậm một cách kì lạ, đợi mã cũng chưa đến giờ đi ngủ. Bình thường cứ tầm độ 10 giờ Trương Triết Hạn sẽ buồn ngủ vậy mà hôm nay đã 10 giờ 30 phút rồi vẫn chưa có ý định sẽ đi ngủ. Anh cứ chập chờn nằm ở trên giường, khó chịu xoay qua xoay lại, mãi chẳng vào giấc ngủ.

Cung Tuấn đúng thật tới tận nửa đêm mới trở về, lúc đi vào nhà còn rón rén như ăn trộm vào nhà, từng bước đi đều chậm rãi không dám phát ra tiếng động. Chỉ đến khi vào phòng, vừa mở cửa ánh sáng đập thẳng vào mắt hắn mới rõ, Trương Triết Hạn còn chưa ngủ.

"Sao em chưa ngủ?" Cung Tuấn đi đến chỗ Trương Triết Hạn đang ngồi đọc sách, có lẽ anh rất chăm chú, ban nãy Cung Tuấn đi vào cũng chẳng phát giác ra.

Trương Triết Hạn hơi ngẩn người, sau đó liền ngoái đầu nhìn Cung Tuấn, hắn vẫn mặc bộ vest đen, duy chỉ có cổ áo đã tháo bớt vài chiếc khuy, dáng vẻ hắn thập phần vô cùng mệt mỏi vậy mà vẫn cố gắng gượng cười với anh.

Trương Triết Hạn gấp cuốn sách lại rồi chậm rãi đứng dậy giúp Cung Tuấn cởi áo khoác ngoài.

"Đã ăn gì chưa?" Trương Triết Hạn nhẹ giọng hỏi hắn.

"Có ăn một chút rồi." Cung Tuấn ngồi xuống giường, cởi bỏ đồng hồ trên tay để lên trên bàn.

Trương Triết Hạn đi qua tủ đồ lấy cho hắn một bộ quần áo rồi đẩy hắn vào nhà tắm: "Nhanh chóng thay đồ để đi ngủ."

Trước sự thúc ép của Trương Triết Hạn, ý định ngồi ôm ấp vợ một lúc của Cung Tuấn liền đổ sông đổ bể, hắn lủi thủi ôm lấy quần áo đi vào nhà tắm. Trương Triết Hạn thì tiện đó đi ra bếp lấy cho hắn cốc nước luôn.

Nước vừa rót xong Trương Triết Hạn liền bị trượt tay, cốc nước cứ vậy rơi xuống đất vỡ tan, anh ngao ngán thở dài, quanh đi quẩn lại tìm kiếm chổi quét nhà để dọn cái bãi chiến trường vừa mới tanh bành do anh gây ra. Trương Triết Hạn nhìn ngó xung quanh, may sao nhìn thấy cây chổi ở phía đằng xa vì vậy nhanh chóng đi lấy.

Bước đi cũng chẳng được dễ dàng bởi cơ thể nặng nề, anh bước đi khập khiễng, tay đỡ sau lưng đi tới phía cây chổi ở góc tường. Chỉ là bước chưa tới nơi, trước mắt anh bỗng tối sầm lại, gần như mất đi khống chế trượt chân ngã xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com