Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Edit : Thanh Phong

Chương 5 - Nhìn trộm

Cứ tiếp tục như thế, phụ tử hai người lại quấn quýt với nhau thêm mấy lần nữa, Thu Kha tất nhiên phát hiện phía dưới thân hai người là bất đồng, trong lòng của y rất kinh nghi, rối rắm mấy ngày cuối cùng vẫn quyết định đi hỏi thẳng phụ thân. Sự tình đã đến ngày hôm nay nên Thu Anh cũng không che giấu y làm gì nữa, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói cho Thu Kha biết về thân thể dị dạng của y. Sống tới năm mười sáu tuổi, Thu Kha rốt cuộc mới hiểu được bản thân lại khác với người bình thường như vậy, cũng hiểu được mẫu thân vì sao luôn lạnh nhạt với y, phụ thân vì sao không muốn cho y ra khỏi cửa, nhất thời trong lòng vô cùng bi thương, không biết nên khóc hay nên cười. Thu Anh thấy dáng vẻ này của ái nhi, hắn thở dài một hơi, yêu thương mà ôm người vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng trấn an y. Thu Kha dựa vào bả vai rộng lớn của phụ thân, miên man suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài, thầm nghĩ nếu trời cao đã muốn sinh ta ra đến mức không thể chấp nhận như vậy, sao còn phải quan tâm đến những thứ khác, huống hồ ta chỉ là thân phận thấp bé, cũng không quản được nhiều, miễn là có thể cùng phụ thân ở bên nhau. Sau khi suy nghĩ thông suốt, Thu Kha cảm thấy khá nhẹ nhõm, y ngẩng đầu chủ động hôn lên môi Thu Anh một cái. Thu Anh rất kinh hỉ vì ái nhi có thể suy nghĩ thông suốt nhanh đến như vậy, trên mặt lộ ra nét tươi cười, không muốn lãng phí thời gian riêng tư của hai người, hắn dùng tay sờ soạng rồi cởi quần nhỏ của y ra, dương căn cương cứng cọ cọ ở miệng huyệt mềm mại một lúc liền thao vào.

Kể từ ngày hai phụ tử bày tỏ tâm tư thì tình cảm giữa họ càng thêm nồng thắm, Thu Anh mỗi khi ở nhà liền vụng trộm cùng Thu Kha cắm huyệt, đương nhiên ngoài mặt thì nói là tự mình dạy học cho tiểu thiếu gia, ngoài trừ phòng ngủ của hai người, thỉnh thoảng họ cũng sẽ ở thư phòng mà triền miên. Bởi vì Thu Anh trị gia rất nghiêm ngặt, bọn hạ nhân mỗi khi được lệnh lui ra ngoài cũng không dám bàn luận gì, huống chi bọn họ cũng không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có chuyện bối đức loạn luân như vậy, vì thế mà phụ tử hai người quấn quýt nhau được mấy tháng rồi nhưng cũng không bị phát hiện. Chỉ duy nhất một người nhận ra được sự khác lạ này, đó là Tôn di nương.

Thu Hành là nhị thiếu gia của Thu gia, do tôn di nương sinh, năm nay hắn đã hai mươi tuổi, hiện tại đang ở trong nhà ôn luyện để chuẩn bị cho kỳ thi khoa cử năm sau. Khác với Thu Giác, người luôn được cả nhà kỳ vọng và rất nghiêm túc, thì Thu Hành lại chú trọng đến thú vui thanh nhạc hơn, dù sao Thu gia cũng đã có đại ca hắn phát dương quang đại, hắn hà tất gì phải gánh vác trọng trách nặng nề ấy trên vai chứ. Đối với chuyện này thì Tôn di nương vô cùng buồn bực, nhưng mà Thu Hành tuy rằng mê chơi hay gây sự, nhưng những việc nên làm thì hắn đều nghiêm túc làm, ngay cả lão gia cũng không trách cứ hắn, Tôn di nương không thể làm gì khác, chỉ mong nhi tử duy nhất của nàng có thể tranh được một thứ hạng tốt trong kỳ thi khoa cử năm sau.

Sáng sớm hôm nay Thu Hành lại đi ra ngoài, sau giờ ngọ mới trở về, Tôn di nương thấy nhi tử lại cứng đầu cứng cổ, nhịn không được bèn cằn nhằn vài câu, Thu Hành luôn hiếu thuận với nàng, bởi vậy cũng không buồn bực, chỉ cười huề rồi làm nũng vài câu, chọc cho Tôn di nương không khỏi bật cười. Mẫu tử hai người nói chuyện thân mật với nhau một hồi, nàng chợt nhớ tới chuyện gì đó : "Mấy tháng nay phụ thân của con hầu như không ngủ ở phòng chính, thân mình thái thái không được tốt, lão gia không thường xuyên tới chỗ đó là bình thường, nhưng tại sao cũng không tới nơi này của ta chứ. Hành Nhi, con thường hay đi lại ở bên ngoài, có nghe được chuyện gì không?" Nàng nhíu mày lại, do dự nói: "Con nghĩ thử xem, phụ thân con có thể bí mật dưỡng người ở bên ngoài hay không ?"

Không ngờ Tôn di nương lại có suy đoán như vậy, Thu Hành lúc đầu cảm thấy khá buồn cười, nhưng nhìn đôi mắt đẹp của nàng đang trừng mình, hắn vội vàng nuốt xuống ý cười, cẩn thận suy nghĩ, sau một lúc lâu mới nghiêm túc nói: "Không thể nào, phụ thân làm người chính trực, sao có thể ở bên ngoài tư dưỡng ngoại thất, di nương lại suy nghĩ nhiều rồi." Thấy lời nói của nhi tử cũng có lý, Tôn di nương vén lại tóc mai, có lẽ nàng thực sự nghĩ nhiều rồi.

Đây chỉ là bàn luận riêng tư giữa hai mẫu tử, Thu Hành cũng không để ở trong lòng, qua mấy ngày thì đúng dịp quan viên được nghỉ, Thu Hành bởi vì có việc cần thỉnh giáo phụ thân, cho nên hắn tính toán nhân cơ hội này đi trình bày với phụ thân, biết được Thu Anh đang ở trong thư phòng liền lập tức đi đến đó. Lúc tới bên ngoài thư phòng, Thu Hành chợt cảm thấy hơi kỳ quái, cửa chính và cửa sổ đang đóng chặt, không có người hầu nào chờ ở bên ngoài, phụ thân thật sự ở thư phòng hay sao đây.

Đứng ở ngoài cửa thư phòng, Thu Hành do dự một chút giơ tay lên, đang tính gõ cửa thì chợt nghe một tiếng rên rỉ mị hoặc phát ra từ trong phòng, Thu Hành kinh ngạc, ngay  lập tức dừng lại động tác, nghiêng người đưa lỗ tai qua lắng nghe. Trong phòng hình như có hai giọng nói, đều là của nam nhân, lúc này có một tiếng rên âm ỉ yếu ớt vang lên, cùng với một giọng khàn đặc đang thở hổn hển, biểu hiển cho sự hoan ái hưng phấn, trong lòng Thu Hành chợt hoảng sợ, phụ thân không chỉ không có ngoại nhân, mà còn là nam hay sao. Đến tột cùng là kẻ nào có thể khiến phụ thân si mê như vậy, không màng đến thanh danh địa vị của mình. Sau khi sững sờ một lúc, Thu Hành lập tức nổi lên cơn tò mò, lại bị kia tiếng kêu rên âm ỉ như mèo con kia làm cho tâm cũng bắt đầu ngứa ngáy, hắn thật nóng lòng muốn tận mắt chứng kiến. Tuy rằng cửa sổ đều đóng kín hết, nhưng Thu Hành vẫn không từ bỏ ý định mà đi thử kiểm tra thử từng cánh cửa, quả nhiên là có một cái cửa sổ chưa khóa lại, hắn nhẹ nhàng nâng khung cửa sổ lên, chỉ đủ để lộ ra một khe hở nhưng vẫn nhìn thấy được tình hình ở trong phòng.

Nói đến vận may thì bởi vì cửa sổ này nằm ở vị trí thuận lợi, nên trùng hợp nhìn thấy được phía sau của hai người kia, Thu Hành có thể yên tâm mà lớn mật nhìn trộm. Trong đó có một thiếu niên với thân mình mảnh khảnh chỉ mặc áo lót quỳ trên chiếc giường La Hán rộng lớn, trong khi Thu Anh từ sau lưng cắm đại dương vật vào tiểu huyệt của thiếu niên mà thao lạn, thiếu niên kia bị đâm đến nổi thân thể không chịu được mà ngã chúi về phía trước, trong miệng liên tục rên la dâm loạn. Cảnh tượng dâm mĩ này khiến ngực của Thu Hành bị một trận kích động, sau đó cười thầm than thở, phụ thân thật đúng là kiếm quý không bao giờ cùn, rồi hắn lập tức nghiêm túc nhìn xem bộ dạng thiếu niên bị thao kia, sau khi thấy rõ ràng thì Thu Hành lại hoảng hồn, thiếu niên này không phải là Thu Kha, đệ đệ của hắn hay sao ! Sự kinh hãi tột độ này khiến Thu Hành xém chút nữa là bị lộ, phụ thân tại sao lại cùng Tam đệ làm ra chuyện nghịch luân bối đức như thế này, chẳng lẽ có cái gì đó hiểu lầm? Nhưng mà sự thật đã bày ra trước mắt, hắn không thể không tin. Ngay khi Thu Hành đang cực kỳ choáng váng, Thu Anh trên giường tựa hồ  thao huyệt rất gấp gáp và háo hức, dương căn trượt ra khỏi lỗ huyệt ướt át, sau đó hắn dùng tay cầm gậy thịt thô tráng, đại quy đầu cọ xát ở bộ phận sinh dục non mềm của Thu Kha vài cái mới thao vào lần nữa. Thu Hành luôn luôn có nhãn lực rất tốt, lập tức thấy rõ cái lỗ huyệt mà phụ thân thao nhập lại không phải hậu huyệt của Tam đệ, mà là phía dưới đáy chậu của y mọc ra một đóa hoa nhỏ xinh, hai mảnh hoa môi bị thao đến đỏ bừng, còn dính đầy dâm thủy ở bên ngoài.

Thấy được sự bất thường này, Thu Hành cảm thấy trong lòng có chút sáng tỏ, khó trách Tam đệ tuy là do thái thái sinh ra nhưng không được sủng ái, khó trách di nương nói thân thể của y bị dị tật rất khó chấp nhận, khó trách phụ thân luôn mực nói rằng Tam đệ quá ốm yếu, bệnh tật nên không cho y ra khỏi cửa, hết thảy đều đã có thể giải thích. Sau khi hiểu ra được những điểm mấu chốt, lại thấy biểu tình sung sướng trên mặt phụ thân, Thu Hành không khỏi suy đoán, hay là phụ thân đã sớm tính kế, cố ý giam hãm Kha Nhi ở dưới háng của mình?

Nhưng mà lúc này Thu Hành đã không còn nghĩ nhiều như vậy, nhất thời trong mắt và trong lòng hắn đều bị nộn huyệt của Tam đệ chiếm đầy, trong tai đều là tiếng kêu rên tao lãng làm tâm hắn ngứa ngáy, nhìn bộ dạng vui sướng của phụ thân, này nhất định là một cái bảo huyệt mê người, dưới háng Thu Hành đã trướng ngạnh khó chịu, chỉ hận chính mình không được ở trên chiếc giường La Hán ấy, thao tiểu nộn bức phát tao phát lãng kia. Đột nhiên Thu Kha lại cao giọng rên rỉ, chỉ thấy Thu Anh kịch liệt đâm thọc, ngay sau đó phần hông kề sát mông thịt trắng nõn, bất động một hồi, thân thể của hai người nhẹ nhàng run rẩy, hẳn là đã bắn ra dương tinh. Nhìn phụ tử bọn họ ôm nhau âu yếm, nhu tình mật ý mà môi môi quấn lưỡi, Thu Hành nổi lên xúc động, lén lút đóng cửa sổ lại như cũ, trầm ngâm một lúc rồi liền xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com