Chương 57: Dỗ Ngủ
Kể từ cái ngày Cung Tuấn phát tiết cả đêm, giày vò Trương Triết Hạn không ngừng kia cũng đã gần nửa tháng, ngày hôm đó sau khi thức dậy, Trương Triết Hạn nhũn chân, đau eo, mỏi lưng, điều gì đớn đau nhất thì đều có cả, mà đối diện với dáng vẻ tiều tụy của Trương Triết Hạn, Cung Tuệ Tú lại làm ầm lên một trận với ba Cung của nhóc, bảo ba Cung lại bắt nạt ba Trương nữa rồi. Nhóc không cam tâm nhìn Trương Triết Hạn bị khó chịu, đêm ngày hôm sau nhóc liền đuổi Cung Tuấn ra ngoài, còn chốt cửa trong không cho hắn vào phòng.
"Con có cần quá đáng vậy không? Đó là phòng của ba mà."
Cung Tuấn đứng ngoài cửa đập ầm ầm còn hô hoán như cháy nhà kết quả vẫn không lay chuyển được con trai của mình. Cung Tuệ Tú ngồi trong phòng ôm Trương Triết Hạn, hai mắt nhóc vẫn còn ướt đẫm vì trận cãi nhau với Cung Tuấn ban nãy, hiện tại bị chạm đến điểm yếu ớt trong lòng, như thủy tinh mỏng manh một phát vỡ vụn, nức nở gào lên.
"Ba bắt nạt ba của con, ba là người xấu."
Trương Triết Hạn thấy con trai lại khóc nữa rồi, trong lòng cũng dấy lên một tầng chua xót, anh hơi nhích người, ôm lấy Cung Tuệ Tú vào lòng vỗ về một chút. Thật ra nếu như lúc đó không để Cung Tuệ Tú nhìn thấy vẻ mệt mỏi của anh thì nhóc cũng sẽ không làm căng như vậy, lại còn để lộ vết hôn chằng chịt trên cổ nhóc liền nhận định tối hôm qua ba Cung đã đánh ba Trương của nhóc.
Trương Triết Hạn ôm lấy con an ủi, bảo rằng ba Cung không có đánh ba, chỉ là bị con muỗi to ơi là to cắn mà thôi.
Cung Tuệ Tú nghẹn ngào đôi chút, hai mắt ngập nước nhìn mấy vết đỏ trên cổ Trương Triết Hạn, còn đưa tay chạm lên xoa xoa.
"Ba đau lắm phải không ạ?"
Trương Triết Hạn mỉm cười xua tay.
"Không đau không đau, chỗ nào cũng không đau."
/___/
Ban sáng Cung Tuấn đi siêu thị có mua một chút đồ tẩm bổ cho Trương Triết Hạn, tiện thể mua mấy thứ thuận tiện giường chiếu, lúc đem thanh toán nhân viên siêu thị cũng phải nhìn hắn mấy lần, cô ta là nhân viên mới, ngày đầu tiên đã gặp khách hàng mua mấy thứ này cũng thật là khiến người ta đỏ mặt, còn mua nhiều như vậy, phải dùng đến bao giờ mới hết chứ.
Cung Tuấn cầm một túi thức ăn và một túi đen đựng mấy món đồ kia, ung dung đi ra khỏi siêu thị.
Bữa tối cũng chẳng cần quá cầu kì, ăn uống xong xuôi cả nhà lại ở chung một phòng người lớn nhất làm việc người nhỏ hơn thì chơi đùa với người nhỏ hơn, đôi lúc nhóc con sẽ chạy ra trêu người lớn nhất kia một chút sau đó lại co cẳng chạy về với người nhỏ hơn, sẽ mách người nhỏ hơn rằng ba làm lơ Tuệ Tuệ, ba mau đánh ba Cung.
Cả nhà bốn người cứ vậy trải qua những ngày tháng thật vui, thật bình thường, cùng nhau đón ngày lễ, cùng nhau đi du lịch.
Cung Tuệ Tinh lên 8 tháng tuổi, cả nhà quyết định đi Mỹ để thăm bà ngoại, lúc vừa xuống máy bay bà ngoại cùng cậu đã đứng đợi từ lâu, nhìn thấy bà ngoại Cung Tuệ Tú mừng rỡ xà vào lòng bà, hai bà cháu ôm hôn thắm thiết, kể cho nhau nghe đủ các thứ chuyện trên đời.
Cung Tuệ Tinh có lẽ bởi vì không quen với môi trường sống, vừa đến chưa được vài ngày thì liền bị cảm nhẹ, bé con nằm trong vòng tay của Trương Triết Hạn khóc không ngừng, mãi đến khi được dỗ dành kĩ thì mới thiu thiu ngủ.
/____/
Từ khi Trương Triết Hạn sinh xong bé thứ hai thì Cung Tuấn càng lúc càng ham muốn cơ thể anh mãnh liệt hơn bao giờ hết, không kể địa điểm nào, thời khắc nào hắn cũng đều sẽ giở trò sàm sỡ anh. Khi anh đang chuẩn bị đồ để đi tắm hắn cũng sẽ đi đến bên cạnh chạm chạm sờ sờ anh chút đỉnh sau đó mới chịu buông tha, kể cả trước mặt Cung Tuệ Tú hắn cũng sẽ không thôi cái việc đồi bại kia, nhiều lúc Trương Triết Hạn rất muốn đánh hắn một trận, đánh chết cái con quái thú đang lẩn trốn trong người hắn.
Trương Triết Hạn nằm trên giường cũng không yên với Cung Tuấn, hắn luôn cọ cọ rúc rúc vào người anh mãi không chịu buông từ lúc nãy đến giờ, tưởng chừng có con trai ở đây hắn sẽ bớt làm càn được một chút vậy mà những gì Trương Triết Hạn nghĩ nó đều không hề xảy ra.
Cung Tuấn nằm ôm anh mãi không buông, Cung Tuệ Tú đang chơi đồ hàng ở dưới sàn nhà, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người ân ân ái ái, nhóc lại bày ra bộ mặt như một ông cụ non, thở dài khoanh tay trước ngực.
"Lại nữa rồi." Nhóc con gằn giọng.
Trương Triết Hạn và Cung Tuấn bốn mắt nhìn nhau, không ai nói được lời nào, nhìn ra vẻ mặc ngốc lăng của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn bèn buông lỏng hai tay sau đó ngồi dậy bắt đầu đấu khẩu với con trai 4 tuổi của mình.
"Tại sao con cứ luôn làm bóng đèn vậy?"
Cung Tuệ Tú không thèm đếm xỉa, tay vẫn thoăn thoắt xếp hình.
"Ba mới là bóng đèn đó. Sáng chói loá luôn."
"Á à, bây giờ còn biết trả treo cơ."
Cung Tuệ Tú vừa xếp được nửa ngôi nhà, còn chưa kịp gắn cửa sổ cho mô hình Cung Tuấn đã đi xuống bế nhóc lên tay. Trực tiếp đưa nhóc ra ngoài còn không quên vừa đi vừa nhéo má Cung Tuệ Tú: "Ba đưa con về ngủ, đừng ở lại cản trở ba làm chuyện lớn nữa."
Cung Tuệ Tú tròn mắt kinh ngạc nhìn Cung Tuấn, làm chuyện lớn là cái gì, có phải chuyện lớn mà ba vẫn hay nói nhỏ với ba Trương lúc ngồi xem TV hay không. Cung Tuệ Tú vẫn một vẻ ngốc lăng nhìn Cung Tuấn, muốn hỏi gì đó thêm cuối cùng lại bị Cung Tuấn chặn miệng.
"Ngoan, ngày mai ba mua siêu nhân cho con."
Sau đó đặt Cung Tuệ Tú xuống giường, dỗ dành nhóc đi ngủ.
Cung Tuệ Tú thật ra khá tò mò chuyện lớn mà ba Cung nói là cái gì, vẫn luôn không thể yên giấc, chốc chốc lại mở mắt ra nhìn Cung Tuấn, muốn hỏi nhưng lại không dám, rồi lại nhắm mắt lại, nhóc ôm con gấu bông trong tay, hai mắt lim dim nhưng vẫn chưa ngủ, Cung Tuấn vừa im lặng một chút nhóc liền mở mắt ra.
"Ba ơi kể tiếp đi."
Cung Tuấn đang kể chuyện sói xám và cừu vui vẻ cho Cung Tuệ Tú nghe, kết quả kể đến gần hết nhóc con nhà mình vẫn chưa chịu đi ngủ. Nhóc con mở to đôi mắt chòng chọc nhìn Cung Tuấn cứ như thể nếu ba mà không kể nữa là con khóc cho ba coi.
Cung Tuấn thở dài sau đó gấp cuốn truyện lại xoa đầu con trai, bản thân cũng đang nằm ôm con như những lần trước, vậy mà hôm nay con mãi chẳng chịu ngủ, hắn suy nghĩ rất nhiều điều, nghĩ đến cả chuyện kia, nếu con không ngủ sao ba hành sự.
Người ba mẫu mực ôm con vào lòng sau đó xoa lưng vỗ vai cho con ngủ, hai ba con dán sát vào nhau, Cung Tuệ Tú vẫn không thoát khỏi hàng ngàn câu hỏi vất vưởng trong đầu, lý trí tò mò muốn được hỏi nhiều thứ hơn.
Nhóc ngước lên nhìn Cung Tuấn, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên.
"Ba ơi, chuyện lớn mà ba nói là cái gì vậy?"
Cung Tuấn trực tiếp ngẩn người.
Hắn đứng hình mất vài giây sau đó mới hồi phục, không biết trả lời con trai như thế nào cho phải, chẳng lẽ lại bảo chuyện lớn đó là nhân thêm một đứa em cho Tuệ Tuệ sao, nói như thế chẳng khác nào đầu độc con trẻ.
Hắn vẫn còn có lương tâm lắm.
"Sao ba không nói gì?" Cung Tuệ Tú bồi thêm.
Cung Tuấn ậm ừ vài lần cũng mãi chưa thể có câu trả lời, hắn nghĩ mãi cũng không thông nên giải thích kiểu gì cho con trai hiểu.
Cung Tuệ Tú nghịch nghịch con gấu trong tay, thản nhiên kể cho Cung Tuấn nghe một chuyện.
"Ba ơi, hôm trước lúc con ngủ ấy, nghe thấy tiếng ai khóc ghê lắm, còn bảo dừng lại nữa cơ."
Cung Tuệ Tú vẫn tròn xoe đôi mắt hạnh nhìn Cung Tuấn, nhóc con vô tư không nhận ra vẻ mặt kinh ngạc của Cung Tuấn. Cung Tuấn bất đắc dĩ cười sau đó cố gắng dỗ Cung Tuệ Tú đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com