Chương 24 - Em còn chưa nói em muốn làm vợ anh
Chát!
Triệu mẫu giáng xuống má cô một cái tát cháy lửa, bắt đầu buông lời mắng nhiếc :" Con tiện nhân, mày nghĩ có thằng đàn ông bảo vệ rồi thì tao không dám làm gì mày sao. Dám cắm sừng con trai tao, con khốn chết tiệt! "
Tiếp theo đó từng trận đòn quen thuộc lại lặp lại, Khương Hoa đã không còn sức để kêu lên nữa nằm gục đó mà chịu trận. Cao Ánh Nguyệt bên cạnh cười khinh miệt, bao nhiêu lửa thẹn hôm trước cuối cùng cũng trút ra.
Triệu mẫu đánh chán chê rồi vứt roi xuống :" Người đâu! Thay hỷ phục cho nhị thiếu phu nhân "
Khương Hoa dùng chút sức cùng thều thào :" Bà muốn làm gì! "
Ánh mắt Triệu mẫu giống như một bà điên lóe lên tia thâm độc :" Mày đã phản bội Triệu Đà thì bây giờ xuống đó bồi tội với nó đi "
Cô mở căng đồng tử nhìn thứ thuốc kỳ lạ đổ vào khoang miệng mình, dùng chút sức mình chống cự. Cô không muốn, cô không muốn xa con trai, không muốn xa mẹ và em trai, cô...càng không muốn xa anh.
Nhưng đám hầu nhân Triệu gia giữ chặt đầu cô trút chén thuốc xuống, chẳng mấy chốc ý thức của cô tan dần...
Thành Anh...Thành Anh, anh ở đâu? Em chưa muốn chết, em còn chưa nói với anh là em muốn làm vợ anh.
......
Toàn thân Khương Hoa khoác một thân hỷ phục rực rỡ với phượng quan chói lóa, Triệu mẫu cho người đặt cô vào một cái quan tài lớn, bên cạnh còn có một bộ xương người mặc đồ tân lang. Bà ta như một kẻ ngây dại sờ vuốt bộ xương đó :" Triệu Đà của mẹ, mẹ đã đem vợ con về rồi đây. Chỉ một chút nữa thôi nó sẽ xuống dưới đó hầu hạ con thật tốt "
Cao Ánh Nguyệt bên cạnh thoáng một vẻ run sợ nhưng sau đó cũng phải thuận theo ý bà ta mà an bài mọi thứ, thầy pháp đứng bên ngoài cửa bắt đầu làm lễ.
" Nhập quan! "
Triệu mẫu trở lại dáng vẻ quý phụ đứng một bên đưa đôi mắt cay độc nhìn về phía Khương Hoa, tấm ván hòm kéo lên đóng lại, từng người bắt đầu đóng đinh lên nó.
Thầy pháp thực hiện xong bước lễ thì hòm của nằm yên bị trên giàn thiêu, ông ta cầm một đuốc lửa đi tới hô lớn :" Hỏa táng! "
Tầng lửa nhanh chóng bắt nhau lan ra xung quanh, nhiệt độ nơi đó cũng bắt đầu trở nên khắc nghiệt. Thời này vẫn còn có người tin vào minh hôn, tương truyền chỉ cần tân nương hỏa thiêu cùng tân làng thì bọn họ ở dưới hoàng tuyền vĩnh viễn không xa không rời.
" Dừng tay! "
Thành Anh lao tới cùng thuộc hạ đạp đổ đám cháy lớn, mặc kệ cho lửa nóng xông lên người họ. Anh cởi áo khoác điên cuồng dập tắt nó, đám người Triệu gia cũng hoảng hốt lao vào thì bị thuộc hạ của Tưởng gia đánh ra hết. Họ tạo thì một vòng tròn bọc quanh hòm để Thành Anh cứu người.
" Người đâu, mau phá thứ này ra! "
Rầm! Rầm!
Rựa dao chủ tớ bọn họ nện lên nắp hòm, Thành Anh lúc này giống như đã mất kiểm soát dùng búa không ngừng đập phá. Tấm ván hòm bung ra làm hai trong sự kêu gào của đám người Triệu gia, anh nhìn thấy Khương Hoa mặc hỷ phục nằm trong quan tài với sắc mặt trắng bệch.
" Tiểu Hoa!" hơi thở của Khương Hoa đã mất rồi...
Anh ôm cô khỏi quan tài cẩn thận đặt xuống đất, Tiểu Hoa...Tiểu Hoa em đừng xảy ra chuyện gì! Em có chuyện gì, anh và con phải sống sao?
" Em đừng chết...anh xin em " hai tay anh bắt đầu ấn lên lồng ngực cô hô hấp, cứ liên tục như thế không dừng lại khiến cho người xung quanh lẫn Khương gia đã đuổi tới cũng đau lòng.
" Tiểu Hoa, chúng ta còn chưa làm đám cưới "
" Chúng ta còn chưa nhìn thấy Đại Uy khôn lớn "
" Tiểu Hoa, em chưa nói yêu anh...em không thể đi như thế "
Cứ gồng sức mình cấp cứu nhưng Khương Hoa lại không có phản ứng gì, tên thuộc hạ bên cạnh giữ anh lại :" Đại thiếu...đại thiếu, thiếu phu nhân không cứu được rồi! "
" Buông ra! Các ngươi buông ra! "
" Mau buông ta ra, Tiểu Hoa! "
Xung quanh sắc mặt mọi người đều hóa đau lòng đan lẫn với tiếng khóc ai oán của Khương phu nhân, anh vừa hất đám thuộc hạ ra thì lồng ngực của Khương Hoa bỗng phập phồng, chưa đầy mấy giây sau...tỉnh rồi.
Người xung quanh đó ôm mặt ngạc nhiên, anh vội lao vào ôm lấy cô. Cuối cùng cũng có thể dành cô về từ tay của tử thần, Thành Anh vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn còn sây sát những vết thương do Triệu mẫu gây ra :" Tiểu Hoa...Tiểu Hoa, em tỉnh rồi. Em không sao rồi..."
Cô không thể trả lời được gì, bây giờ cả lồng ngực lẫn cổ họng đều đau đớn. Chỉ có thể để anh bảo bọc trong lòng, cuối cùng...cuối cùng cũng không sao rồi. Cô biết mà, anh nhất định sẽ đến.
Thành Anh tháo bỏ phượng quan, dùng áo khoác ôm cô lên khôi phục gương mặt lãnh đạm :" Triệu gia giữ lại, không một ai được phép rời đi! "
" Rõ! "
Triệu mẫu lần nữa nhào tới :" Mày không thể đi như thế, con trai tao phải làm sao! "
" Đồ gian phu dâm phụ! "
Tiếng chửi mắng của Triệu mẫu quăng lại sau lưng, bây giờ anh chỉ quan tâm đến việc đưa Khương Hoa đi bệnh viện. Thuộc hạ của Thành Anh nhanh chóng điều động nhân lực bao bọc cả Triệu gia lẫn người nhà họ Khương chỉ để Khương phu nhân và Khương nhị thiếu đi theo xe mình đến bệnh viên, Khương lão gia vô cùng bất mãn :" Các người muốn giam thì giam một mình Triệu gia là được, tại sao lại kéo chúng ta theo!? "
Thuộc hạ đó lạnh giọng đáp :" Sự việc này bắt nguồn từ Quách di nương của ngài, đại thiếu căn dặn cho dù là một cọng cỏ liên quan cũng không được bỏ qua!
......
May mắn là Khương Hoa không sao, thứ thuốc mà cô bị ép uống cũng chỉ là thuốc mê mà thôi. Vì thiếu dưỡng khí lâu cộng thêm bị Triệu mẫu đánh đập nên phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm, anh ngồi cạnh giường nắm lấy bàn tay mới ấm được một chút.
Khương Hoa mở mi mắt nặng trĩu nhìn anh :" Thành...Thành Anh "
" Anh đây " anh luôn ở đây.
Đôi mắt cô lập tức ngập nước khiến anh lo lắng :" Không sao nữa rồi, đừng khóc đừng khóc. Có phải đau chỗ nào không? "
Bàn tay ấm áp của anh bao trọn gương mặt cô cẩn thận lau nước mắt :" Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên chủ quan...Tiểu Hoa, em đừng khóc nữa, nhìn thấy nước mắt của em anh rất đau lòng "
Cánh tay Khương Hoa vòng qua cổ anh, bật lên từng tiếng nức nở :" Thành Anh...em yêu anh. Em rất yêu anh "
Thành Anh : " ... "
Cô vẫn níu lấy cổ anh giống như sợ anh đi mất, Thành Anh cảm thấy hốc mắt cay xè ôm chặt lấy cô :" Tiểu Hoa, em...em vừa nói gì? "
" Em yêu anh..."
" Ừm, nói nữa đi "
" Em yêu anh "
" Ừm, nói lại "
" Em yêu anh "
" Anh cũng yêu em "
Anh ôm chặt lấy cô, đến khi Khương Hoa có chút khó thở mới quyến luyến buông ra. Khương Hoa khuôn mặt đỏ ửng dựa vào lòng anh, anh đưa tay vuốt tóc cô :" Nghỉ ngơi thêm một chút, anh giải quyết xong đám người họ Triệu sẽ trở lại ngay "
Cô kỳ thực cũng rất buồn ngủ, cả người cũng vô lực nên đành gật đầu. Đợi cô chìm dần vào giấc ngủ thì anh mới rời đi, cánh cửa phòng bệnh khép lại thì cả người liền tỏa ra hàn khí.
.......
" Đại thiếu! "
Mọi ánh mắt đều tập trung đến Tưởng Thành Anh, Khương lão gia cũng nhanh chóng gọi :" Con rể! "
Thành Anh không thèm để ý đến ông, chỉ nhìn vào đám người nhà họ Triệu đang gào la. Triệu mẫu trong đám người đó càng dữ tợn hơn :" Tưởng Thành Anh, thằng súc sinh thả bọn tao ra! Con trai tao mà trở về sẽ không tha cho mày! "
Con trai mà trong miệng bà ta nói chắc hẳn là Triệu Xuân trưởng tử, hắn ta là một thương nhân đang công tác bên ngoài, ắt hẳn lúc này cũng không kịp về hốt xác bọn họ đâu. Thành Anh nhìn quan tài với bộ xương của Triệu Đà vẫn còn yên vị trong đó, tên khốn kiếp này còn sống đã đánh Khương Hoa đến động thai, chết rồi còn muốn cô bồi táng cùng? Nằm mơ đi.
Anh đưa chân đạp đổ quan tài, đống xương của Triệu Đà nhanh chóng nằm lăn lóc dưới đất. Triệu mẫu nhìn con trai bị người ta nhục mạ liền gào lên :" Tưởng Thành Anh, mày dừng lại cho tao! Thằng khốn kiếp, trời sẽ không dung mày! "
Thành Anh hừ lạnh :" Không phải bà định thiêu sống vợ tôi sao? Hôm nay tôi sẽ khiến cho con trai bà ngay xương cốt cũng không có để táng! "
Thuộc hạ Tưởng gia mang theo một bầy chó dữ tợn đi tới, tiếng gầm gừ của đàn sói khiến người xung quanh không ai dám hít thở. Chỉ đợi một cái phất tay, đàn chó đó đã như thú dữ lao vào đống xương của Triệu Đà gặm cắn.
" A...a, Tưởng Thành Anh mày dừng lại ngay! Con tao sẽ về tìm mày, mày tên gian phu! "
Thành Anh châm một điếu thuốc lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh, xung quanh ngoài tiếng điên cuồng của Triệu mẫu thì chẳng ai dám lên tiếng nữa. Chẳng bao lâu thì thuộc hạ anh kéo một người phụ nữ lên ném xuống, Quách di nương đầu óc rũ rượi bên môi còn rỉ một chút máu căm thù nhìn anh.
Bà ta không nói được, lưỡi...lưỡi đã bị cắt rồi. Thành Anh liếc mắt nhìn bà ta :" Bà yên tâm, bà đã hại nửa đời của Tiểu Hoa thì con gái bà sống cũng sẽ không tốt đâu "
Quách di nương vùng vẫy nhưng chỉ ư ư mấy tiếng rồi trừng mắt nhìn hắn, anh vừa dụi xong điếu thuốc thì bên ngoài xe cảnh sát cũng tới. Viên cảnh sát mang theo lệnh bắt giữ đi vào đối diện đám người Triệu gia :" Chúng tôi nhận được tin báo ở đây có người làm lễ minh hôn trái phép, mời Triệu phu nhân theo chúng tôi về đồn hợp tác điều tra "
" Cái gì mà minh hôn trái phép, tôi không biết gì hết! "
Một viên cảnh sát đi đến trước mặt Quách di nương :" Quách Lạc La, chúng tôi nghi ngờ bà có liên quan đến chuyện bắt cóc Khương tiểu thư để tổ chức minh hôn. Bà có quyền giữ im lặng nhưng những lời bà nói sẽ là bằng chứng trước tòa "
Quách di nương lắc đầu nhưng dưới sự cưỡng chế của cảnh sát cũng bị áp giải đi, Triệu mẫu thì càng ồn ào hơn liên tục buông lời nguyền rủa. An Chủ Dân Quốc coi như thời đại mới, người tổ chức minh hôn là củng cố cho hủ tục bất nhân cho nên được coi là phạm pháp.
Triệu gia đồng phạm cũng không bỏ qua người nào, nhanh chóng bị áp giải từng đoàn người lên xe. Thành Anh nhìn đống xương của Triệu Đà bị chó gặm tan nát trong lòng mới hòa hoãn được tức giận, tiếp theo chính là không một ai chạy thoát.
Khương lão gia nhìn về phía anh, là một lão nhân dày dặn kinh nghiệm sự đời hẳn ông cũng biết rõ Khương Hoa hiện tại không giống như lúc trước nữa. Bây giờ sau lưng cô là một Tưởng gia chống lưng, ông cũng nên ngẫm nghĩ lại quyền thừa kế dành cho ai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com