Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20. Không chịu đâu sunbae phải gọi em là oppa cơ!

Bên ngoài ồn ào xôn xao, bên trong một mảnh đen tối tĩnh lặng.

Chen cúi đầu, Lâm Uyển Vi đang nhấc mắt nhìn anh, cô đang trùm áo của anh, đang cùng anh ở một nơi không ai biết, đã thế đôi mắt đen láy kia còn chớp chớp vài cái, dường như chưa quen với bóng tối.

Đột nhiên anh rất muốn hôn cô.

Và anh đã hôn thật.

Ban đầu thì mắt cô mở to ra hết cỡ, sau dần trở nên mê ly, cuối cùng thì nhắm mắt lại để mặc anh tuỳ ý. Cái cô gái này sao có thể đáng yêu đến thế cơ chứ, Chen khẽ cười thầm. Muốn nói anh lợi dụng cũng được, nhưng không hiểu sao cứ như thế này là anh lại không kìm được muốn ôm cô, muốn hôn cô. Còn cô, những lúc như thế này dường như cô thu móng vuốt của mình lại, mềm mại yên lặng để anh ôm lấy.

Có lẽ đây không còn là thích nữa, mà là yêu mất rồi.

...

Hiện giờ Lâm Uyển Vi rất muốn cho Chen một trận.

Dám hôn chị?! Chú chán đời phải không?! Được thôi! Một chưởng phong của chị cũng đủ để chú dính tường!

Nhưng nghĩ thì nghĩ như thế, người ta là ngôi sao quốc dân đấy, Lâm Uyển Vi chỉ có thể hậm hực quay mặt đi, "Chúng ta có thể ra được chưa vậy?" Cô sắp đứng đây đến mốc meo rồi.

"Lâu như vậy chắc là ra được rồi." Chen ra vẻ nghiêm túc nói, nhưng thực ra trong lòng đang cười thầm, rõ ràng cô đang ngượng ngùng.

Câu nói của Chen làm Lâm Uyển Vi nhớ tới lúc nãy bọn họ vừa làm cái gì, liền cảm thấy nóng mặt, quắc mắt nhìn Chen, "Mau về thôi!" Mẹ ơi, hãy để con chết một cách vinh quang, mặt mũi cô đã bị quăng đi không thương tiếc >o<.

Kì lạ là dọc đường đi từ con hẻm kia trở về kí túc xá không có lấy một người phát hiện ra Lâm Uyển Vi và Chen, hai người thuận lợi bước vào thang máy kí túc.

Vi: *hậm hực +1*. >_<

Ra khỏi thang máy đột nhiên Chen đưa cho Lâm Uyển Vi một dải lụa đỏ, "Che mắt lại, tôi có một thứ muốn cho em xem."

Lâm Uyển Vi hậm hực +2, "Tại sao tôi phải bịt mắt?"

"Bởi vì có một thứ rất hay muốn cho em xem." Chen không thể nhịn cười, cô không hề biết rằng bộ dạng hậm hực này chẳng có chút uy hiếp nào với anh cả, nó chỉ làm cô trông giống một đứa trẻ đang muốn giận dai mà thôi ~.

Trước sự dỗ dành của Chen, Lâm Uyển Vi cuối cùng cũng bịt mắt lại. Không ngờ miếng lụa này lại dày đến vậy, mở to mắt ra cũng không thấy tí ánh sáng nào, chỉ có một khoảng bóng tối mù mịt.

Lâm Uyển Vi bỗng thấy hơi sợ, cô cất tiếng gọi, "J...Jongdae? Anh có đó không?"

Một bàn tay bắt lấy tay cô, "Đừng sợ, tôi ở đây."

Đừng sợ, tôi ở đây.

Lâm Uyển Vi hơi ngẩn người, dường như có cái gì đó nảy nở trong lòng cô, như một đoá hoa mơ hồ.

Được Chen dắt đi, Lâm Uyển Vi cuối cùng mới có thể bỏ dải lụa ra.

"Sunbae, chúc mừng sinh nhật!" Tất cả mọi người đồng thanh.

Lâm Uyển Vi kinh ngạc nhìn, trong phòng cô bóng bay sặc sỡ cùng băng rôn treo đầy, mọi người hát bài chúc mừng sinh nhật. Lúc này cô mới nhớ ra, ừm, hôm nay đúng là sinh nhật cô thật.

Vi: ngại quá, sinh nhật của mình cũng không nhớ >o<.

Suho đứng ở giữa, trên tay cầm một cáu bánh kem được trang trí rất đẹp, ngập ngừng nói, "Chúng tôi đã ra tiệm bánh nhưng không biết cô thích loại nào, đành mua chocolate vậy."

"Em đã vượt qua hàng ngàn người để mang về cho chị đấy, có thích không?" Sehun cũng không chịu thua kém kể công, có trời mới biết anh chàng đã khó khăn như thế nào khi vừa phải bảo vệ cái bánh, vừa phải thoát khỏi sự truy đuổi của fan~.

Thích, thích chết đi được ấy. Lâm Uyển Vi cảm động gật đầu lia lịa. Hoá ra hôm nay bọn họ ra ngoài mua bánh sinh nhật cho cô, vậy thì tội gây náo loạn có thể chấp nhận được.

"Nhưng có một vấn đề." Chanyeol dường như nhớ ra gì đó, "Sunbae rốt cuộc bao nhiêu tuổi vậy để bọn em còn biết cắm nến?"

Nghe vậy, Lâm Uyển Vi trợn mắt, "Khụ khụ, cậu vừa hỏi cái gì?" Trời ạ, vì sao tự nhiên hỏi vấn đề này chứ? Cô đưa mắt nhìn Chen, Chen lắc đầu tỏ vẻ mình không liên quan, đưa mắt nhìn Suho, Suho cũng có vẻ khó xử.

"Đúng rồi, sunbae bao nhiêu tuổi vậy? Chị chả chịu nói cho bọn em gì cả!"

"Cho tụi em biết đi để cắm nến."

Các thành viên cứ nhao nhao lên xung quanh Lâm Uyển Vi, còn cô đang cắn môi không mở miệng. Chen chợt cảm thấy lo lắng. Lâm Uyển Vi khó khăn lắm mới chịu thừa nhận mình nhỏ hơn anh ba tuổi, giờ đây lại thừa nhận điều đó một lần nữa trước mặt tất cả mọi người, quả thật là làm cô khó xử.

Cô là vậy, không bao giờ chịu mình nhỏ hơn để được quan tâm chăm sóc, lại muốn đứng ra quan tâm chăm sóc cho tất cả.

Cô như vậy, sao anh có thể ngừng yêu cô đây?

Giữa lúc Chen đang định lên tiếng, Lâm Uyển Vi lại ngoài dự kiến trả lời, "Hai mươi là đủ rồi."

"Hai mươi? Để em đi lấy." Baekhyun đứng dậy đi vào bếp, đi được nửa đường mới ngớ ra, "Eh? Sao chỉ có hai mươi?"

"Đừng nói là sunbae mới chỉ có hai mươi tuổi đấy nhé?" Kai hoang mang nhìn Lâm Uyển Vi, run rẩy hỏi, nếu thật thì anh chàng ngất mất thôi ~.

"Đúng vậy. Tôi hai mươi tuổi!" Lâm Uyển Vi day day trán nhắc lại lần nữa.

Có những chuyện không thể giữ kín mãi được, chẳng thà nói ra cho nhẹ lòng, đổi lại là hàng loạt tiếng than thở.

"Không thể nào! Sao chỉ có hai mươi!"

"Thấy chưa, tớ đã bảo là lấy ít thôi mà các cậu cứ vơ lấy một đống."

"Nhưng ai biết được sunbae mới hai mươi tuổi..."

"Vậy là bấy lâu nay chúng tôi đều đoán nhầm." Biểu cảm JPG của Lay rốt cuộc bị phá vỡ.

Lâm Uyển Vi đen mặt, có cần phải xúc động đến mức ấy không? Đang định bảo lũ đang lăn lê bò toài dưới đất thôi diễn kịch thì Baekhyun nhào đến.

"Nếu thế thì không chịu đâu, sunbae phải gọi em là oppa cơ!"

"Gọi em nữa!" Sehun không chịu thua kém nói, hay quá, kiếp maknae của anh chàng đã chấm dứt huy hoàng >o<.

"Không được! Phải gọi cả tụi này nữa!" Những người còn lại đồng thanh.

Thế là bữa tiệc sinh nhật của Lâm Uyển Vi kết thúc khi cả bọn đòi cô xưng hô lại như thế. Cái bánh chocolate khó khăn lắm mới mang về được bị vứt sang một bên, Sehun nhìn mà khóc không ra nước mắt.

P/s:

Au: Thực ra các cậu đã mua bao nhiêu nến?

Chanyeol: Thực ra chúng tôi đã mua...30 cái.

Vi: *cầm dép ném* Tôi trông già đến vậy sao?

Chanyeol: *vừa né vừa lẩm bẩm* Đúng là trông già thật.

Vi:...*\#¥|^{_$*=][\€!

...

Au: Nói thật đi, chiếc bánh chocolate này là cậu chọn đúng không?

Sehun: Cô biết đấy, tôi rất thích ăn chocolate~.

Suho: Vậy ra vì thế em mới xung phong ở lại?

Sehun: Ờm, thế anh nghĩ vì sao em tự nguyện bị bỏ lại một mình?

Suho: ...*broken heart*.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com