Chương 34 : Cô ấy là con gái của Tưởng gia
Chết sao? Đùa gì vậy? Cô và hắn khó khăn lắm mới có thể về bên nhau, còn chưa được bao lâu thì người ta nói với cô hắn có thể chết rồi. Hoàng Lập Nhan bần thần, đôi mắt cô ấy khiến cho Nhất Tử lo lắng :" Phu nhân..."
" Ngày nào chưa tìm thấy người...hoặc là xác, đừng nói với tôi hai chữ chết rồi "
Cô kéo lại tấm áo choàng bị chính mình nhàu nát bước xuống giường, Nhất Tử đưa tay đỡ lấy cô cả hai người họ bước ra khỏi phòng. Bên ngoài còn tiếng tranh cãi của Hà Dực và Tứ Lực :" Bọn mày cho rằng con đàn bà đó có thể chống đỡ Hoàng gia sao, bây giờ Hoàng Dư Khiêm chết rồi. Địa vị nơi này sớm muộn gì cũng phải thuộc về tao! "
" Dựa vào một thằng như mày lấy so với Khiêm thiếu chứ, nếu không phải cha mày là cháu ngoại của nhà họ Hoàng thì cha con mày là cái thá gì!? "
Quả thật là vậy nhưng với tình hình hiện tại nếu như không tìm được Dư Khiêm thì quyền thừa kế sẽ rơi vào tay của những kẻ ngoại tộc hoặc dòng thứ, những người đó ngoài Hà Dực ra thì chắc đám người trưởng lão sẽ không tìm được ai thích hợp hơn nữa.
" Câm miệng được rồi "
Lập Nhan ngồi vào ghế chính, sắc mặt cô xanh xao khiến cho người ta lo lắng. Hà Dực nhìn thấy cô thì cười khẩy :" Sao hả, nếu tôi nhớ không lầm cô cùng Hoàng Dư Khiêm đã ly hôn rồi. Cô là lấy tư cách gì mà ngồi ở đây? "
Lập Nhan không đáp trả, Hà Dực tiếp tục huênh hoang nói bừa :" Chi bằng cô đi theo tôi đi, Hoàng Dư Khiêm đó có khi bây giờ đã tan xác dưới vực thẳm rồi. Cô ở đây đợi chờ thì chỉ có thể làm góa phụ mà thôi, theo tôi tuy chỉ có thể làm vợ nhỏ nhưng tôi đảm bảo có thể... "
Xoảng!
Chiếc ly thủy tinh trên bàn ngay lập tức bay tới chỗ Hà Dực, trán anh ta ngay lập tức bị cái ly đó làm bị thương. Đôi mắt Lập Nhan bây giờ giống như phát ra tia lửa, tựa như chỉ cần có ai đó nói Dư Khiêm chết rồi thì kết cục sẽ không khác Hà Dực vừa rồi là bao.
" Cô...cô, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt "
Anh ta vừa gầm lên thì súng của Nhược Cảnh từ sau đã tra vào lạch cạch, cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng chiếm lấy sống lưng của Hà Dực khiến anh ta đứng lại. Sau lưng Nhược Cảnh còn có Tưởng Lục Khanh lo lắng đi đến, anh bước nhanh tới ôm lấy cô :" Tiểu Viên, em không sao chứ? "
Lập Nhan lạnh nhạt lắc đầu, Tưởng Lục Khanh ôm chặt em gái bảo vệ nhìn vào đám người của Hà Dực :" Ai dám động em ấy!? "
Đám người Hoàng gia một trận ngốc nghếch, một trong số họ nhìn vào biểu tượng liên hoa của nhà họ Tưởng bắt đầu thốt lên :" Là Tưởng gia đó! "
" Tưởng gia sao? "
" Tưởng gia cùng Hoàng Lập Nhan có mối quan hệ gì? "
Nhị Tử chạy đến mang theo một tờ giấy được giữ gìn cẩn thận giơ lên :" Giấy kết hôn của gia chủ và phu nhân vẫn còn ở đây, trên luật pháp thì phu nhân vẫn là người lớn nhất khi gia chủ không có ở đây. Các người không có tư cách soán quyền! "
Cô nhìn vào chứng nhận kết hôn mà bản thân sớm đã nghĩ nó biến mất, chỉ là lúc làm thủ tục ly hôn cô đều không có mặt nên không rõ cơ sự như thế nào. Hiện tại Lập Nhan đứng đó, trái phải có đám người Nhất Tử, trên dưới có Tưởng gia chống lưng khiến cho đám người Hoàng gia không phản ứng kịp.
Hà Đại Đông lắp bắp :" Chuyện thừa kế của Hoàng gia sao lại có liên quan đến Tưởng gia được, cô ta cùng Tưởng gia các người là quan hệ gì? "
A Điềm :" Tiểu thư chúng tôi là con gái duy nhất của nhà họ Tưởng, đương nhiên đủ tư cách đứng đây chỉ trỏ các người. Huống chi ở đây còn có giấy kết hôn, cô ấy là vợ hợp pháp của Hoàng Dư Khiêm, ngày nào cô ấy còn sống các người muốn soán quyền thì bước qua Tưởng gia chúng tôi trước! "
Hoàng Lập Nhan hoàn toàn không cần phải làm gì hết, hiện tại cô ấy đứng đây mọi người đều một lòng bảo vệ cô. Người nhà họ Tưởng có thế lực ra sao đám bô lão đều rõ, liền không dám động đậy thêm nữa.
.....
" Phu nhân..."
Lập Nhan " Đã có tin gì chưa? "
Đây đã là lần thứ hai mươi mấy trong ngày, Hoàng Dư Khiêm đã không có tin tức gì trong suốt hai tuần này. Lập Nhan ôm lấy giấy kết hôn của họ cuộn mình trên ghế, cả người mệt mỏi đến xanh xao.
Nhất Tử vẫn như thế cho cô câu trả lời thường nhật :" Vẫn không thưa phu nhân "
Lập Nhan cười tự giễu nhìn họ tên của mình in đậm trên giấy kết hôn, bên dưới còn có cả chữ ký của cô và hắn :" Tôi cứ tưởng cả đời sẽ không nhìn thấy nó nữa, không ngờ khi thấy nó rồi thì người cũng không còn "
Nhất Tử nhìn cô ấy mà chua sót :" Gia chủ không nỡ vứt nó đi "
Anh ta dừng lại rồi nói tiếp :" Tôi đã đi theo gia chủ từ khi cậu ấy mười hai tuổi, cậu ấy là tín ngưỡng của ngũ vệ chúng tôi. Chủ nhân chính là kẻ ngông cuồng với cả thiên hạ nhưng lại chỉ cúi đầu trước một mình cô, phu nhân. Có những thứ chúng ta cứ tưởng cả đời không thể chung một chỗ nhưng đến cuối cùng mất rồi liền cảm thấy những định luật ban đầu thật vô nghĩa "
Phải, Hoàng Dư Khiêm yêu cô...yêu cô hơn tất cả thứ gì trên đời này.
Lập Nhan ôm lấy giấy kết hôn cúi đầu vừa cười vừa khóc, là cô cố chấp tự cho rằng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Nhưng đến cuối cùng người không nhịn được với những yêu thương kia lại là cô, đến hiện giờ khi hắn không còn nữa liền giống như đứa trẻ lạc mẹ không một chút phương hướng nhất định.
Lại hai tuần dài dẳng khiến người ta cảm thấy như hàng vạn thế kỷ, Lập Nhan đứng trên vực thẳm nhìn người người xung quanh không ngừng tìm kiếm Dư Khiêm. Đã một tháng rồi, không một chút tin tức gì.
Từng kẽ ngón tay của cô thổi qua một trận lạnh lẽo, A Điềm mang đến cho cô một cái áo choàng bông. Dưới cái thời tiết se lạnh khiến người ta xót xa với hình ảnh vô hồn của cô
" Phu nhân, đã tìm nhiều ngày rồi vẫn không thấy xác của gia chủ "
Lập Nhan vô cùng cứng đầu đáp :" Ngày nào chưa thấy xác anh ấy, tôi không tin anh ấy đã chết "
Hà Dực đứng đằng xa cười khẩy :" Đây là vực núi cao nhất của An Chủ dân quốc, dù anh ta rớt xuống không chết cũng sẽ thành phế nhân! "
" Phế nhân thì đã sao! Cho dù là phế nhân tôi cũng phải tìm, ai dám cản! "
Hà Dực và đám trưởng lão làm loạn bị người phía trên cảnh cáo, nên đám trưởng lão có người bị thu quyền hành còn có người bị phạt rất nặng. Hà Dực mưu hại gia chủ cũng bị bắt lại nhưng anh ta là một tên điên, bị trói nhưng không ngừng dùng lời công kích Lập Nhan.
Cha con Hà Dực luôn tiêm nhiễm trong đầu những suy nghĩ đại loại như, dựa vào đâu bọn họ cũng mang dòng máu của nhà họ Hoàng nhưng Hoàng Dư Khiêm mới là người thừa kế. Cho nên từ khi hắn còn nhỏ, cha con họ đã dùng hết mọi cách tranh quyền đoạt vị với hắn.
Hà Dực cười loạn :" Cô có bản lĩnh như thế thì có muốn cùng tôi cá cược không, tôi có thể cá với cô Hoàng Dư Khiêm đó đã tan xác không còn một mẫu xương vụn, nếu không tại sao nhiều ngày như vậy vẫn chưa tìm chứ? A...hay là rớt xuống dưới đó, bị đám thú hoang cắn xé đến không còn gì rồi "
Lập Nhan nắm cổ áo Hà Dực đi đến vách núi :" Được, mày muốn cá cược phải không!? Tao có thể cá với mày, nếu chồng tao chết thì bây giờ mày rớt xuống dưới sẽ thành công hầu dưới cửu tuyền với anh ấy. Có muốn cá cược không!? "
Bây giờ cả người Lập Nhan phát ra một luồng tức khí khiến cho người ta vô cùng khiếp sợ, cô đã nhịn hết cả tháng qua rồi bây giờ còn bị Hà Dực kích động nên liền biến thành con người khác không thể kiểm soát được.
Hà Dực nhìn vực thẳm sâu đến đáng sợ, bị Lập Nhan dọa đến run rẩy, cả khuôn mặt của anh ta chà sát lên vách đá đau đớn.
" Nếu không phải do mày thì Dư Khiêm không cần phải rớt xuống vực, mày muốn cầm quyền nhà họ Hoàng phải không? Được, nếu chồng tao có chuyện thì mày xuống đó tranh đấu với anh ấy, để tao xem thử mày có bản lĩnh đó hay không!? "
Lập Nhan dí đầu của Hà Dực xuống vực thẳm, chỉ thiếu vài tấc nữa là cả người hắn sẽ rớt xuống. Lục Khanh nhanh chóng ngăn lại :" Tiểu Viên, bây giờ em trút giận lên hắn cũng vô dụng. Để hắn chết thì quá dễ dàng, mấy chuyện làm bẩn tay thì em cứ để anh làm là được "
Lập Nhan thu lại sự phẫn nộ nhìn đám thuộc hạ kéo Hà Dực máu me bê bết lên, anh ta bị sợ đến mức ngất đi. Lục Khanh ôm cô lùi lại, bây giờ cô giống như biến thành người khác, một phản ứng khi nãy đủ khiến cho mọi người ai nấy cũng kinh hoàng, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy một Hoàng Lập Nhan bộ dạng như tu la dưới địa ngục đòi mạng.
Ai cũng ý thức được, ngày nào không tìm thấy gia chủ thì ngày đó Lập Nhan không thể trở lại dáng vẻ bình thường được. Đám người trưởng lão ai nấy cũng đều phải chịu ngược, nếu không phải bị cô hành hạ tinh thần thì bị Tưởng Lục Khanh đàn áp nhưng trách ai được, bọn họ có thể giữ lại mạng đã là may lắm rồi.
Không giống như cha con họ Hà bị giam trong đại ngục chịu sự tra tấn hành hình của ngũ vệ, mỗi lần đi qua nơi đó đám người trưởng lão còn nghe được tiếng kêu thống khổ của Hà Dực, bọn họ hận không thể tự đánh chính mình ban đầu ngu dại nghe theo lời hắn.
Một tháng, hai tháng rồi ba tháng Lập Nhan đứng trên đỉnh núi mơ hồ nhìn. Tất cả mọi người đều đã bỏ cuộc, Hoàng Dư Khiêm đã mất tích suốt ba tháng, mười phần có lẽ đã không còn mạng để quay về rồi.
Cô thơ thẩn ôm lấy vòng tay uyên ương, lúc này màu vàng của món trang sức giống như một món thánh vật đâm vào tâm can đang rỉ máu của cô :" Dư Khiêm... "
Anh nói xem, có phải chúng ta thực sự là khắc tinh của nhau không? Có phải ông trời đang muốn nói cho em biết, dù chúng ta ở bên nhau thì một trong hai cũng phải chịu khổ sở?
Bây giờ có phải anh muốn em cãi ý trời không?
Trước mắt cô liền xuất hiện ảo giác, Dư Khiêm ở bên vực thẳm mỉm cười nhìn cô. Nụ cười của hắn hôm nay có phần cứng đờ, Lập Nhan lẩm bẩm :" Dư Khiêm, Dư Khiêm...có phải anh muốn em đi cùng anh không? "
Dứt lời cô liền không chần chừ nhoài người về phía trước, mọi người đều hoảng hốt túm lấy cô.
" Tiểu Viên! "
" Lập Nhan! "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com