Chap 44 - Quay về
Vương Nhất Bác điềm nhiên bước vào phòng nghỉ, ánh mắt không chút dao động mà trả lời:
- Đủ để biết anh định làm gì.
Tiêu Chiến cố lấy lại bình tĩnh, tìm một chiếc ghế ngồi xuống...
- Cậu không cản?
- Không!
- Không oán trách?
- Không!
- Lý do là gì?
Vương Nhất Bác tiến đến, quỳ một gối xuống trước mặt anh, hai tay bao lấy đôi tay đang thoáng có chút run rẩy của đối phương, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ đến mê người kia...
- Em tin anh, vì em tin tưởng anh. Chiến ca của em trước nay chưa từng làm em thất vọng. Em biết anh tự mình hiểu rõ đâu là giới hạn...
Tiêu Chiến bây giờ đã không còn đủ khả năng chống cự với lí trí nữa rồi. Anh cảm nhận từng đợt mật ngọt rót vào tim, bí mật gì gì đó cũng chẳng quan tâm.
- Ai... ai là của cậu chứ? Cái gì mà tin với tưởng? Tùy tiện quá nhỉ?
Vương Nhất Bác phì cười, đứng dậy nhưng vẫn không buông đôi tay kia ra. Cậu chồm người đến, nhẹ nhàng hôn lên trán anh.
- Em nói anh là của em đấy! Quá khứ, hiện tại và cả tương lai đều là của em! Ai dám động vào anh thì phải hỏi ý em trước. Anh cũng đừng mơ bỏ trốn hay cố ý đẩy em ra xa. Nhớ lời em đấy!
- Tại sao tôi phải nghe lời cậu chứ? Tôi là ông chủ đấy! - Ngừng một lát, Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu rồi nói - Nhất Bác... Tôi... tôi muốn mua lại Vương thị.
Vương Nhất Bác thoáng đứng hình, mi mắt hơi rũ xuống, tay cậu dần buông lỏng tay anh... Tiêu Chiến hoảng hốt nắm lấy tay cậu giữ lại.
- Nhưng tôi có thể hứa rằng nhân viên của Vương thị sẽ không thay đổi, tôi cũng sẽ không cướp đi cái ghế của Vương Hạo Hiên. Tôi... tôi vẫn sẽ để nó dùng danh tiếng Vương thị...
Lời chưa nói hoàn chỉnh đã bị người kia ôm gọn trong vòng tay. Anh có thể cảm nhận được Vương Nhất Bác đang cười.
- Anh giải thích với em làm gì?
- Tôi... tôi cảm thấy nên nói cho cậu biết. Tôi không muốn ông chủ và nhân viên...
Mấy từ ngữ dư thừa đều bị Vương Nhất Bác chặn lại nơi cửa miệng. Cậu nắm lấy cằm anh, nhẹ nhàng hôn môi, hôn đến khi Tiêu Chiến hít thở không thông.
- Cậu là đang làm gì đấy? Tôi vẫn chưa cho phép!
- Nói! Vì sao lại giải thích với em?
- Tôi đã nói... Ưm... ưm...
Vương Nhất Bác lại hôn Tiêu Chiến, lần này khi tách nhau ra còn khuyến mãi cho anh thêm một nụ cười ma mị.
- Anh còn dám cứng miệng không? Em không ngại hôn anh hoặc thậm chí tiến xa hơn đâu. Em nhắc lại lần cuối: Vì sao lại giải thích với em?
- Cái tên nhóc này! Vậy ai cho phép cậu rõ ràng đang nắm tay tôi lại buông ra? - Tiêu Chiến bực dọc.
Lời nói nhanh hơn suy nghĩ, Tiêu Chiến phát hiện vấn đề liền dùng tay che miệng mình lại, mắt đảo liên hồi tìm cách lảng tránh.
Vương Nhất Bác bắt nạt thành công người ta thì vui vẻ hết ý, nơi khóe môi vẽ lên nụ cười ấm áp. Cậu đưa mặt mình lại gần để chóp mũi hai người chạm vào nhau.
- Chiến ca, chúng ta bắt đầu lại có được không? Em thật sự vẫn rất thương anh. Đoạn tình cảm của em dành cho anh chỉ có tăng chứ không hề có giảm. Anh nói xem, nếu như vậy mà thiếu anh thì em phải làm sao đây?
- Tôi...
- Không cho phép anh từ chối. Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, hơn nữa em biết anh cũng rất thương em.
- Nhưng bây giờ tôi chỉ xem cậu là em trai.
Vương Nhất Bác cười khẩy.
- Chiến ca ơi là Chiến ca! Anh ngốc thật đấy à? Tìm lý do hợp lý hơn đi, nếu không có thì đồng ý với em.
Nói rồi cậu đánh "chụt" lên môi Tiêu Chiến một cái, dùng hết sức bình sinh ôm anh vào lòng. Anh thở dài, đôi tay đưa lên lơ lửng muốn ôm nhưng lại sợ. Khóe mắt anh đỏ hoe.
- Vương Nhất Bác, tôi đã không còn trẻ nữa rồi, không thể cho cậu những thứ như trước đây được. Thanh xuân của cậu tươi đẹp như vậy, hà cớ gì lại cứ nhất định là tôi? Cậu thích hoang phí tuổi trẻ của mình đến vậy à? Xem tôi như một món hàng chẳng phải tốt hơn sao?
Anh không còn khống chế được cảm xúc nữa, nước mắt đã trào ra không ngừng. Tiêu Chiến nấc lên từng tiếng nghẹn ngào... Anh vẫn như vậy, vẫn không thể nào mạnh mẽ trước mặt Vương Nhất Bác dù đã qua ba năm.
Vương Nhất Bác dịu dàng đẩy anh ta, hai tay chạm vào khuôn mặt có phần gầy đi, giúp anh lau những giọt nước mắt hư hỏng đó. Cậu cười khẽ, trong lòng không còn quá nặng nề nữa.
- Nếu người mà em chọn để hoang phí tuổi trẻ của mình là anh thì tất cả không có gì đáng để nói. Chỉ có anh mà thôi! Anh còn không đồng ý, em liền cô độc một mình đến già. Chiến ca, hứa với em sẽ luôn ở bên em, sẽ không rời xa em, sẽ không mặc kệ em có được không?
Tiêu Chiến bị cậu làm cho cảm động đến phát ngốc, chỉ còn biết gật đầu lia lịa rồi nhào đến ôm Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác của chúng ta đủ kiên nhẫn để chờ đợi, đủ yêu thương để tin tưởng và đủ cả lý trí để thuyết phục người mình yêu. Cậu đã thành công khiến mọi dự định của Tiêu Chiến sụp đổ hoàn toàn, bức tường thành kiên cố nhất đã không còn. Tiêu Hàn thì Tiêu Hàn chứ, sợ làm gì? Sợ ông ta có đem lại cho anh một đoạn thời gian tươi đẹp nào không? Chi bằng cứ "tiêu sái vượt qua khó khăn", cùng Vương Nhất Bác đến chân trời góc bể để tấu vang khúc nhạc ngàn năm không chuyển dời.
.................................................................................
- Nhóm trưởng, chúng ta nghe lén nãy giờ đủ rồi đấy, Nhất Bác mà phát hiện có phải là chết không?
- Đủ cái gì mà đủ? Đặc sắc như thế, hai người họ sắp hôn nhau rồi kìa.
- Anh là con trai mà cũng hóng hớt quá nhỉ? - Tiêu Hạ từ sau đi tới...
- Dĩ nhiên...
Vị đội trưởng nào đó giật mình quay đầu lại, bị một cô gái xinh đẹp làm cho hoảng hốt.
- Đường đường là nhóm trưởng UNIQ lại đi rình mò.
- Suỵt! Cô không biết thì trật tự chút.
Tiêu Hạ tò mò nhìn vào trong phòng nghỉ... Nhóm trưởng Mạc Lâm nhanh chóng bịt miệng cô lại trước khi cô hét toáng lên rồi lôi vào một góc.
- Cô điên à? Nhỡ hai người họ phát hiện thì sao? Thật phiền phức!
- Anh nói ai phiền phức? Rõ ràng anh đang lén lút chứ không phải tôi!
- Gì chứ? Cô còn dám nói? Cô có tin tôi...
- Tiêu Hạ! Em đang làm gì ở đây? - Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác từ phòng nghỉ bước ra. - Mấy ngày nay biến đi đâu làm dì Lý tìm khắp nơi?
- Anh hai! Anh xem người ta bắt nạt em này!
- Người ta lớn hơn em đấy, ăn nói cho đàng hoàng vào, đừng làm anh mất mặt.
- Anh hai! Anh xem bọn họ... Hửm? Nhìn tôi làm gì?
Ngoại trừ Vương Nhất Bác ra thì những thành viên còn lại đều trố mắt nhìn. Vẫn là Mạc Lâm mạnh dạng hỏi trước.
- Hai người là anh em à? Nhưng sao tôi thấy không giống nhau lắm?
Tiêu Chiến chợt im lặng một lúc, ánh mắt dần trở nên buồn bã. Vương Nhất Bác biết anh đang nghĩ đến mẹ của mình liền nắm lấy tay anh.
- Một giống ba một giống mẹ thôi mà, có gì lạ đâu nhóm trưởng.
- Ừm, Nhất Bác nói đúng.
Chuyện này về sau không còn ai hỏi thăm hay nhắc lại dù chỉ vô tình, lý do là vì Vương Nhất Bác đã tìm cách chặn tất cả mọi khả năng chuyện cũ bị khơi ra, tránh cho Tiêu Chiến đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com