Chương 8: Trật chân
Ngọc Doanh, Nhĩ Thuần, Thục Ninh, Nguyên Kỳ cùng một nhóm tiểu chủ tham dự buổi huấn luyện của Ngạc công công, trong cung, mỗi cử động tiếng nói, hành động đều phải chuẩn mực.
Đỏ đỏ, xanh xanh, oanh oanh, yến yến, bưng đĩa thức ăn trên chiếc giày cao chót vót, run rẩy hết cả người. Giày này so với loại thường cao hơn 5 phân, làm đám tiểu chủ khổ sở vô cùng.
Ngọc Doanh bợp chợp, nhiều lần suýt trặc chân, tính tiểu thư của Kiều Sanh quán lại nổi lên, lập tức nhịn không được nói: " Ngạc công công, không thể đổi đôi giày khác sao?"
Ngạc công công không giận, chỉ loạng choạng thân hình khiến người ta chán ghét đi tới:" Tiểu chủ muốn đổi giày, chúng ta làm nô tài không dám có chủ ý, nhưng yêu cầu của hoàng thượng đối với tú nữ, nô tài hiểu rõ hơn tiểu chủ. Trong cung quan trọng nhất là quy củ, một câu nói ra đều phải đắn đo suy nghĩ, hoàng thượng tuy coi trọng những cô gái có nhan sắc, nhưng nếu những lời này của tiểu chủ lọt vào tai hoàng thượng, mặc kệ đẹp cỡ nào, chúng nô tài cũng không bảo đảm được cho tiểu chủ"
Mọi người nghe xong, không còn cớ để phàn nàn, mà ngay cả Ngọc Doanh cũng đành nhíu mày mang đôi giày cao gót khiến người ta không thoải mái mà tiếp tục luyện tập. Nhĩ Thuần thấy cũng khó chịu, Ngọc Doanh quả thật quan tâm đến cách nhìn của hoàng thượng
Lúc này mới đi đến, mắt thấy Ngọc Doanh nghiêng ngã, mất thăng bằng, Nhĩ Thuần nhanh tay đỡ Ngọc Doanh ngã vào lòng Nhĩ Thuần.
"Chỉ Lan, chờ ngươi lâu quá, còn không mang đến chút nước ấm..." Ngọc Doanh ngồi ngay ngắn, Nhĩ Thuần thấy Chỉ Lan mang chậu nước ấm tới trong lòng mới thả lỏng chút. Ngọc Doanh ở trong phòng đau đớn rất lâu, chân đã sưng lên hết.
"Thực xin lỗi Nhĩ Thuần tiểu chủ, nước ấm này là mang cho Nguyên Kỳ tiểu chủ" Chi Lan nói.
"Nàng cũng bị thương sao?" Nhĩ Thuần vội hỏi.
"Không có..."
"Ta bị thương, nước ấm đó đương nhiên cho ta, còn không mang đến" Ngọc Doanh nghe xong, tất nhiên không chịu buông, giờ phút này mắt cá chân vẫn còn rất đau.
Chỉ Lan không cách nào đành đem nước ấm vào.
"Này, nước ấm này không phải cho ta sao?" đúng lúc Nguyên Kỳ đi ra, thấy nước ấm chuẩn bị cho Thục Ninh lại bị bưng vào trong phòng Ngọc Doanh, bèn vội vàng đi đến.
"Ta thấy ngươi có bị trặc chân đâu, không thể cho ta dùng trước sao?" Ngọc Doanh sắp nổi nóng, chân không thoải mái, ngôn ngữ nói ra hơi cao giọng một chút.
Nguyên Kỳ nào đồng ý, Thục Ninh đi một ngày, nhất định mệt muốn chết rồi, nàng muốn lập tức mang nước ấm đến cho Thục Ninh. Nguyên Kỳ mới 14 tuổi, hình dạng ngây thơ khờ khạo, nhất định không chịu lời nhẹ nhàng mà nhường. Trong lúc tranh chấp, nước ấm đổ lên người Nhĩ Thuần.
Ngọc Doanh không để ý chân còn đau, chỉ lo Nhĩ Thuần bị phỏng:" Nàng, ngươi quá đáng, nước rất nóng đấy!"
"Các vị tiểu chủ, có chuyện gì?" Chân mang giày cao góy, đi theo phía sau là Đinh Lan, An Xuyên khoan thai đến xem những vị tiểu chủ lại gây chuyện náo loạn.
Mọi người thấy An Xuyến đến, bề bộn khẽ cúi người chào hỏi.
Chỉ Lan vội kể: " Hai vị tiểu chủ đều cần nước ấm, bất quá nước nấu không kịp đáp ứng"
"Được rồi Nguyên Kỳ, người ta hầu bao phong phú, khen thưởng cũng nhiều hơn muội, muội dựa vào cái gì mà dành với người ta" Thục Ninh cũng đã tới, trước nhất xem Nguyên Kỳ có bị phỏng không, sau đó mới mở miệng châm chọc.
"Ngươi đóng vai ác còn mở miệng tố cáo!" Ngọc Doanh nổi nóng, may mắn được An Xuyến giữ lại, mới ngăn được một trận đấu khẩu.
"Hai vị tiểu chủ không nên nổi giận, là do nô tỳ phục vụ không chu toàn. Lát nữa ta bảo Đinh Lan nấu thêm một chậu nước ấm nữa mang cho tiểu chủ có được không? Giờ thì các tiểu chủ về phòng nghỉ ngơi được chưa?" An Xuyến ngay cả khi trấn an lòng người, những người xung quanh nghe thấy cũng nể mặt An Xuyến. Huống chi An Xuyến mới chính là Chủ sự Chung Túy Cung. Đắc tội nàng, không có lợi.
"Chỉ Lan, còn không mau nấu nước nóng, lấy thuốc đưa đến phòng ta" Nguyên Kỳ lôi kéo Thục Ninh, vênh váo tự đắc trở về phòng mình, Nhĩ Thuần lại phải an ủi Ngọc Doanh một phen.
Hai người vào phòng đóng cửa, Ngọc Doanh có chút ngại ngùng cởi giày vớ, muốn bảo Nhĩ Thuần xoa bóp chân cho nàng, nàng rất giỏi làm phiền Nhĩ Thuần những chuyện này. Bất đắc dĩ chân đau dữ dội. Nhĩ Thuần cũng đành nghe theo
Nhĩ Thuần thon thon ngón tay ngọc nhẹ nhàng xoau bóp chổ mắt cá nhân, Với góc nhìn này trùng hợp có thể trông thấy chiếc cổ trắng nõn của Nhĩ Thuần lộ ra ngoài. Bởi vì phải cúi thấp. Sắc mặt Nhĩ Thuần khẽ đỏ lên. Rơi vào trong mắt Ngọc Doanh, mặt phấn má đào, môi hồng răng trắng, đúng là chưa từng thấy qua mỹ cảnh.
Nhĩ Thuần lại có loại tư sắc, ngày thường ốm yếu, dung nhan trắng nõn hiếm khi có huyết sắc, hôm nay xem vậy rất tư vị.
"Tỷ tỷ, có thấy thoải mái chút nào không?" Tay Nhĩ Thuần vẫn không dừng lại, nhu mì hỏi, Ngọc Doanh lúc này mới nhận ra mình là nữ tử, thoáng chốc hoàn hồn, nếu hoàng thượng thấy Nhĩ Thuần như vậy, sợ là muốn....
"A, đỡ hơn rất nhiều rồi. Nhĩ Thuần..."
"Sao tỷ tỷ?" Nhĩ Thuần ngừng lại mới phát hiện đã qua hơn nửa canh giờ., ngẩng đầu cười yếu ớt, trong mắt Ngọc Doanh trông thật thuần khiết đáng yêu, nhất thời hỗn loạn nàng.
"Rượu thuốc này rất có tác dụng, tỷ xem vết thương không hề sưng lên, ngày mai nhất định không chậm trễ huấn luyện" Nhĩ Thuần bối rối vừa cười vừa nói, ai ngờ Ngọc Doanh thở dài một cái.
"Không phải vậy đâu Nhĩ Thuần, tỷ đau lòng muội xoa bóp cho tỷ, một việc nên để hạ nhân làm..." Ngọc Doanh thoáng nhìn sang chổ khác, Đôi mắt linh động của Nhĩ Thuần luôn như vậy nhàn nhạt, cho dù khi cười, cũng để cho nàng cảm thấy có khoảng cách.
"Chung Túy Cung có nhiều người như vậy, Chỉ Lan, Đinh Lan sao có thể ứng phó kịp. Huống chi, muội muội chăm sóc tỷ tỷ có gì không đúng chứ?" Nhĩ Thuần ôn nhu an ủi Ngọc Doanh, cũng không biết Ngọc Doanh thật sự ngây thơ, hay do trời sanh bộ dạng như vậy. Mấy lần vì nàng ra mặt, cùng bọn Thục Ninh, Nguyên Kỳ cãi nhau không ngớt. Vì thế đắc tội nhiều người...
"Nhĩ Thuần, tính muội quá tốt, luôn nói đỡ dùm người khác" Ngọc Doanh dịu dàng quở trách, thanh âm nghe ra đâu phải phở trách, giống như là lời tâm sự. Ngọc Doanh yêu nhất chính là ngạch nương, cũng chưa từng nhỏ nhẹ như vậy. Những điều này ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra.
"Hắt xì..."
"Ai nha, Nhĩ Thuần, muội bị sao vậy?" Ngọc Doanh vội vàng lấy khăn từ trong tay áo ra đưa cho Nhĩ Thuần: " Nhất định là lúc này giành nước với Nguyên Kỳ làm đổ khiến muội cảm lạnh rồi"
"Sao lại dễ cảm lạnh như vậy chứ, có thể là do vừa vào kinh thành, chưa thích nghi với khí hậu thôi" Nhĩ Thuần chỉ mỉm cười đáp, Nguyên Kỳ làm sao có thể khiến mình bệnh được.
"Kinh thành có bão cát lớn, Nhĩ Thuần, thân thể muội lại yếu nữa. Mai Hoàng hậu nương nương thiết yến, muội đừng có bệnh. Ta nghĩ do các nàng ấy ghen ghét tỷ muội chúng ta, sợ chúng ta danh tiếng nổi bật, cho nên mới làm những chuyện mờ ám này" Lòng Ngọc Doanh vừa mới buông xuôi nay lại trỗi dậy cảm xúc, những cảm xúc này không nên xuất hiện, sẽ gây thêm áp lực. Hiện tại chuyện các nàng phải làm là khiến hoàng thượng sủng hạnh, những cái khác đều không quan trọng.
"Danh tiếng nổi bật chưa chắc là tốt, nghe nói Như Phi cũng sẽ tham dự" Nhĩ Thuần ngay từ lúc ngoài cung đã nghe đến chuyện Như Phi là thế nào, huống hồ nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tranh thủ tình cảm. Đối với những thứ này, tự nhiên rất nhạt.
"Như phi bá đạo như vậy hả?" Ngọc Doanh nghi ngờ hỏi
"Ta nghe Chỉ Lan nói, trước đây có một tú nữ mặc y phục giống màu sắc của Như Phi khiến Như Phi phật lòng. Kết quả hoàng thượng chưa kịp nhìn thấy, đã bị hóa điên đuổi ra khỏi cung. Nguyên nhân trong đó rốt cuộc là bệnh thật hay bệnh giả, tất cả mọi người đều không dám truy cứ." Những chuyện này đương nhiên không thể giả, tất cả đều do Liễu Đại Nương ở ngoài cung huấn luyện kể cho các nàng nghe sự tích Như Phi. Ngược lại chuyện về hoàng hậu thì cực ít.
Cai quản dược phòng Từ công công chính là nghĩa phụ của Nhĩ Thuần, vốn là vây cánh tham quan của tiền triều, tuy đã qua nhiều năm, nhưng vẫn sợ vị điều tra, cho nên nuôi dưỡng cô nhi ngoài cung, để Liễu Đại Nương huấn luyện, giả mạo thân phận bát kỳ đưa vào cung. Mục đích duy nhất là được hoàng thượng sủng hạnh, sau đó nói tốt vài câu với hoàng thượng, bảo vệ an toàn cho nghĩa phụ, báo đáp công ơn dưỡng dục.
Tú Nữ tuyển vào cung lần này có ba người, Nhĩ Thuần là một, hai người khác chính là Nguyên Kỳ cùng Thục Ninh.
Nhĩ Thuần phục thị Ngọc Doanh nghỉ ngơi xong, mới đóng cửa phòng tiến vào phòng Thục Ninh.
Thấy hai người quần áo không chỉnh tề nằm trên giường, cũng không e dè, Nhĩ Thuần thấy cũng không thể trách. Thục Ninh và Nguyên Kỳ bình thường dán chặt lấy nhau, cùng ăn cùng ngủ, chớp mắt đã hơn mười năm.
Nhĩ Thuần ngược lại thoáng nhìn lãnh đạm hơn nhiều, bất quá Nguyên Kỳ nhỏ nhất, lại tham ăn, cho nên bọn họ cưng chiều Nguyên Kỳ nhất, Nhĩ Thuần , Thục Ninh lớn nhất
Nguyên Kỳ thấy Nhĩ Thuần đến, dây thắt lưng cũng không buộc lại, đi chân trần chạy đến đòi ăn, Nhĩ Thuần chỉ cưng chiều cười, lấy bánh ngọt đưa cho Nguyên Kỳ
"Nguyên Kỳ, ăn coi chừng nghẹn, tụi tỷ không có tranh với em đâu" Nhĩ Thuần vừa ôn nhu vỗ lưng Nguyên Kỳ, vừa châm trà cho Nguyên Kỳ.
Thục Ninh nhìn khó chịu, bước đến thò tay lau bánh ngọt trên khóe môi Nguyên Kỳ, thuận tiện buộc lại áo che đi xuân quang.
"Thục Ninh, Nghĩa phụ sai người mang dưa hấu đến rồi, cho Nhĩ Thuần ăn một miếng đi" Nguyên Kỳ mồm miệng đầy ứ, hiện giờ họ là tỷ muội tình thâm, chẳng bù với lúc chiều địch ý tràn ngập, quả nhiên diễn kịch cho người khác xem cũng tốn công phu.
Ba người vừa cười vừa ăn dưa hấu, Nguyên Kỳ tính tình ngây thơ cười đùa không ngừng, bỗng nhiên ngoài phòng có tiếng gọi: " Thục Ninh tiểu chủ, nô tỳ mang quần áo sạch đến"
Được, ngươi vào đi" Thục Ninh đợi Nhĩ Thuần trốn xong, dọn dẹp thức ăn trên bàn rồi mới đáp
Người đến là An Xuyến cùng Chỉ Lan
"Chỉ Lan, mang quần áo cất đi, lát nữa kêu Đinh Lan đến dọn dẹp phòng"
An Xuyến nhìn căn pòng vươn vãi hạt dưa hấu rồi nói
"Không sao, để chúng ta tự quét dọn được rồi, An Xuyến, ngươi không còn việc gì thì về trước đi" Thục Ninh nói gấp
"Vậy được rồi, An Xuyến cáo lui" An Xuyến lại nhìn lướt qua căn phòng, rồi mới cùng Chỉ Lan cáo lui
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com