Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32 - Uyên ương kề sát

" Phu nhân..."

Đám người Nhất Tử đồng loạt đứng lên, người kích động nhất chắc là Tam Ti. Cậu ta bước tới đưa tay ôm cô :" Phu nhân, tôi nhớ cô quá "

Lập Nhan không kịp phản ứng lại nhưng cũng giơ tay đón nhận :" Mọi người...đã lâu không gặp rồi. Đều khỏe cả chứ? "

Tam Ti là người dễ mít ước, chưa gì đã khóc bù lu bù loa lên. Cậu ta luôn cảm thấy day dứt trong lòng vì lần đó không thể bảo vệ được Lập Nhan, bây giờ gặp lại liền vô cùng kích động. Mọi người đành ôm cậu ấy lại đến chào hỏi với Lập Nhan :" Phu nhân, cô vẫn khỏe chứ? "

" Vẫn khỏe "

Sau đó cô đảo mắt nhìn quanh xác định không thấy người đó rồi mới đến chào hỏi mọi người, ai nấy cũng đều vui vẻ ôm cô một cái. Lúc ở Hoàng gia tuy bọn họ gọi là thuộc hạ của Dư Khiêm nhưng cũng đối với cô rất tốt, nhất là Tam Ti và Nhị Tử.

" Phu nhân, cô gầy đi nhiều quá "

" Không sao, chỉ là trời lạnh quá nên cả người không khỏe thôi "

Ngồi hàn huyên một lúc cô mới biết Nhược Cảnh cùng đám người Nhất Tử sớm đã rất thân thiết, bọn họ đối với nhau giống như người trong nhà.

Nhược Cảnh lẫn chị dâu đều đã không còn ba mẹ cho nên đám người Nhất Tử cũng coi như là người nhà giúp hai người bọn họ tổ chức mấy bàn tiệc cưới. Chị dâu là người Nam Du, thoạt nhìn như chỉ lớn hơn cô một hai tuổi, dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn lại dịu dàng, lúc đứng cạnh A Nhược liền giống như chú chim sẻ nép vào lòng đại bàng vậy.

Cười lên còn lộ ra răng khểnh duyên dáng, trong mắt sáng bừng tia hạnh phúc. Ngày này có lẽ đối với chị ấy và Nhược Cảnh đều là mộng ước đã lâu rồi

" Ấy, em đừng bê. Để chị để chị..."

" Hôm nay là ngày trọng đại, ai lại để tân nương bê trang sức chứ "

Lập Nhan cười vui vẻ, bên ngoài đã nhộn nhịp tiếng cười trong ngày vui. Vì ba mẹ chị dâu cũng không còn cho nên bọn họ chia ra tứ hợp viện, đợi đến giờ lành thì cứ đưa tân nương ra làm một hôn lễ đơn giản.

Sợ chị dâu tủi thân cho nên Lập Nhan cùng A Điềm chủ động làm người nhà bên đàn gái để đưa chị ấy đến lễ đường. Nhìn bộ hỷ phục tươi mắt trên người đối phương Lập Nhan cười híp mắt :" Thực sự đẹp lắm, để A Điềm vấn tóc cho chị là xong rồi "

Bên ngoài dần có tiếng ồn ào, cô không chịu nổi náo nhiệt này nên chỉ đứng một bên nhìn bà mai chuẩn bị dắt tân nương ra ngoài.

" Nhất bái thiên địa "

" Nhị bái cao đường "

" Phu thê giao bái "

Xung quanh ngập tràn tiếng chúc tụng vui mừng, Nhược Cảnh hôm nay cười rất ngốc nhưng sau đó cả hai người họ cũng bái đường xong, Lập Nhan nhanh chóng bị đám người quen thuộc đến mời uống mấy ly, trước mắt liền trở nên mơ hồ.

" Không được rồi, không uống nổi nữa " 

Tam Ti và Nhị Tử đảo mắt nhau, còn Tứ Lực và những người khác liên tục chuốc say đám người A Tráng và A Điềm. Lập Nhan uống đến thần hồn điên đảo, choáng váng mơ hồ nhìn về một hướng tối tăm

Người...người đằng kia sao lại nhìn quen mắt vậy? Hửm...không phải quen mắt, hình như cô biết người này.

" Phu nhân, cạn ly nào "

Hết ly này đến ly khác đưa tới, cô bây giờ chính là bị bọn họ xung quanh chuốc say. Dáng vẻ càng lúc càng quấy, đôi má nhỏ cũng dần đỏ lên.

" Không được...tôi không uống nữa "

Vừa cười, cô vừa dứt khỏi đám người bám dai như đỉa cuối cùng cô cũng loạng choạng đi về phía dáng vẻ quen thuộc đó. Cô tò mò muốn biết đối phương là ai, thần trí không tỉnh táo khiến cô cảm giác loạng choạng khó chịu. Cô nhìn đối phương cơ hồ cất âm thanh như đang sợ kinh động thứ gì đó. 

" Ai vậy...? "

Ánh sáng le lói của đèn hỷ phảng phất lên sườn mặt của đối phương, ánh mắt của người đó làm trái tim cô đập loạn. Lập Nhan chống tay lên thành tường đỡ cả người vô lực nói với hắn :" Không phải anh nói sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa sao? "

Mùi hương men rượu quyến luyến bên mũi hắn, hòa quyện cùng hương vị từ thân thể cô. Dưới ánh đèn mờ ảo, vùng cổ của Lập Nhan càng thêm trắng hồng. Giọng nói hắn dần trở nên khàn đặc :" Anh xin lỗi, bây giờ anh đi ngay "

" Không được phép đi "

Cô kéo lấy cổ áo hắn, hung hăng giữ lại, bộ dạng vô cùng càn quấy ngược lại khiến tim hắn đập như trống. Hoàng Lập Nhan biết rất rõ, người trước mặt này chính Hoàng Dư Khiêm, là người mà cô vừa yêu vừa hận. 

Hơi thở của cô xông vào cánh mũi hắn, ngược lại mang chút tư vị tình thú :" Anh có yêu em không? "

Dư Khiêm chớp mắt, kiên quyết nói :" Không "

Lập Nhan cười khúc khích một cái :" Anh nói dối kìa, mỗi lần anh nói dối mắt đều chớp liên tục. "

Sau đó lại mang bộ dạng ngốc nghếch áp sát vào lồng ngực hắn, bây giờ mà hắn còn nhịn thì chắc chắn không phải là đàn ông. Đám người Nhất Tử thật là, lại chuốc say cô ấy đến mức này. Bàn tay hắn không nhịn được mà xoa lấy cái eo nhỏ, càng chạm càng khiến ham muốn trong lòng hắn dâng lên.

" Dư Khiêm, sao anh lại nói dối em vậy? "

" Anh xin lỗi..."

Lập Nhan bĩu môi mắng :" Đừng có xin lỗi, anh xin lỗi trông ngu ngốc lắm "

Đôi má của cô cứ dụi nóng lên cổ họng, cả người hắn đều bị cô đàn áp sấn tới. Hoàng Dư Khiêm thở gấp hiện lên dáng vẻ khó coi :" Nhan nhi... "

" Em biết mà, biết ngay là quỷ kế của anh. Nhưng cuối cùng em vẫn không nhịn được mà sa chân vào cái bẫy này... "

Đôi môi càn quấy của cô lướt lên mặt hắn, cảm giác mềm mại đó khiến tim hắn bắt đầu nhảy múa như một bản nhạc. Hơi thở gấp gáp của hắn phả vào tai cô, từng âm thanh khiến cho dục vọng của cả hai dâng lên :" Nhan nhi..."

Cô nở nụ cười ngọt ngào ở bên tai hắn nói ra từng lời khiêu khích :" Em đã tự mình dâng đến rồi, anh còn không bắt lấy thì em bỏ chạy đó "

Chỉ thấy cánh tay mạnh mẽ của hắn nhấc cô lên, cả người cô mơ hồ bị hắn ném vào xe đưa đi. Đám người Nhất Tử phụ trách chuốc say đám người A Điềm cũng bắt đầu nhìn nhau.

" Cầu trời phù hộ cho gia chủ công lược phu nhân thành công "

Tứ Lực nằm gục trên bàn lảm nhảm :" Con mẹ nó, A Điềm này uống còn kinh khủng hơn hai tên kia nữa! Điềm Điềm, nào nào uống tiếp!! "

A Tráng bên cạnh quơ ly rượu giữa không trung :" Điềm Điềm gì chứ, tên em gái tôi để cậu gọi sao. Tôi uống với cậu! "

....

Phịch!

Cả người hắn áp lên cô khiến cho nhiệt độ của cả hai liền nóng, bàn tay cô ôm chặt lấy cổ đưa môi cắn lên vùng cổ nhạy cảm của đối phương. Dường như chút rượu ban nãy đã tiếp theo cho Lập Nhan bảy phần càn quấy ba phần to gan hơn thường ngày, bất quá dáng vẻ này của cô càng khiến cho hắn si mê tấn công tới.

Áo đầm lơ đãng rớt xuống đất, bàn tay hắn dần xâm chiếm địa điểm nhạy cảm kia.

" Ư...Dư Khiêm..."

" Nhan nhi...Nhan nhi ngoan "

Chính là cái âm thanh ôn nhu xoa dịu nhưng chứa đầy khát dục này của hắn đã khiến cho cô dần mất đi lý trí, vỗ về tâm tư lạnh lẽo lâu ngày. Bên dưới không ngừng nuốt chửng lấy ngón tay hắn, cả người Lập Nhan ẩn hiện một hơi thở dâm dục dùng chân siết lấy hông đối phương nũng nịu :" Nữa...cho em nữa đi "

Sự thôi thúc giống như rót vào người hắn xuân dược, tiếng rên rỉ của cô khiến cho phần dưới của hắn bắt đầu trướng lên :" Bé con...bé con của anh "

" Ah..."

Thốt một tiếng rên cô cảm nhận dưới thân một vật to lớn nóng hổi, thứ đó bắt đầu cọ xát lên người cô khiến tâm can ngứa ngáy.

" Dư Khiêm...Khiêm. "

Hắn cắn lên vành tai xinh xắn, bắt đầu vô sỉ trêu chọc :" Xin anh đi, mau xin anh "

Đôi chân trắng mịn kẹp lấy hông hắn đòi hỏi, tiếng nức gấp gáp của cô làm tim hắn thổn thức :" Ưm...cho em đi, Khiêm...xin anh mà "

Không biết vì rượu hay thứ gì khiến cho dáng vẻ mê người của cô đêm ngày khác với thường ngày, cả người cô cong lên trước sự xâm nhập bất chợt.

" Ah..."

Tiếng kêu của cô liền hóa thành tiếng rên rỉ nức nở, cả người hắn bắt đầu hoạt động bên trong cô, từng âm thanh ái muội dâm dục vang lên trong không gian yên tĩnh. Lập Nhan ôm lấy bờ vai của hắn, hòa cùng làm một.

Nhan nhi...Nhan nhi...

" Khiêm..."

Bàn tay cô cào loạn lên cổ hắn để lại mấy vệt đỏ chói mắt trên làn da màu đồng, cả người cô bị khoái cảm làm choáng váng.

" Anh yêu em...anh yêu em "

Anh yêu em, hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Cơn sóng đỉnh điểm trào dâng tới, hai thân thể quấn lấy nhau trong đêm dài đậm mùi hương nhục dục...

......

Từng ánh sáng yếu ớt le lói qua cửa sổ  khiến đôi mi cô chớp nhẹ. Đầu..đau quá, thứ rượu hôm qua sao lại mạnh thế này? Cả người cô trần trụi áp lên lồng ngực một người đàn ông, đối phương còn rất thoải mái dụi đầu vào cổ cô say giấc.

Trong nháy mắt toàn bộ chuyện đêm qua lần lượt như cuốn băng chiếu chậm trong trí óc cô. Sắc mặt Lập Nhan dần trở nên mơ hồ...

" Em đã tự mình dâng đến rồi, anh còn không bắt lấy thì em bỏ chạy đó "

" Nữa...cho em nữa đi "

" Xin anh đi, mau xin anh "

" Ưm...cho em đi, Khiêm...xin anh mà "

Đôi má cô đỏ lên tự ôm mặt mình oán than, đúng là rượu vào hại thân mà. Cô nhìn lại người đàn ông trong lòng mình, vùng cổ của hắn còn mơ hồ vài vết đỏ ái muội do cô cào đêm qua. Cuối cùng...không ngờ cũng không nhịn được mà ở cùng nhau, đôi môi lướt lên trán hắn, bàn tay không kiềm chế được mà xoa lên mái tóc đen láy của hắn.

Hắn mơ màng ôm lấy eo cô nói ra bằng giọng ngái ngủ :" Nhan nhi, còn sớm lắm..."

" Anh dậy đi "

Đôi mắt hắn mở ra, ngây ngốc ôm lấy eo cô đợi nói :" Ừm? "

" Hoàng Dư Khiêm, em là con người có thù tất báo, có tình phải trả. Anh muốn yêu em trừ phi anh trả lại cho em toàn bộ thù hằn, bằng không cho dù đôi ta có kề gối thì chỉ như hai người xa lạ nằm cạnh nhau "

Dư Khiêm đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô :" Ý em là dạng xa lạ như đêm qua sao? Nếu như giống như vậy thì anh đành vô sỉ thêm một chút, vì tương lai công lược em rồi "

Lập Nhan tức giận đánh vào người hắn :" Em nghiêm túc đó! "

" Anh nghiêm túc mà, anh luôn nghiêm túc đối với những chuyện liên quan đến em "

Đôi môi hắn lướt qua cổ cô, trượt dài qua những vệt đỏ ửng điểm nhấn trên làn da trắng hồng. Hắn siết chặt cô trong lòng không nỡ buông ra :" Nhan nhi, em muốn anh trả giá thế nào cũng được. Trái tim này là của em, sinh mạng này là của em, Hoàng Dư Khiêm này cũng là người của em. Dù là lên núi lửa, xuống biển lớn anh cũng tình nguyện vì em mà làm tất cả "

Hắn hôn lên ngón tay cô giống như lời hẹn thề đã được chứng minh, hắn dụi đầu vào bàn tay cô gọi khẽ :" Nhan nhi...em không biết ngày tháng không có em đã dày vò anh thế nào đâu "

Lập Nhan phối hợp vuốt mái tóc hắn :" Dày vò thế nào? "

Hoàng Dư Khiêm đáp bằng chất giọng ủy khuất :" Em có thể hỏi Quan Liễm Phượng, anh có phải đã uống hết số rượu ở tầng hầm chỗ hộp đêm của cô ấy, sau đó còn nói với cô ấy số rượu này không có vị gì giống đôi môi em "

" Sau đó thì sao? "

" Sau đó...mặt cô ấy đen như hắc tuyến vậy, rồi sai người ném anh vào hồ bơi "

" Đáng đời anh! " Quan Liễm Phượng đang buồn tình như thế còn bị hắn chọc tức, đây là cách trả đũa nhẹ nhàng rồi. Dư Khiêm đưa môi lên cổ tay cô, vị trí mà lưu giữ hương thơm của cơ thể. Đôi mắt hắn lướt qua nụ cười lơ đãng của cô :" Trong đầu anh chỉ có em thôi, làm sao nhớ nổi số rượu đó có vị gì chứ. Chỉ là anh càng uống thì càng nhớ em, bây giờ anh đang nghi ngờ có phải số rượu đó có vấn đề không nữa "

Cô dựa vào vai hắn cười khúc khích :" Chúng ta có nên gọi đến cho Quan tiểu thư khiếu nại không? "

" Ồ không, anh chỉ sợ chúng ta gọi đến đó cô ấy sẽ trực tiếp tặng số rượu cho chúng ta kiểm chứng "

" Quan tiểu thư hào phóng nha! "

Tiếng cười như chim quyên quấn quýt bên tai hắn, trong lúc hai người bọn họ đang say mê bên nhau thì bên ngoài là tiếng đập cửa dồn dập của đám người Nhất Tử :" Gia chủ! Gia chủ! Có chuyện rồi "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com