Chương 8: Chờ Đợi
Cung Tuấn đã nằm hôn mê trên giường bệnh hai ngày, Trương Triết Hạn vẫn không phút giây nào lơ là hắn.
Dáng vẻ Cung Tuấn bây giờ có chút tiều tụy, trên đầu băng một lớp vải trắng, nhờ sự hỗ trợ của máy thở mà chậm rãi hô hấp. Hắn như đang chìm vào giấc ngủ sâu và không thể thoát ra. Hắn cố gắng vùng vẫy khỏi xiềng xích cố định mình trong bóng tối u tịch, hắn muốn với lấy ánh sáng chiếu rọi ở trước mắt kia.
Lại một ngày nữa trôi qua, Trương Triết Hạn không thể chợp mắt được một chút nào, anh không biết bản thân bị làm sao nhưng trong lòng luôn dâng lên một nỗi sợ lấn át tâm trí. Anh sợ rằng Cung Tuấn sẽ không thể tỉnh lại nữa.
Trương Triết Hạn đứng ở ban công mà hít thở, làn gió lạnh thổi phà qua gương mặt hoàn mỹ của anh. Trương Triết Hạn đang khiến bản thân bớt căng thẳng hơn. Cảnh đêm có đẹp đến nhường nào cũng không xoa dịu được đôi mắt đã nhuốm màu bi thương đó của anh.
Trong phòng bệnh luôn đầy những mùi thuốc sát trùng nồng nặc, Trương Triết Hạn ngửi nhiều đến khó thở, anh vừa dùng khăn ấm lau tay cho Cung Tuấn vừa giúp hắn cử động các khớp ngón tay. Nếu Cung Tuấn tỉnh lại có thể dễ dàng hơn.
Ngồi bên cạnh Cung Tuấn bây giờ chỉ có một mình Trương Triết Hạn cùng đứa con nhỏ của hắn. Cung Tuấn đã hôn mê hơn mấy ngày liền, đến cả Trương Triết Hạn cũng càng lúc càng sợ hãi, nếu hắn thật sự không tỉnh lại nữa mà sống trong cảnh thực vật như thế này thì sẽ ra sao. Trương Triết Hạn không rét mà run vội nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Cung Tuấn, anh biết bản thân thật sự không thể mất hắn được.
Bề ngoài là lạnh nhạt vậy mà tận sâu trong đáy lòng, Trương Triết Hạn vẫn rất yêu Cung Tuấn, yêu đến tâm can đều có thể trao trọn cho hắn. Nhìn Cung Tuấn như vậy Trương Triết Hạn càng thêm đau đớn.
Là anh vẫn cố chấp không thể quên hắn đi.
Trương Triết Hạn vùi mặt mình vào bàn tay đang nắm chặt kia mà rơi nước mắt, tim anh bây giờ cảm giác thật khó chịu, đau thắt lại. Anh chịu đựng mấy ngày nay, cảm xúc vẫn không bao giờ để lộ trước mặt người khác kể cả lúc bản thân lo lắng nhất.
"Cầu anh, chỉ cần anh tỉnh lại thôi."
Trương Triết Hạn nghẹn ngào đến khó thở, từng giọt nước mắt cứ theo đó chảy dài. Con người kiên cường mạnh mẽ như anh chỉ vì vướng vào một Cung Tuấn mà trở nên nhu nhược dễ khóc như bây giờ, hắn nhất định phải chịu trách nhiệm, hắn phải khoẻ lại để tiếp tục bị anh giày vò.
Cung Tuấn ngủ như thế này mãi, Trương Triết Hạn rất sợ.
Sáng ngày hôm sau khi Trương Triết Hạn giật mình tỉnh giấc vì tiếng gõ cửa phòng thì Cung Tuấn vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ đến kiểm tra cũng chỉ lắc đầu rồi buông lại một câu: "Phải xem ý chí của cậu ấy mà thôi." Sau đó cũng rời đi trước ánh mắt thất thần của Trương Triết Hạn.
Vì sao mãi mà chưa chịu tỉnh lại, vì sao phải cố tình làm anh đau khổ hắn mới vừa lòng.
Trương Triết Hạn ôm Cung Tuệ Tú trong tay vỗ về rồi đặt nằm bên cạnh Cung Tuấn. Hắn đặc biệt yêu thương Cung Tuệ Tú, vậy thì hãy để cậu bé giúp hắn mạnh mẽ vượt lên. Cung Tuệ Tú bây giờ đã có thể nằm nghiêng, tay nhỏ đưa đến nắm lên áo Cung Tuấn chơi đùa. Papa nằm ngủ thật lâu, con đã mấy ngày rồi chưa được nghe người trò chuyện rồi, mau nhanh nhanh tỉnh lại chơi cùng con.
Trương Triết Hạn ngồi xuống ghế bên cạnh giường cùng Châu Dã đã đến được một lúc lâu. Cô ngày ngày đều đến giúp đỡ Trương Triết Hạn chăm sóc Cung Tuấn. Tâm trạng Châu Dã cũng không khác gì Trương Triết Hạn, đều muốn Cung Tuấn nhanh chóng tỉnh lại.
Trong một khoảnh khắc rất đỗi mong manh, Châu Dã như nhìn ra ngón tay Cung Tuấn cử động. Cô không biết là do bản thân hoa mắt hay do quá mong mỏi Cung Tuấn tỉnh lại mà gây ra ảo giác, bất chợt nắm chặt bàn tay. Còn chưa kịp nói với Trương Triết Hạn thì bỗng nhiên máy đo nhịp tim kêu lên inh ỏi, nhịp tim của Cung Tuấn giảm đi đột ngột cả huyết áp cũng giảm.
Trương Triết Hạn vội vã đứng dậy nhấn nút gấp rút gọi bác sĩ đến.
Bác sĩ chạy vội vào trong liên tục dùng tay nhấn ngực cho Cung Tuấn. Trương Triết Hạn siết chặt tay lo lắng không yên.
Chẳng lẽ Cung Tuấn thật sự không muốn sống nữa sao, đến cả chút kiên trì cũng không có. Trương Triết Hạn run rẩy nhìn bác sĩ vẫn đang cố gắng kích tim cho Cung Tuấn, nhịp tim vẫn như vậy mà giảm xuống.
"Anh dâu...."
Châu Dã mắt đã đỏ hoe nhìn sang Trương Triết Hạn, bây giờ chỉ cần động tay nhẹ có lẽ cô sẽ khóc không thể ngừng được. Trương Triết Hạn vẫn kiên trì trấn an cả Châu Dã lẫn bản thân. Cung Tuấn hắn mạnh mẽ như vậy, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
....đúng không?....
Sâu trong tiềm thức của Cung Tuấn, hắn đã mệt mỏi mà không muốn cố gắng chạy theo vệt sáng kia nữa. Hắn càng cố chạy theo thì nó càng đi xa hơn. Người đàn ông luôn xuất hiện trong đầu hắn, nhưng hắn ngay cả tên người đó là gì cũng không nhớ. Hắn cố gắng suy nghĩ thật lâu, càng nghĩ đầu càng đau loạn.
Vết thương trong tim hắn từ đâu mà có, người hắn căn bản không biết rõ là ai vì sao luôn xuất hiện. Chỉ là vì sao hắn luôn cảm thấy người đó rất quen thuộc, luôn muốn chạm vào y.
Hắn là ai? Hắn vì sao lại ở đây? Đến cả hắn cũng không nhớ rõ.
Giọng nói đó cứ văng vẳng bên tai Cung Tuấn, cố gắng bịt tai bao nhiêu thì giọng nói càng mãnh liệt hơn. Thôi thúc hắn đứng lên bước tiếp về phía trước.
"Cung Tuấn..."
"Cung Tuấn..."
"Cung Tuấn..."
Bác sĩ đang kịch liệt dùng máy điện để kích tim cho Cung Tuấn, đã trôi qua gần 15 phút nhưng huyết áp và nhịp tim của hắn vẫn không khá lên là bao. Cung Tuệ Tú càng lúc càng khóc lớn doạ Trương Triết Hạn sợ hãi hơn. Lần trước cậu bé khóc không ngừng Cung Tuấn liền gặp tai nạn, bây giờ khóc nhiều như vậy thật sự rất hoảng loạn.
Cha con ruột thịt luôn có một thứ gọi là thần giao cách cảm.
Cung Tuệ Tú khóc mỗi lúc một lớn như đang báo cho Trương Triết Hạn biết. Cung Tuấn lần này thật sự không qua khỏi nữa.
Trương Triết Hạn cố gắng dỗ Cung Tuệ Tú nín khóc, căn bản là chẳng thấm vào đâu. Trương Triết Hạn càng lúc càng sợ hãi.
"Cung Tuấn, anh phải cố gắng lên."
Trương Triết Hạn lẩm bẩm trong miệng liên tục, tâm trí đều dành hết lên trên người đang nằm bất động ở trên giường.
"Nếu có thể, xin anh tỉnh lại đi."
Đây là lời khẩn cầu mà Trương Triết Hạn đưa ra cho Cung Tuấn. Hắn bắt buộc phải thực hiện nó, hắn phải làm.
Hàng nước mắt vô thức chảy dài trên gò má Trương Triết Hạn, anh cố gắng giữ mình thật bình tĩnh chờ đợi kết quả từ bác sĩ, anh vẫn tin tưởng Cung Tuấn sẽ vượt qua.
Chỉ là nước mắt thật sự không kìm lại được.
Cơ thể Trương Triết Hạn bồn chồn lo lắng như có hàng ngàn hàng vạn dòng điện chạy qua, không phải vì bất ngờ mà là vì hoảng loạn. Anh rất sợ hãi, chưa bao giờ trải qua loại cảm giác này trong đời.
"Cuối cùng cũng thành công rồi, được cứu rồi."
Y tá vội vàng nói với bác sĩ sau khi nhìn lên máy đo nhịp tim. Doạ cô hết hồn rồi, ngỡ rằng phen này chắc chắn người này sẽ không qua khỏi. Trương Triết Hạn bần thần sau khi nghe xong, Châu Dã cũng vui mừng đến phát khóc. Nhịp tim của Cung Tuấn đã ổn định lại, hơi thở cũng bình ổn cùng huyết áp trở lại như cũ.
"Có lẽ anh ấy thật sự nghe được lời khẩn cầu của chúng ta, anh ấy đã rất cố gắng."
Châu Dã nhìn Trương Triết Hạn rồi mỉm cười không quên lau đi mấy giọt nước mắt sợ hãi trên mặt. Trương Triết Hạn vẫn chưa khỏi run rẩy, anh vui mừng khi thấy Cung Tuấn được cứu.
.....
Cung Tuấn đã hôn mê gần như 14 ngày liền, Trương Triết Hạn cũng vẫn túc trực bên cạnh không rời.
Châu Dã lại đến thăm Cung Tuấn, nhìn vẻ lạnh lẽo của Trương Triết Hạn mấy ngày nay cô cũng không biết làm sao. Cô từng nhìn thấy Trương Triết Hạn nắm chặt tay Cung Tuấn mà khóc nức nở, từng thấy Trương Triết Hạn thức xuyên đêm chỉ để quan sát Cung Tuấn. Cô vẫn ngày ngày đến bầu bạn cùng Trương Triết Hạn, giúp anh bớt đi sự cô đơn trong căn phòng đầy những cô quạnh này.
"Nếu anh ấy thật sự không tỉnh lại nữa..."
Châu Dã ngước nhìn Trương Triết Hạn đang chuẩn bị khăn ướt lau người cho Cung Tuấn. Trương Triết Hạn khựng lại vài giây sau đó vẫn như ban đầu mà vắt khăn.
"Chắc chắn sẽ tỉnh lại thôi."
"Anh dâu à. Đã nửa tháng rồi, chúng ta chờ đợi anh ấy đã nửa tháng rồi. Có lẽ anh ấy không muốn kiên trì nữa rồi."
"Không đâu."
Trương Triết Hạn vẫn bình thản lau tay cho Cung Tuấn, sâu trong lòng anh cũng nghĩ như Châu Dã vậy, có lẽ Cung Tuấn thật sự không muốn tỉnh lại nữa. Vậy mà anh vẫn cố chấp bắt buộc bản thân tin tưởng Cung Tuấn sẽ tỉnh lại.
Châu Dã đã từng đề nghị chuyển Cung Tuấn vào khu đặc biệt dành cho người thực vật nhưng Trương Triết Hạn không đồng ý. Sau nhiều lần bị Trương Triết Hạn từ chối Châu Dã cũng chỉ có thể nghe theo. Cô cảm thương cho anh, không muốn anh vì Cung Tuấn mà chịu khổ thêm nữa, anh đã chịu nhiều lắm rồi.
Sau khi Châu Dã rời đi không lâu thì Cung Tuấn có dấu hiệu cử động ngón tay, Trương Triết Hạn đang nắm bàn tay hắn rất chặt cũng có thể cảm nhận được. Nhưng nó cũng chỉ trong chốc lát mà thôi. Trương Triết Hạn đã vui mừng nhường nào khi Cung Tuấn cử động sau bao ngày nằm bất động vậy nhưng anh cũng chẳng được vui mừng quá lâu.
Trương Triết Hạn không biết kể truyện, chỉ có thể nói ra những chuyện cũ thật vui vẻ của hai người trước kia. Anh biết Cung Tuấn có thể nghe thấy lời anh nói, anh muốn kể thật nhiều chuyện vui để bản thân cũng trở nên vui vẻ hơn là buồn bã như lúc này. Anh càng nói, nước mắt càng rơi.
Cuộc sống này luôn bó buộc anh phải mạnh mẽ, từ bé đến lớn anh luôn tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc hoàn hảo nhất, không thua kém ai, không đố kị hơn thua với ai. Anh bắt mình phải mạnh mẽ hơn hết, trong thời điểm này, anh đã vô cùng mạnh mẽ rồi. Anh muốn một lần buông bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài của mình.
"Cung Tuấn, anh nói xem vì sao lúc đó tôi bị anh làm cho rung động?"
"Là anh cướp mất trái tim tôi, bây giờ cũng chính anh là người đang bóp nát nó."
"Thời điểm yêu anh trước kia tôi vui vẻ nhường nào, bây giờ anh mỗi ngày đều giày vò tôi, giày vò tôi đến thảm thương."
"Anh có giỏi thì tỉnh lại cho tôi, con anh ở đây, anh không quan tâm tôi thì cũng nên quan tâm nó. Đừng để nó ngày ngày đều phải rửa mặt bằng nước mắt chỉ vì anh."
"Cung Tuấn... Cầu xin anh."
.....
Lại một ngày tiếp diễn Cung Tuấn vẫn nằm thực vật ở trên giường và không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Trương Triết Hạn thật sự mệt đến rã rời, đã có lúc anh muốn từ bỏ nhưng vì cái thứ tình yêu mà anh dành cho Cung Tuấn quá sức mãnh liệt, đôi lúc khiến anh không biết bản thân đang làm gì. Có ích gì chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com