Phiên Ngoại (1) Sốt Cao
Hôm nay không có chương mới, chỉ có một chiếc phiên ngoại cho các cô đỡ tổn thương tâm lý thôi🤦
Chiếc phiên ngoại nho nhỏ của gia đình 4 người🎉
/""""/
Buổi sáng chủ nhật trời trong lành mát mẻ nhờ cơn mưa từ đêm hôm qua, từng hạt nước vẫn còn đọng lại trên tán lá cây, mấy giọt nước lấm tấm vẫn đang bám lại trên mặt kính cửa sổ, chim chóc cũng đua nhau cất tiếng hót đồng ca cùng tiếng gió lao xao thổi.
Trương Triết Hạn trở mình nặng nề ngồi dậy trên giường, đầu anh thoáng chốc choáng váng đến không đứng dậy nổi, anh chống tay giữ thăng bằng lại hơi xoa xoa đầu. Gương mặt đã biến sắc đến cắt không ra một giọt máu, trắng bệch xanh xao đến đáng thương.
Trương Triết Hạn thầm hận bản thân tối hôm qua dầm mưa một lúc, bây giờ có lẽ phát bệnh luôn rồi. Đầu đau như búa bổ trước mắt lại quay vòng không thấy rõ lối, anh cố nhắm mắt rồi mở ra kết quả trước mắt vẫn vậy, vẫn là một khoảng không xoay tròn.
"Ba ba."
Cung Tuệ Tú chạy từ phòng tắm đi ra, có lẽ vừa mới rửa mặt đánh răng xong, cổ áo và tay áo có chút nước dính lên, bé nhanh nhảu trèo lên giường ngồi bên cạnh em gái đang ngủ say và ba Trương đang mệt mỏi ngồi dựa vào đầu giường. Cung Tuệ Tú nhìn sắc mặt Trương Triết Hạn nhợt nhạt lập tức vươn người đến đưa tay sờ thử lên trán anh, cảm nhận làn da nóng đến bỏng tay của Trương Triết Hạn nhóc con lập tức rút tay lại. Giọng nói non nớt hơi lo lắng nhìn ba mình.
"Ba bị sốt rồi, trán nóng lắm luôn đó."
Trương Triết Hạn ho khan một tiếng sau đó gượng cười nhìn Cung Tuệ Tú đang cau mày khó chịu rất giống Cung Tuấn.
"Ba không sao đâu."
"Ba ngồi yên nha."
Cung Tuệ Tú vừa nói xong lập tức nhanh nhẹn trèo xuống giường, nhóc con đi qua rót một cốc nước đầy mang đến cho Trương Triết Hạn. "Ba mau uống đi." Sau đó dúi cốc nước vào tay Trương Triết Hạn.
Trương Triết Hạn bất đắc dĩ cười rồi uống vài ngụm nước, làn nước trôi xuống cổ họng có phần khô rát khiến anh nhíu mày, anh đặt cốc nước lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh rồi lại cựa mình muốn đứng dậy, kết quả nhóc con Cung Tuệ Tú đã nhấn anh trở lại. Giọng nhóc đanh lại nghiêm nghị chất vấn Trương Triết Hạn.
"Ai bảo ba đi mưa ướt tối hôm qua làm gì, bây giờ ốm rồi thấy chưa."
Trương Triết Hạn dựa lưng trên giường mỉm cười khó khăn khàn giọng hồi đáp lại bé.
"Ba xin lỗi."
Cung Tuệ Tú giống như ông cụ non vậy, hiểu chuyện nghe lời nhưng đôi lúc lại trở nên ngang ngược nghiêm khắc, mới 5 tuổi mà cứ như thể một người đàn ông 30 tuổi không bằng, những lúc như thế này nhóc con bỗng trở nên bá đạo thật sự. Trương Triết Hạn biết Cung Tuệ Tú là đang lo lắng cho mình nên mới chất vấn như vậy.
Tiếng Cung Tuệ Tú nói khá lớn, em gái nằm bên cạnh cũng rục rịch mở mắt bò dậy,vừa nhìn thấy anh trai đang chất vấn ba nhỏ liền oa oa ôm lấy cánh tay Trương Triết Hạn trừng mắt với anh trai.
"Không cho anh bắt nạt ba nhỏ của em!"
Bé con 3 tuổi ngồi lên đùi Trương Triết Hạn ôm chặt lấy ba mình, còn ngoái đầu trừng mắt với anh trai thêm lần nữa. Cả vòng tay bé ôm chặt lấy Trương Triết Hạn sau cùng vì cơ thể anh quá nóng Cung Tuệ Tinh lập tức buông ra, vẫn ngồi trên đùi anh nhưng đưa hai tay qua nâng lấy má anh lên.
"Ba nhỏ nóng quá."
Cung Tuấn vừa đi ra ngoài mua đồ về đã bắt gặp hai anh em Tuệ Tú và Tuệ Tinh đang lôi lôi kéo kéo ở trên người Trương Triết Hạn, hắn nhíu mày gằn giọng nghiêm khắc. Hắn chỉ vừa mới ra ngoài một lúc mà bọn trẻ đã quấn lấy Trương Triết Hạn đến nỗi người cũng chẳng thể nhúc nhích thế kia.
"Hai đứa làm gì đó?"
Cung Tuệ Tú lập tức chạy lại níu vào tay Cung Tuấn, cả Cung Tuệ Tinh cũng bò xuống giường chạy đến níu nốt bàn tay bên cạnh của hắn. Cung Tuệ Tú ngước lên tròn mắt nhìn Cung Tuấn.
"Ba ba, ba Trương bị ốm rồi."
"Ba nhỏ nóng lắm~"
Cả hai bé người xướng người ca, anh trai vừa nói xong em gái liền nói theo sau.
"Người ba Trương cứ run mãi."
"Nóng lắm~"
Cung Tuấn ngay lập tức đi đến bên giường ngồi xuống, bà tay nhanh chóng sờ thử lên trán Trương Triết Hạn, vầng trán nóng hổi còn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, Trương Triết Hạn hơi run lên nhấc mắt nhìn Cung Tuấn. Cung Tuấn tưởng rằng chỉ là bị cảm đơn thuần, lúc vừa thức dậy còn chủ quan đi mua đồ trước mà không chú ý Trương Triết Hạn đã sốt ra cái dạng gì rồi, Cung Tuấn để anh nằm xuống bản thân nhanh chóng đi lấy khăn ấm và nhiệt kế. Hai bé con cũng giúp đỡ ba Cung đắp chăn lại cho ba Trương, Cung Tuệ Tinh còn quá bé chẳng thể giúp được gì nhiều chỉ có thể ngồi bên cạnh nắm tay ba thật chặt, còn nhẹ nhàng an ủi không sao đâu, ba nhỏ ơi không sao cả đâu.
Cung Tuệ Tú chạy theo sau Cung Tuấn từ trong ra ngoài, giúp được việc nào liền làm cái đó, đưa nước, đưa thuốc rất mẫu mực, cả một khoảng thời gian buổi sáng liền tất bật giúp đỡ Cung Tuấn, quả không hổ là anh trai lớn trong nhà, việc gì cũng có thể hoàn thành. Cung Tuệ Tinh nằm bên cạnh Trương Triết Hạn, một lúc lại ngồi dậy đi xuống giường lay lay người anh, thấy Trương Triết Hạn không động đây bé lại lo sợ càng lay càng gọi. Mà bé đâu biết được ba nhỏ là đang mệt mỏi nên phải ngủ mà thôi.
Cung Tuấn vừa đi vào phòng đã thấy Cung Tuệ Tinh hai mắt đỏ rực cứ liên tục lay người Trương Triết Hạn, hắn bước đến bế lấy bé con lên vỗ về.
"Tinh Tinh, ba nhỏ đang ốm, con không được quấy rầy nghe chưa."
"Ba nhỏ không mở mắt..~"
"Ba nhỏ đang ngủ thôi, con đừng lo."
Cung Tuấn trấn an bé sau đó bế bé ra phòng riêng của hai anh em, Cung Tuệ Tú vẫn đang tập tô chữ cái ở trong phòng thấy Cung Tuấn bế Cung Tuệ Tinh đi vào lập tức giấu vở đi, lần trước em gái xé mất một quyển tập tô của nhóc, nhóc không muốn em gái xé tiếp quyển này đâu, đã tô gần một nửa rồi nhóc không muốn sự cố gắng của mình lại một lần nữa bị em gái phá hủy mất.
Cung Tuấn đặt bé con ngồi lên ghế sofa màu hồng mà bé yêu thích, lại ngồi xổm xuống bên cạnh.
"Tinh Tinh ngoan ngoãn chơi cùng anh trai, ba đi nấu ăn nhé."
Cung Tuệ Tinh lập tức ngoan ngoãn gật đầu, Cung Tuệ Tú ngoái đầu lại nhìn sau đó thì quay lại tiếp tục tô vẽ. Cung Tuấn đi đến bàn học của con trai, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Cung Tuệ Tú ân cần dặn dò.
"Tuệ Tuệ không được bắt nạt em gái, trông em cho ba đi nấu ăn rõ chưa nào?"
Cung Tuệ Tú đương nhiên biết rõ, cậu bé gật đầu vâng một tiếng sau đó gấp quyển tập tô lại cất gọn sang một bên, cậu bé nhảy xuống ghế, nhảy chân sáo đến bên cạnh em gái rồi lại ngoái đầu nhìn Cung Tuấn.
"Ba ba, con muốn xem hoạt hình~"
Mắt Cung Tuệ Tú sáng lên như sao trông đợi sự cho phép của Cung Tuấn, hắn nghiêm mặt dặn dò thêm.
"Chỉ được xem một lúc, lát nữa ba vào thì phải tắt."
"Dạ."
Cung Tuấn mỉm cười vui vẻ mở màn hình tivi lên cho hai bé, hắn đi đến trước mặt hai bé con ngồi xuống đưa má đến sau cùng nhận được hai chiếc hôn rất kêu mới hài lòng đi ra ngoài.
Hắn ghé qua phòng ngủ rồi đi vào kiểm tra Trương Triết Hạn, cơ thể anh đã bớt nóng hơn cũng không còn run nữa, may mà hai đứa nhỏ không quá quấy phá nếu không Trương Triết Hạn chắc chắn sẽ còn mệt hơn bây giờ.
Mỗi khi Cung Tuấn nhìn thấy Trương Triết Hạn trở bệnh hắn lại dâng lên một nỗi xót xa man mác. Khi Trương Triết Hạn sinh Cung Tuệ Tinh thì suýt nữa mất mạng, cơ thể cũng yếu đi, lâu thật lâu mới có thể hồi phục đi lại bình thường, còn chẳng có đủ sữa để hút cho bé, lúc đó Cung Tuấn thật sự rất sợ, sợ rằng trong lúc sinh Trương Triết Hạn sẽ không thể qua khỏi, hắn đứng ngồi không yên đợi gần 6 tiếng đồng hồ mới được kết quả. Cung Tuấn đặt tay lên gò má Trương Triết Hạn, yêu chiều cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán nóng hổi.
Trương Triết Hạn khẽ nhíu mày mở mắt, khẽ ho khan một tiếng, cổ họng khô khốc còn đau rát mỗi lần nuốt nước miếng. Cung Tuấn vội vàng đưa nước đến bên môi anh. Hắn nhẹ nhàng nâng tay sau gáy Trương Triết Hạn đỡ anh dậy uống nước. Lần này chỉ là mắc mưa mà đã sốt cao như vậy không biết nếu dầm mưa lâu hơn nữa thì sẽ ra sao, Cung Tuấn không dám nghĩ đến cảnh đó. Hắn chậm rãi đắp chăn cao đến cổ Trương Triết Hạn, bàn tay ân cần xoa nhẹ gò má nóng bỏng của anh.
"Con đâu rồi?"
Trương Triết Hạn khàn giọng hỏi, mắt đảo quanh phòng một lượt.
"Hai đứa nhỏ đang chơi trong phòng, em đừng lo. Nghỉ ngơi một chút sẽ khoẻ thôi, em ngủ tiếp đi."
Cung Tuấn thay miếng dán hạ sốt trên trán cho Trương Triết Hạn, lại nhẹ nhàng hôn lên trán anh thêm một cái nữa, hắn ôn nhu nắm lấy bàn tay của Trương Triết Hạn đưa lên môi hôn một cái Trương Triết Hạn lập tức hơi nhíu mày.
"Lắm trò."
Cung Tuấn cười ngốc nhìn anh."
"Chỉ làm thế này với em thôi đó."
"Biết rồi."
"Anh đi nấu ăn nhé, em ngủ tiếp đi."
Trương Triết Hạn lại mỉm cười với hắn, hai mắt anh trĩu nặng nhắm mở liên hồi, lúc sau vì quá mệt mỏi mà khép chặt ngủ thiếp đi. Cung Tuấn đợi Trương Triết Hạn ngủ say mới chậm rãi rời đi, khe khẽ mở cánh cửa ban nãy chỉ khép qua loa một chút, vừa bật mở hai đứa nhóc lại đứng ở ngay trước cửa, mắt môi đều là ý cười, Cung Tuệ Tinh với tay muốn bế Cung Tuấn lập tức ngồi xuống nhấc bổng bé lên, Cung Tuệ Tú cũng muốn, nhóc con níu cánh tay Cung Tuấn xuống để bế cả mình lên. Cung Tuấn bế cả hai bảo bối của mình lên, hai đứa nghịch ngợm này không biết đã đứng đây từ lúc nào nữa.
Cung Tuệ Tú nhấn nhấn lên má Cung Tuấn sau đó phồng má với hắn. Cung Tuấn nghiêng đầu nhìn nhóc khó hiểu, Cung Tuệ Tinh ở một bên vòng tay ôm lấy cổ hắn.
"Ba lớn thơm má ba nhỏ~"
Đây là đang chơi trò bắt quả tang với Cung Tuấn sao, hắn bất đắc dĩ cười cười sau đó quay qua nhìn bé.
"Con theo dõi ba chứ gì?"
Cung Tuệ Tú lại dựa đầu lên vai Cung Tuấn một vẻ như đang sầu đời mà thở dài.
"Ba Trương mãi chưa khoẻ."
"Ba Trương của con sắp khoẻ rồi, với lại mới chỉ một buổi sáng thôi mà con."
"Vẫn lâu lắm."
"Cái thằng nhóc này, con phải biết kiên nhẫn."
"Đúng rồi, phải kiên nhẫn~" Cung Tuệ Tinh lớn giọng nhìn anh trai.
Hai đứa nhỏ chơi cùng với Cung Tuấn một lúc trong bếp, Cung Tuệ Tú giúp ba Cung rửa hoa quả, Cung Tuệ Tinh thì chẳng giúp được gì chỉ ngồi yên một chỗ chơi với em gấu bông tên Tiểu Đản của bé.
Bữa trưa của ba cha con rất nhanh đã chuẩn bị xong, về phần Trương Triết Hạn được đặc cách ăn cháo. Ba cha con sau khi ăn xong liền trèo lên giường nằm cùng Trương Triết Hạn, hai anh em nằm giữa hai ba ba nằm bên ngoài, Tuệ Tú và Tuệ Tinh không dám quậy phá mà im lặng nhắm mắt ngủ trưa theo lời của ba Cung Tuấn. Thời gian ba Trương đi ngủ không được quấy rầy nếu không sẽ bị phạt đánh mông, cả hai anh em liền ngoan ngoãn nằm ngủ. Ban đêm cũng vậy, sau khi ăn tối xong, chơi được một lúc thì nhanh chóng đánh răng rửa mặt và trèo lên giường ngủ. Đến khi ngủ say rồi Cung Tuấn liền bế lấy cả hai đứa trẻ đưa trở về phòng ngủ riêng biệt của chúng.
Chỉ cho ngủ chung một đêm thôi, nếu thêm một đêm nữa làm sao hắn được ôm vợ. Đến cả con cũng ghen tị, người cha tồi.
Trương Triết Hạn nhanh chóng đỡ bệnh, đã chẳng còn sốt cao nữa, lúc buổi sáng thức dậy đã thấy bé Tuệ Tinh ngồi trên ghế nhỏ ở bên cạnh nghịch nghịch má mình, khi thấy ba nhỏ mở mắt thức dậy tiểu công chúa nhanh chóng chạy ra ngoài báo cáo tình hình cho ba lớn. Tiếng bé rõ to truyền vào cả trong phòng.
"Ba ơi, ba nhỏ dậy rồi kìa, mau mau vô xem đi~"
Sau đó thấy bé kéo lấy tay Cung Tuấn xồng xộc đi vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com