Chương 53: Hút Sữa
Không ngược đâu, các người đừng nghĩ xấu cho tui nữa🥺
/___/
Bỗng nghe tiếng động lớn phát ra ở bên ngoài, Cung Tuấn tức tốc chạy ngay ra, cảnh tượng trước mắt gần như khiến hắn chết lặng, đồng tử trừng lớn đầy những tơ máu.
Trương Triết Hạn đang ngồi bệt dưới đất, máu từ phía dưới liên tục chảy ra, anh ôm lấy bụng, mồ hôi đã ướt đẫm trán. Cung Tuấn ngay lập tức chạy đến, hắn sợ hãi ôm lấy người vào trong lòng, cả cơ thể Trương Triết Hạn run rẩy kịch liệt, anh đau đớn kêu lên, bàn tay bấu chặt lấy Cung Tuấn.
"....đau.."
"Đừng sợ." Cung Tuấn cũng đang rất sợ, hắn căng thẳng đến nỗi chân tay đều run, hắn chậm rãi đỡ Trương Triết Hạn dậy dìu anh đi ra ngoài.
"Em cố gắng một chút, chúng ta đến bệnh viện."
Cung Tuấn mở cửa xe dìu Trương Triết Hạn vào trong, Trương Triết Hạn vì đau mà không ngừng siết chặt cánh tay hắn, mỗi cử động đều như hàng ngàn mũi dao đam thẳng vào da thịt, bụng dưới như sắp bị xé rách đến nơi. Cung Tuấn vội vội vàng vàng, hắn lóng ngóng cả tay chân đến cả cài dây an toàn cũng khó khăn, hắn nhìn vẻ mặt đau đớn của Trương Triết Hạn mà bản thân mình không thể nào giúp được, hắn lại nhìn xuống áo Trương Triết Hạn, tất thảy đều nhuốm máu đỏ tươi.
Trương Triết Hạn sắp sinh rồi, mà còn là sinh sớm hơn 2 tháng.
Cung Tuấn nhanh chóng ngồi vào ghế lái nhấn ga xe, mọi động tác đều nhanh nhẹn dứt khoát, hắn một tay lái xe một tay lau mồ hôi trên trán Trương Triết Hạn, cả người anh nay đã lạnh toát, gương mặt tái nhợt không còn chút sức sống. Trương Triết Hạn ôm bụng kêu khóc, mỗi lần xe rung lắc anh liền cảm thấy hạ thân đều bị xé rách ra hàng ngàn mảnh, vết mổ cũ cũng trở nên đau nhói vô cùng.
"Tiểu Triết, em cố gắng một chút."
Cung Tuấn nắm chặt tay Trương Triết Hạn trấn an, hắn cũng đang căng thẳng muốn chết, hắn cũng là lần đầu được trải nghiệm cảm giác này, lo lắng và sợ hãi đều ập đến cùng một lúc.
Trương Triết Hạn gần như thở không nổi nữa, bụng dưới đau nhói, hạ thân cũng đau, đau như xé da xé thịt, anh chỉ có thể nức nở kêu lên, mồ hôi đã thấm đẫm cả cơ thể.
"Cung Tuấn..."
"Anh đây, đừng sợ, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi."
"Em...không thở được...." Trương Triết Hạn nghẹn ngào nói, quả thực hô hấp của anh gần như đang bị đình trệ không cách nào hít thở.
Cung Tuấn càng nhanh chóng tăng tốc độ, phải đến được bệnh viện càng sớm càng tốt. Máu trên người Trương Triết Hạn đã thấm ướt cả mặt ghế, thấm lên quần áo sáng màu trông càng rõ hơn. Cung Tuấn đi đến một điểm dừng đèn xanh đèn đỏ lập tức bị cảnh sát chặn lại vì vi phạm tốc độ di chuyển.
Hắn càng căng thẳng tột độ, Cung Tuấn nhanh chóng đi xuống xe, vội vàng trình bày mọi thứ cho cảnh sát.
"Vợ tôi cần phải đến bệnh viện, các anh có thể châm chước cho tôi lần này không. Tôi xin các anh."
Cảnh sát nhìn vào trong xe, quả thật có sản phu đang ở bên trong. Bọn họ cũng không thể giữ người, nhanh chóng thả cho Cung Tuấn đi tiếp.
Lúc đến được bệnh viện Trương Triết Hạn đã đau đến bước đi không nổi nữa, vừa vào tới cửa bệnh viện lập tức được đặt lên bàn bệnh nhân đẩy vào phòng sinh.
Bởi vì là sinh mổ, Cung Tuấn không thể theo vào bên trong. Hắn đứng bên ngoài lo lắng không thôi, đi đi lại lại chờ đợi kết quả. Đã ba tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chưa có kết quả.
Một nam nhân vừa đến sau Cung Tuấn một lúc, y nhìn Cung Tuấn cứ đi lại không ngồi yên từ ban nãy đến giờ, trông giống y hệt dáng vẻ mình lần đầu tiên đưa vợ tới đây vậy. Y đi đến bên cạnh Cung Tuấn vỗ vai hắn.
"Sao? Vợ cậu cũng đang ở bên trong hả?"
Cung Tuấn không trả lời lại mà chỉ gật đầu cho có lệ, mắt hắn vẫn hướng vào cửu phòng sinh không lúc nào rời đi.
Nam nhân lại lên tiếng: "Đừng lo lắng, sẽ ổn cả thôi, tin tưởng vào vợ của cậu."
Cung Tuấn cũng biết rõ phải tin tưởng Trương Triết Hạn nhưng hắn vẫn không cách nào khiến mình bớt căng thẳng được một phút giây nào. Lần trước cũng sinh sớm, lần này lại bởi vì động thai mà cũng sinh sớm, Cung Tuấn lo lắng cũng là lẽ đương nhiên.
Cung Tuấn đan chặt hai bàn tay với nhau, đứng ở trước cửa chờ đợi rất lâu, hắn cứ có cảm giác thấp thỏm lo sợ, đứng ngồi không yên.
Bên trong truyền ra tiếng khóc thất thanh của trẻ sơ sinh, nó gần như khiến Cung Tuấn chết lặng.
Cánh cửa sau bốn tiếng đồng hồ được mở ra, bác sĩ chậm rãi thở phào bước ra.
"Cung tiên sinh phải không?"
Cung Tuấn vội vàng gật đầu.
"Là tôi."
"Vợ anh sinh non nên cần phải mất một thời gian mới hồi phục được. Cháu bé rất khoẻ mạnh, chúc mừng anh."
/___/
Trương Triết Hạn được chuyển đến phòng hồi sức đặc biệt, đến tận sáng ngày hôm sau mới chậm rãi tỉnh lại. Môi miệng đều khô khốc, bụng dưới đau đớn bởi vết mổ mới nhất, trước đó khi còn thuốc chắc chắn không đau, hiện tại thuốc đã tan hết lập tức nhận đủ mọi loại đau đớn. Trương Triết Hạn ho khan một ngụm khiến Cung Tuấn ngồi bên cạnh giật mình tỉnh giấc. Hắn túc trực cả đêm bên anh, hiện tại mới chợp mắt chưa lâu đã bị thức giấc.
Cung Tuấn vội vàng xem xét Trương Triết Hạn, nhìn gương mặt vì nhịn đau của anh mà nhợt nhạt đi không ít, hắn đau lòng không thôi.
"Em thấy chỗ nào khó chịu không?"
Trương Triết Hạn chỉ vào bụng, đương nhiên là khó chịu, dù sao thì người sinh cũng không phải là Cung Tuấn.
Cung Tuấn đặt tay lên gò má Trương Triết Hạn, thật sự có chút lạnh lẽo. Hắn đau lòng cúi xuống hôn lên trán anh, hiện tại chỉ có thể dùng cách này an ủi mà thôi.
"Con đâu?" Trương Triết Hạn khàn giọng lên tiếng, âm thanh nghe ra cũng chẳng rõ ràng.
"Bởi vì sinh sớm nên con vẫn phải ở trong lồng kính một thời gian. Em đừng lo, con khoẻ lắm."
Trương Triết Hạn chậm rãi gật đầu, cổ anh đã khát khô bây giờ nói cũng khó. Trương Triết Hạn nhăn mặt nhìn Cung Tuấn, cố gắng rặn ra vài câu nói.
"Khát nước."
Cung Tuấn vội vàng rót một ly nước rồi cắm ống hút vào đưa đến bên miệng cho Trương Triết Hạn.
Cung Tuấn lại nhớ ra, hắn ở đây đã một đêm, sợ là bây giờ Châu Dã sẽ mang Cung Tuệ Tú đến nhà rồi. Hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Châu Dã, đầu dây vừa nhấc máy thì đã nghe tiếng phàn nàn của Châu Dã.
"Anh, sao hai người lại không có nhà nữa rồi."
"Anh dâu của em sinh rồi, anh đang ở bệnh viện."
Châu Dã kích động đứng phắt dậy khỏi ghế, nhóc Cung Tuệ Tú cũng bị làm cho giật mình mà ngước lên nhìn cô.
"Sinh rồi? Không phải 2 tháng nữa mới đúng lịch sao?"
"Sinh sớm hơn dự kiến."
Cung Tuấn cũng chẳng muốn giải thích dài dòng, hắn dặn dò Châu Dã lấy một số đồ đạc xong rồi cũng tắt máy. Trương Triết Hạn vừa tỉnh lại không lâu thì lại thiếp đi, có lẽ cơ thể vẫn còn rất mệt, Cung Tuấn nhân lúc này đi xem qua con gái một chút.
Bé con còn đỏ hỏn nằm trong lồng kính đang ngủ say, trên người cắm mấy mũi ống chuyền trông vô cùng đáng thương, Cung Tuấn đứng ở bên ngoài nhìn vào, theo lời bác sĩ nói thì phải một tuần nữa mới có thể đưa con ra ngoài, Cung Tuấn buộc phải nghe theo, bây giờ chỉ cần chăm sóc Trương Triết Hạn thật tốt để anh bình phục là được.
/___/
Trải qua vài ngày tĩnh dưỡng, Trương Triết Hạn về cơ bản đã có thể xuống giường đi lại nhưng mọi hoạt động đều phải nhẹ nhàng hết mực, chỉ cần động mạnh miệng vết mổ liền có thể rách ra bất cứ lúc nào. Anh đã có thể đến nhìn con gái ở phòng dành riêng cho bé, có thể chậm chạp tản bộ trên hành lang của bệnh viện. Cung Tuấn mỗi ngày đều túc trực bên cạnh anh không rời, mọi chuyện hắn đều cố gắng sắp đặt thật tốt.
Cả hai quyết định đặt tên con là Tuệ Tinh, những vì sao trời sáng lấp lánh. Trương Triết Hạn rất thích cái tên này, Cung Tuấn cũng rất thích.
Cung Tuệ Tú cực kì phấn khích khi lần đầu được thấy em gái, nhóc đứng bên cạnh nhìn em gái không rời mắt, nhóc muốn đưa tay chạm thử liền bị Cung Tuấn ngăn lại.
"Em vừa mới ngủ, con đừng động."
"Con chỉ sờ một tí thôi." Cung Tuệ Tú ủy khuất nhìn Cung Tuấn, cả tuần nay nhóc đi nhà trẻ, chỉ có hôm nay mới được vào bệnh viện thăm ba, vậy mà giờ lại không cho nhóc chạm vào em gái nữa, ba Cung xấu tính.
Trương Triết Hạn bất đắc dĩ lắc đầu với Cung Tuấn.
"Không sao đâu, để con chạm một chút."
"Ba thấy chưa." Cung Tuệ Tú đắc ý lên mặt với Cung Tuấn.
Có vẻ như biết bản thân được làm anh lớn rồi liền như vậy đây mà. Cung Tuấn cười khổ xoa đầu con trai.
"Hứa là một lần thôi nhé."
"Vâng, con hứa mà."
Cung Tuệ Tú vừa nói dứt lời thì tay đã chậm rãi đưa đến bên má Cung Tuệ Tinh chạm nhẹ lên, má em gái thật mềm, giống như má của mình vậy, nhóc con khúc khích cười thật tươi.
Sau một thời gian ở bệnh viện thì Trương Triết Hạn cũng đã hoàn toàn hồi phục, chỉ là tuyến sữa của anh bị chậm, khó khăn trong việc cho Cung Tuệ Tinh uống sữa. Mỗi lần bé con khát sữa liền phải dùng đến máy hút sữa mới coi như đưa được sữa ra ngoài, mà mỗi lần như vậy, cả bầu ngực của anh đều đau đớn không thôi.
Cung Tuấn biết Trương Triết Hạn bị chậm sữa không phải mới chỉ một lần, lúc Cung Tuệ Tú vừa mới sinh đã có hiện tượng này, mà dùng máy hút sữa cũng rất khó khăn, mỗi lần dùng đều sẽ khiến Trương Triết Hạn lặng lẽ khó chịu đôi phần, mà nếu không làm cách này thật sự không biết phải làm sao khác nữa.
Cung Tuấn ngồi bên cạnh nhìn Trương Triết Hạn đang cật lực đặt máy vào ngực để hút sữa ra ngoài cho Cung Tuệ Tinh, một bên ngực đã vì vậy mà sưng tấy lên đỏ thẫm chói mắt. Hắn nuốt khan một ngụm nhìn chằm chằm vào bầu ngực đang sưng đỏ kia. Trương Triết Hạn khó chịu mặt nhăn mày nhíu mãi mới hút được một nửa bình.
"Cung Tuấn, anh đút con uống hộ em đi, em mệt."
Trương Triết Hạn đặt bình sữa vào tay Cung Tuấn sau đó nằm xuống ngay bên cạnh đó, Cung Tuấn cũng chỉ biết cách tuân lệnh làm theo, bây giờ lời vợ nói chính là thánh chỉ, không thể cãi lại.
Cung Tuệ Tinh nằm trong nôi vừa nghe được mùi của ba và mùi sữa thơm lừng ở bên cạnh liền há miệng ngậm lấy núm bình hút sữa kịch liệt. Cung Tuấn ngồi bên cạnh nhìn con uống ngon lành biết mấy, bản thân cũng muốn thử, không biết vị thế nào, liệu có ngon như con gái đang uống hay không?
Chờ đã.
Hắn đang nghĩ cái gì vậy chứ, Trương Triết Hạn đang phải tĩnh dưỡng đó, hắn không thể làm mấy chuyện đó được, hắn nhanh chóng gạt bỏ cái ý định biến thái đó sang một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com