Chương 36
Những ngày qua bởi vì bận rộn chuyện phá án, Tiêu Chiến cũng quên béng luôn một chuyện quan trọng khác.
Nhớ lúc mới đưa cậu từ nghĩa địa về, anh hứa sẽ giúp cậu điều tra thân thế và cái chết của mình để cậu sớm ngày được siêu thoát. Vậy mà mới đó anh liền quên mất, lại còn để cậu giúp anh làm nhiều việc như vậy, suýt tí mất mạng, anh đột nhiên thấy tội lỗi vô cùng.
Tiêu Chiến ngồi ung dung vừa uống trà vừa lướt xem tài liệu trên máy tính. Vương Nhất Bác tắm xong liền mò tới xem cùng, ánh mắt tò mò nhìn anh.
- Tán Tán, anh đang xem gì vậy?
- Thì tôi đang giúp cậu điều tra thân thế. Mấy ngày nay toàn lo chuyện ở cục, tôi cũng quên mất chuyện này. Giờ có thời gian rảnh rỗi, nên tôi tranh thủ xem giúp cậu một chút.
- Anh thật sự muốn em đi sao? - Giọng cậu đượm buồn.
- Tôi...
Anh đột nhiên cũng không nỡ, giọng nghẹn ngào không thốt thành lời. Đúng là trước đây anh sống rất tự tại, cũng chưa từng nghĩ có một ngày không còn cậu bên cạnh nữa, không biết khi đó sẽ như thế nào.
Hóa ra, từ lâu cậu đã sớm trở thành một thói quen vô thức của anh. Tựa như mỗi ngày thức dậy đều phải đánh răng, ăn cơm phải rửa chén. Anh đối với cậu cũng vậy, chính là một thói quen không thể buông bỏ. Anh cười trừ.
- Thần Quan trưởng nói rồi, nếu cậu còn ở lại dương gian lâu hơn một chút sẽ gặp nguy hiểm thêm một phần, cậu sẽ không thể đi đầu thai được. Tôi sẽ giúp cậu nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện của giao ước "người - ma"... - Anh cười gượng. - Với lại tôi chỉ sợ con ma nhà cậu ở thêm một ngày nhà tôi lại tốn thêm cả mớ tiền nuôi cậu lại khổ. Thân tôi lo cho mình còn không xong, nuôi thêm cậu không lo được, cậu là con ma "phú nhị đại" sao tôi dám nuôi, mất công lại khóc lóc ỉ oi với tôi.
- Vậy anh muốn đuổi em đi sao? - Cậu buồn bã, xìu giọng hỏi.
- Đương nhiên. Cậu đi rồi không phải người thoải mái nhất là tôi sao?
Anh cười ha hả ngoài mặt nhưng trong tâm cả hai đều là cả một khoảng trời yên ắng. Nửa muốn buông tay, nửa lại không.
Vương Nhất Bác cũng không muốn làm không khí thêm trầm mặc. Cậu cười cười đánh trống lảng.
- Haha...vậy anh tìm tới đâu rồi?
- Sau khi nhờ Tiểu Phi giúp đỡ, tôi đã lấy được tất cả tư liệu của người dân trong cả nước. Tôi đã mở rộng lọc hết những người tên Vương Nhất Bác qua đời trong 5 năm gần đây, trên dưới hơn một trăm người, một số có hình lưu lại, một số không có, nhưng tất cả đều không có ai giống cậu hết.
Anh thở dài chán nản, nói tiếp.
- Tôi cũng tìm luôn cả những người còn sống, gần một ngàn người tên Vương Nhất Bác nhưng tôi không biết nên bắt đầu từ đâu.
- Có phải anh suy nghĩ lệch hướng chỗ nào rồi không? Hay là...hay là bởi vì cái chết của em có vấn đề nên chưa có ai dám đem ra khai tử?
- Cậu đang nghĩ lệch lạc gì vậy? - Anh nhìn cậu một lượt chắp lưỡi khinh bỉ. - Xem lại cậu đi, một con ma nghèo kiết xác như cậu có gì phải che giấu chứ. Haha...trừ khi cậu là người vô gia cư nha...
- Hứ, không dám đâu. Em dù mất trí nhớ nhưng không tới nổi thê thảm như vậy!
- Vậy cậu xem, ở đây có vài người trạc tuổi cậu qua đời nhưng không có hình ảnh. Người thứ nhất, Vương Nhất Bác 20 tuổi, chết vì trượt vỏ chuối đập đầu vào đá chết. Người thứ hai, 24 tuổi, hốc xương cá chết. Người thứ ba, 21 tuổi, chết nghẹn. Người thứ tư...
- Được rồi, em đảm bảo em không chết ngu ngốc vậy đâu, anh không cần xem nữa! - Cậu quạu thật sự.
- Biết đâu được, làm người ai không có sơ suất nhất thời. Cậu ngơ ngơ như thế ai đảm bảo là không phải, haha...
- Anh...
Tiêu Chiến nhìn cậu liền cười phá lên một trận. Sau đó anh liền nghĩ ra một chuyện, ánh mắt lóe sáng.
- Vậy sao cậu không hỏi Thần Quan trưởng xem, rốt cuộc cậu là ai? Chẳng phải bà ấy nắm chuyện sinh tử trong thiên hạ sao, có việc gì không biết được chứ?
- Không thể được. - Cậu ủ rũ. - Lúc trước em từng hỏi nữ thần một lần rồi, Người bảo không biết. Thần Quan trưởng tuy quyền uy vô hạn, chuyện gì cũng biết nhờ sổ thiên mệnh lưu giữ. Lúc em vừa chết, nữ thần có đến đưa em đi nhưng chẳng hiểu sao sổ thiên mệnh đó không hề ghi chú bất kì chuyện gì về em. Người không biết xử trí thế nào mới tặng cho em hạt giống hoa ngũ sắc để chờ anh đến giúp em. Nếu anh có thể tìm được thân thế của em, nữ thần mới có thể đến đưa em đi chuyển kiếp.
Không khí đột nhiên trầm lặng. Tiêu Chiến cũng không biết nói gì, anh vẫn tiếp tục dùi đầu vào máy tra cứu. Bỗng phía sau một vòng tay lớn choàng đến ôm trọn anh vào lòng. Hơi thở ấm áp nhè nhẹ phả vào cổ, giọng nhàn cất lên.
- Tán Tán... không cần tìm nữa đâu. Em không muốn xa anh.
- Nhưng mà... nếu cậu không đi, nguyên khí của cậu sẽ sớm bị hao mòn, tới lúc đó... - Anh không dám nghĩ tới kết quả.
- Không sao. Em chết đi còn không nhớ chuyện gì trước kia nữa, cũng không biết người thân của em là ai, còn sống hay đã chết. Nhưng từ khi gặp anh, với em, anh đã trở thành người thân duy nhất trên đời này của em rồi. Anh hãy để thời gian còn lại của em được bên cạnh anh, có được không?
Mắt anh khẽ ngấn những giọt lệ vô thức. Đột nhiên chính bản thân anh cũng không muốn rời xa cậu. Trước đây anh còn nghi hoặc về cảm xúc của bản thân, nhưng thời khắc cậu dùng thân mình đỡ đạn cho anh, khi đó anh đã biết đời này của anh vĩnh viễn thuộc về cậu. Anh nợ cậu một mạng nhưng lại nợ cả chân tình.
Vương Nhất Bác đột nhiên xoay ghế lại nhấc bổng anh lên tay, gương mặt khẽ nhếch lên một nụ cười gian xảo. Tiêu Chiến cảm nhận chuyện chẳng lành, anh hốt hoảng vùng vẫy.
- Nhất Bác...em muốn làm gì???
(Xưng hô từ đoạn này không phải nhầm đâu, mà là anh Chiến đã thay đổi suy nghĩ rồi😌😌😌)
- Anh nói xem...
Vương Nhất Bác cười cười tiếp tục bế anh đặt lên giường, cả thân người to lớn thoáng chốc đè lên người anh, giữ chặt.
- Nhất Bác... chuyện này... không được...
- Tại sao không được? Anh và em không phải lần đầu, anh còn ngại gì nữa chứ?
- Anh...anh chưa chuẩn bị... - Anh lúng túng đáp.
- Anh không cần chuẩn bị... anh ngoan ngoãn nằm yên đó... em giúp anh...
- Nhưng mà...nhưng mà em vẫn còn đang bị thương chưa khỏi, chúng ta để hôm khác được không?
Vương Nhất Bác đột nhiên im lặng không đáp. Cậu ủ dột ngồi dậy khỏi người anh thở dài.
- Đúng vậy, em vẫn chưa khỏe. Tất nhiên mãi mãi cũng không khỏe lại được.
Tiêu Chiến ngạc nhiên. Anh ngồi bật dậy ôm lấy tay cậu, ánh mắt khó hiểu.
- Tại sao?
- Nguyên khí của em bị tổn thương nặng, cứ tiếp tục không khỏe lên được chỉ sợ sẽ giống như những hồn ma khác, dần dần yếu đi rồi tan biến khỏi thế gian này, mãi mãi không thể hồi sinh.
- Sao có thể như vậy được. Không được, anh sẽ gọi nữ thần đến cứu em.
Tiêu Chiến nói là làm, anh vội vã lục tung ngăn tủ đầu giường tìm chiếc chuông bạc lúc trước định giơ lên lắc liền bị cậu nhanh tay giành lấy ném sang một bên.
- Đừng gọi nữ thần, chuyện này Người cũng không giúp được đâu. Em đã nợ bà ấy rất nhiều, không thể vì chút chuyện nhỏ này làm phiền bà ấy!
- Nhưng như vậy em sẽ chết đó. - Ánh mắt anh đỏ hoe như sắp khóc.
- Không sao, chỉ cần anh chịu cứu em là được rồi.
- Anh???
Cậu gật đầu cái rụp, xác nhận.
- Chỉ cần anh truyền cho em một chút dương khí là không sao ngay.
- Được, đươc, vậy anh sẽ hôn em.
Tiêu Chiến nhào tới định "cắn" cái môi nhỏ của đối phương liền bị người kia giữ lại, ánh mắt buồn tủi.
- Vẫn chưa đủ. Lần trước anh cũng đã hôn nhưng vết thương của em vẫn chưa lành. Bây giờ chỉ có thể hai chúng ta cùng...nhưng mà thôi, anh không muốn, em cũng không ép. Khuya rồi, anh mau ngủ sớm đi.
Nói rồi, Vương Nhất Bác liền nằm xuống giường định kéo chăn lại ngủ. Bất ngờ, Tiêu Chiến hùng hùng hổ hổ nhào tới hất văng tấm chăn đáng thương xuống đất. Anh thô bạo túm lấy chiếc áo ngủ thắt ngang eo của hai người vứt luôn đi, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
- Vương Nhất Bác, cậu đừng chết, tôi đến cứu cậu đây!!!
=======
Chap ngắn thôi để chap sau...hệ...hệ... trọn vẹn thú vui tao nhã 😌😌😌😌
* Mời mọi người ghé qua fic mừng sinh nhật hôm nay của nhà mình nha 😚😚😚
- Nhật kí chăm baba của Tỏa Nhi
- Chồng đã kí nhận, miễn đổi trả!!!
- Đoạt sủng (tối nay sẽ lên sóng)
Đa tạ mọi người đã quan tâm 😊😊😊😊
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com