Chương 20 - Thứ người không tốt tìm đến cửa
" Cậu...cậu " tiếng cậu nửa ngày của Triệu mẫu cũng không thoát khỏi cổ họng, bây giờ lồng ngực bà ta vô cùng đau đớn vì cái đạp ban nãy còn thêm cả tức giận với Khương Hoa trước mặt. Ả tiện nhân này như thế lại tìm được một nam nhân chống lưng!
Khương lão gia vô cùng bất ngờ, vừa mới thấy con gái liền định mắng nhưng thấy kết cục của Triệu phu nhân liền nuốt hết những lời mắng chửi xuống bụng.
Tưởng Thành Anh bắt tay Khương lão, nở nụ cười khách khí nhưng lại khiến cho đám người họ lạnh gáy :" Khương lão gia, tôi là Tưởng Thành Anh. Hân hạnh gặp ngài "
Khương lão gia đưa tay bắt lại, có thể thấy ông vô cùng căng thẳng. Không căng thẳng mới lạ, Tưởng Thành Anh là người thừa kế của Tưởng gia, hổ phụ sinh hổ tử. Bây giờ Tưởng lão gia cũng coi như một nửa rút lui về sau để cho hai thằng con trai tùy ý phát triển, cách làm việc của Tưởng Thành Anh
lại khác ông cực kỳ. Dứt khoát, tàn nhẫn và không từ thủ đoạn.
Cho nên đối diện với người này, người nhà họ Khương vô cùng căng thẳng.
" Tôi đến là vì chuyện hôn sự với Khương đại tiểu thư "
Tiếp mấy giây sau tiếng bàn tán vang lên nhộn nhịp, Khương lão gia thực sự không phản ứng kịp :" Hôn...hôn sự sao? "
Tưởng Thành Anh :" Phải, quan tòa đã ký giấy xác nhận ly hôn của Khương Hoa. Hiện giờ cô ấy là phụ nữ độc thân, tôi đến Khương gia cầu thân hình như cũng không có gì gọi là lạ "
Khương lão gia : " ... "
Cao Ánh Nguyệt lúc này mới khó khăn đỡ Triệu mẫu dậy, bà ta vừa nghe đến giấy ly hôn liền mặt mũi méo mó :" Cái gì mà ly hôn! Cái gì mà cầu thân!? "
Khương Hoa này không biết thẹn, nhanh như thế đã lăng loàn với thằng đàn ông khác. Con trai bà ta há không phải bị cắm sừng sao?
Sau đó bà ta chỉ qua Khương Hoa chửi lớn :" Con tiện nhân không biết xấu hổ này, xác con trai tao còn chưa lạnh mày đã đi quyến rũ đàn ông. Đồ không biết xấu hổ! "
Khương Hoa chỉ ôm con trai không phản ứng gì, vì trước khi đến đây Thành Anh đã dặn cô không cần phải nói gì cả vì mọi chuyện đã có anh rồi. Trong lòng Khương Hoa hiện tại đã dành cho anh sự tin tưởng tuyệt đối, quả nhiên anh không làm cô thất vọng, Triệu mẫu vừa nói xong thì thuộc hạ của Tưởng gia liền bước tới không nhiều lời mà cho bà ta hai cái tát.
Ngay cả Cao Ánh Nguyệt và đám họ hàng đứng bên cạnh cũng không dám ho he gì, Triệu mẫu lãnh hai cái tát ngã xuống đất ôm một miệng rỉ máu chỉ vào Tưởng Thành Anh :" Các người...các người ức hiếp quá đáng. Ta sẽ...sẽ báo cánh sát! "
Tưởng Thành Anh đút tay vào túi quần đi tới trước mặt bà ta :" Báo đi? Xem thử Triệu gia làm doanh nhân nhà bà và Tưởng gia hắc đạo chúng tôi thì cảnh sát sẽ nể mặt ai!? "
Triệu mẫu lạnh người, ai ở đây cũng đều cân nhắc được Tưởng gia này nổi tiếng hắc đạo biết bao người kính sợ, nếu như Triệu gia bà ta cố ý làm loạn khác nào lấy trứng chọi đá.
Triệu mẫu hồng hộc nhìn chằm chằm Tưởng Thành Anh, anh cười híp mắt lấy từ tay thuộc hạ một tập tài liệu giơ lên cho tất cả mọi người đều thấy :" Sẵn tiện ở đây có nhiều người ta tôi cũng sẽ công bố luôn, Khương đại tiểu thư mấy năm qua sống ở nhà họ Triệu bị bạo hành tinh thần và thể xác đã được tòa án chứng thực cho nên thẩm phán đã không chậm trễ, lập tức ký giấy cho Khương Hoa đơn phương ly hôn..."
Tưởng Thành Anh liếc qua đám người nhà họ Khương :" Triệu Đà đã chết một năm, chết trên giường của một ả kỹ nữ. Một người chồng như thế mà cũng xứng để đại tiểu thư nhà họ Khương thủ tiết cho sao? "
Triệu mẫu nghe có anh nhắc đến con trai mình liền nổi điên gào lên :" Mày nói gì hả!? "
Nếu không phải đám người Triệu gia ngăn lại thì lúc bà ấy nhào tới Tưởng Thành Anh, mà đã nhào đến anh thì chắc chắn không toàn mạng để gào lên nữa. Thành Anh thực sự không hiểu, Triệu phu nhân này ăn mặc như một quý phụ nhưng sao cốt cách lại như một mụ điên thế này.
Thành Anh quay đầu nắm lấy tay cô :" Tòa án cũng đã chấp nhận cho Khương Hoa toàn quyền nuôi dưỡng con trai, sau này cô ấy cùng Triệu gia không có bất kỳ mối quan hệ nào. "
" Tòa án chấp nhận thì đã sao! Tao không quan tâm, cho dù nó có chết cũng phải chết ở Triệu gia bọn tao! Tưởng gia bọn mày lớn lắm, ở đây bao che cho đôi giày rách này... "
Chát!
Lần này người đánh Triệu mẫu không phải là Tưởng gia mà là Khương phu nhân, bà đã nhịn...nhịn muốn điên rồi.
Khương phu nhân gương mặt hận thù nhào đến muốn cào chết Triệu mẫu, may là Khương nhị thiếu cản lại. Cả người Triệu mẫu quần áo xộc xệch, mái tóc rối bù vì bị đánh mấy lần. Khương phu nhân nước mắt đầm đìa gào lên :" Người đàn bà độc ác này, con trai bà chết trên giường của kỹ nữ thì liền đổ lỗi cho con gái tôi. Còn dám bạo hành con gái tôi, tôi đánh chết bà!! "
Khương phu nhân không biết lấy đâu ra sức lực mà nhào đến, suýt chút nữa cào nát mặt Triệu mẫu. Cho đến khi Khương lão gia sai người giữ lại mới bình tĩnh được một chút, Triệu mẫu mặt mũi bị cào vài đường chảy máu cũng rên rỉ kêu lên :" Bà dám đánh tôi, các người...các người mau giữ người đàn bà điên này lại..."
Tưởng Thành Anh che chở cô đứng xem một màn kịch loạn, thấy xem đủ rồi liền hắng giọng với Khương lão gia :" Nhạc phụ tương lai, Triệu gia ngông cuồng này đã không còn là sui gia của ngài nữa. Ngài cũng không cần ta phải dạy cách để giải quyết bọn họ đâu đúng không? "
Giọng nói nhẹ bẫng của anh không hiểu sao lúc này khiến cho Khương lão gia lạnh sóng lưng, ngay lập tức hạ lệnh :" Người đâu, tiễn người nhà họ Triệu về "
Đám người Triệu gia :" ... "
Cao Ánh Nguyệt trừng mắt, cảm thấy da mặt bị nóng ran. Triệu gia bọn họ hùng hổ đến đòi người nhưng bây giờ Triệu mẫu bị người ta đánh đến thành đầu heo, còn bị đuổi khỏi Khương gia.
Cao Ánh Nguyệt :" Các người...các người không thể đối xử với bọn ta như thế! "
Bây giờ đã có một Tưởng gia hùng mạnh thì Khương lão gia hoàn toàn không kiêng kỵ nữa, liền quát đám hạ nhân :" Tiễn khách! "
Đám người Triệu gia ồn ào một lúc rồi cũng bị hạ nhân tiễn ra ngoài, Khương lão gia nồng hậu tiếp đón Tưởng Thành Anh. Anh cũng không có ý đáp lại, chỉ toàn tâm che chắn cho mẹ con Khương Hoa.
Anh ghé vào tai cô nói nhỏ :" Em ra cùng nhạc mẫu đi, anh nói chuyện xong với nhạc phụ sẽ đón em "
Nhìn anh Khương Hoa liền toát ra ánh mắt tin tưởng vô điều kiện, cô gật đầu rồi đi theo Khương phu nhân vào bên trong. Khương lão gia khách khí mấy tiếng, vừa định dò la hỏi lại thì Thành Anh đã bắt chuyện trước :" Nhạc phụ, bây giờ ta gọi ngài như thế cũng không quá sớm phải không? "
Khương lão mừng còn không kịp mà đáp :" Tưởng thiếu để ý đến Khương Hoa là phúc của nó mới đúng, vậy...cậu định cầu thân nó sao? "
Thành Anh mỉm cười cho người mang vào mấy rương sính lễ nặng kịch , trước sự ngạc nhiên của Tưởng lão gia mà đặt xuống.
Tưởng Thành Anh :" Nhạc phụ, đây sính lễ mà ta đã chuẩn bị để cưới Tiểu Hoa. Ngài cảm thấy không đủ thì cứ nói "
Khương lão :" ... " Còn có thể không đủ sao, nhiêu đây sính lễ đã gấp bốn lần Triệu gia. Khương lão gia đương nhiên không phản đối hôn sự này nhưng chính ông cũng thắc mắc Tưởng đại thiếu này sao phải cưới đứa con gái đã góa phụ của ông.
Với thân thế của Tưởng Thành Anh thì hoàn toàn có thể cưới một cô gái có thân thế tốt hơn Khương Hoa nhà ông, Tưởng Thành Anh mỉm cười khí thế dọa người :" Nhạc phụ không ý kiến gì sao? "
" Ta...ta không có gì phản đối. Chỉ là không biết tại sao đại thiếu lại để ý Khương Hoa? "
Dù sao Khương Hoa cũng là một góa phụ, tay còn bồng đứa con nhỏ ngốc nghếch...so với điều kiện của Thành Anh thì kém hơn rất nhiều.
Thành Anh :" Tiểu Hoa là người mà ta thích nhiều năm trước, hiện giờ vẫn vậy. Mắt thấy cô ấy bị nhà chồng ức hiếp nhà mẹ vô tâm thì lý nào ta lại đứng im nhìn chứ? "
Câu nói của Tưởng đại thiếu khiến Khương lão ngượng ngùng, vội ho khan mấy tiếng vớt vát chút mặt mũi :" Thực sự không phải như cậu nghĩ... "
Thành Anh :" Không sao, dù sao nhạc phụ không phản đối hôn sự này thì mọi chuyện đều dễ dàng giải quyết rồi. Con trai của Tiểu Hoa đã đổi thành họ của ta, sau này nó là con trai của Tưởng Thành Anh này. Nhạc phụ nhất định phải ghi nhớ đấy "
Ý tứ của Thành Anh rất rõ, đứa nhỏ của Khương Hoa bây giờ là con anh cho nên cho dù Triệu gia có lật cả trời cũng không thể cướp nó về. Và cũng muốn Khương gia bọn họ ghi nhớ thật kỹ, hiện tại anh mới là chồng của Khương Hoa.
Khương lão toát mồ hôi lạnh lắp bắp :" Ta...ta đã hiểu rồi "
Anh rất hài lòng gật đầu :" Ta cũng ngỏ ý muốn làm một hôn lễ lớn nhưng Tiểu Hoa không thích náo nhiệt cho nên ta chỉ cùng em ấy làm lễ rồi đưa mẹ con họ về Nam Long thành. Nhạc phụ, không có vấn đề chứ? "
" Không có vấn đề "
Thực chất anh cũng muốn cùng Khương Hoa tổ chức một hôn lễ đường đường chính chính nhưng một Khương gia chỉ biết ngặm nhấm sự quyền quý và thể diện thì cũng chỉ khiến cho hôn lễ của bọn họ thêm phần giả dối mà thôi.
Anh muốn cho cô những điều chân thật nhất...
......
Đi đến gian viện của đại phòng, đại phu nhân lúc này mới kéo tay Khương Hoa lo lắng hỏi :" Tiểu Hoa, Tưởng đại thiếu đó..."
" Không sao, anh ấy đối với con rất tốt "
Khương phu nhân che khăn khóc thút thít :" Là mẹ vô dụng, khiến con chịu khổ gả vào nhà họ Triệu. Là mẹ không tốt... "
Khương Hoa vỗ vỗ lưng bà an ủi :" Con không sao, Thành Anh bảo vệ con rất tốt nên ngày tháng sau này không cần chịu khổ nữa. Triệu gia cũng không thể làm khó con đâu, Triệu Tử đã đổi tên họ rồi cho nên cũng không còn dính dáng đến cái nhà đó nữa "
Khương Du bất ngờ hỏi lại :" Đổi...đổi tên họ? Tưởng đại thiếu nhận Triệu Tử làm con sao? "
" Phải, tuần trước sau khi có giấy ly hôn thì Thành Anh đã đưa Triệu Tử đi đổi họ tên rồi. Tên của thằng bé bây giờ là Tưởng Đại Uy, sau này chính là con trai anh ấy "
Tuy nói Khương phu nhân là một phụ nữ nhu nhược nhưng con gái bây giờ bị người ta ức hiếp, nhà mẹ lại không để tâm. Nếu bây giờ không có Tưởng đại thiếu cũng không biết con gái và cháu trai đã có bộ dạng thê thảm thế nào...
Nhưng nhìn xem bây giờ chỉ mới một tháng mà con gái bà như đóa hoa được tưới nước trông rạng rỡ vô cùng, ngay cả Triệu Tử à không...bây giờ phải gọi là Đại Uy cũng trông mũm mĩm hơn một chút. Khương phu nhân cũng cảm nhận được, con gái bà tái giá với Thành Anh là một quyết định đúng đắn.
Ngồi hàn huyên được mấy câu thì Thành Anh cũng bước vào, tay còn cầm theo cái túi đựng sữa của Đại Uy. Mắt nhìn thấy cô cũng vô cùng dịu dàng đi tới :" Đại Uy đã đói chưa, anh đã pha sữa sẵn rồi "
Khương Hoa gật gật đầu chọt chọt lên má của con trai :" Hẳn là đói rồi, nãy giờ cứ mút ngón tay suốt "
Anh ngồi cạnh cô đưa tay bế Đại Uy, bây giờ Đại Uy đã thân thuộc với anh hơn rồi. Ngay cả lúc bế nó cũng cười với anh suốt, nhìn Thành Anh thành thục bế đứa nhỏ sự tin tưởng của Khương phu nhân và Khương Du cũng tăng lên mấy lần.
Đôi mắt anh nhìn Đại Uy và cô không hề giả tạo chút nào, Tiểu Hoa...có lẽ đã chọn đúng người rồi.
Không khí bọn họ đang ấm áp thì bên ngoài gian viện đã có tiếng kêu ngọt ngào của Quách di nương và Khương Mỹ :" Đại phu nhân, em mang Tiểu Mỹ đến chào hỏi anh rể nó đây"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com