Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 Giờ Sửu Canh Tư

* coong * hồi kẻng thứ tư đã vang lên

- Giờ Sửu canh tư, trời đất lạnh giá cẩn thận cửa nẻo

Thái giám rao một tiếng lại đánh kẻng một nhịp
Nhằm thông báo thời gian này thường có gió độc tránh cơn gió lùa làm ảnh hưởng sức khỏe

Mama lúc này đã bắt đầu thở dài bà mệt mỏi thay cho nàng, Thoại Mỹ vẫn kiên định ngồi ở bàn ăn, chờ đợi người sẽ xuất hiện với ánh mắt dịu dàng, giọng nói ấm áp mỗi khi nàng trông hắn đến

Nhưng tận bây giờ Hoàng Thượng Vẫn chưa đến, mi mắt nàng gần như muốn sụp xuống, tựa đầu vào tay đợi chờ nhưng lại không hy vọng

Mama chỉ đành lặng lẽ đi khép lại từng cánh cửa sổ, sợ những cơn gió thoảng vô tình sẽ làm nàng cảm lạnh, nhưng đến cửa chính điện bà vừa kéo vào đã bị nàng ngăn cản

Giọng nàng yếu ớt, nói với bà

- mama ngươi đóng cửa lại rồi Hoàng Thượng đến ta làm sao biết mà nghênh giá

Bà nhíu mày thương xót, nhẹ nhàng khuyên nhủ nàng

- Hoàng Hậu à, không phải người không nghe, canh phu báo đã là giờ sửu rồi, Hoàng Thượng sẽ không tới đâu, nên nghỉ ngơi thôi Nương Nương à

- Không, hôm nay là 15 Hoàng Thượng hứa nhất định đến ngày này sẽ dùng thiện với ta

Nhìn món ăn bìa trí trên bàn vẫn chưa động đũa, nàng đợi hắn đến sẽ cùng ăn, vì thế cho nên một chút thức ăn nàng cũng không nếm

Mama không nhịn nổi mà nói thẳng ra chuyện bà đã nghe ngóng được từ bên Thượng Thư Phòng, để nàng khỏi trông đợi tên Hoàng Đế vô tình

- nương nương lời nói của Hoàng Thượng là không đáng tin nhất

- Mama nghe thái giám ở Thượng Thư nói, đêm nay Hoàng Thượng đến chỗ của Lệnh Phi rồi, có lẽ người đã quên mất lời khi đó đã nói với Nương Nương

Không ngờ lại phản tác dụng khiến nàng rơi lệ từng hạt châu lấp lánh rơi xuống y phục, gương mặt yêu kiều lại phải rửa bằng nước mắt, lòng mama càng xót xa

- Hoàng Hậu thần cầu xin người, nên nghỉ ngơi thôi, chúng ta còn phải giữ sức khỏe chăm sóc cho công chúa theo ý Hoàng Thượng nữa, người không chăm sóc tốt cho mình thì sức đâu mà...

- Mama nói phải, ta nghe theo mama, ta còn phải chuộc lỗi với Hoàng Thượng nữa

Nàng vừa đứng lên, đầu óc liền choáng váng ngã xuống đất, tay va vào ghế, một cảm giác đau nhói truyền thẳng đến thái dương, khiến nàng bất giác kêu lên

- ay

Mama đang kép cửa nghe tiếng nàng gọi lập tức chạy đến

- Hoàng Hậu người không sao chứ, để mama dìu người vào tẩm điện

- Tay ta đau quá à, mama xem thử đi

Nàng lại bắt đầu nũng nịu, giống như ngày nàng còn bé, mỗi khi gặp chuyện gì đó khiến nàng không vui, cô bé nhỏ nhắn sẽ chạy đến chỗ mama uất ức mà kể ra tất cả

Nhưng chỉ cần bà lau đi dòng lệ, nàng sẽ lại vui vẻ mà chạy nhảy chơi đùa

Và lần này cũng thế, bàn tay ấy bây giờ đã già theo thời gian, những vết nhăn hằn rõ khiến đôi tay không còn mềm mại nhưng năm xưa

Nhưng hơi ấm và sự dịu dàng mà bà dành cho nàng chưa từng thay đổi

- để mama xem.., đỏ hết rồi người té mạnh như vậy có đau lắm không, mama tất trách quá

Nàng khẽ cười an ủi bà và cả bản thân

- không, ta không sao, có lẽ sáng mai sẽ hết thôi

---------------

- Hoàng Thượng sao người lại đứng ở đây, chẳng may người nhiễm phong hàn thiếp không gánh nổi tội

Lệnh Phi mang chiếc áo choàng dày dặn khoác lên vai Võ Minh Lầm

Hắn đang suy tư đứng trước cửa Điện Trữ Tú Cung, bầu trời đêm nay đầy sao sáng lấp lánh thu hút ánh nhìn của hắn

Những ngôi sao trên bầu trời tự như đôi mắt nàng long lanh đẫm lệ nhìn hắn

Võ Minh Lâm bất giác thở bài một hơi

- Trẫm không buồn ngủ muốn ngắm sao trời một chút, nàng mệt thì nghỉ trước đi

Lệnh Phi không mấy vui lòng, đôi mắt nàng ta đanh đá liếc trái liếc phải tìm chuyện để nói

- Thần thiếp nghe dân gian bảo rằng khi một đứa bé sinh ra thì trên trời, sẽ xuất hiện một vì sao sáng, Bệ Hạ thích ngắm sao như vậy hay là thiếp tặng cho người vài ngôi sao nhỏ được không

Hắn đã hiểu ý nàng ta, nhưng trong thời điểm này hắn không có tâm trạng đó, càng không thích nữ nhân tham lam như vậy

Liền buông vài câu đùa cho qua chuyện

- Nàng lên đó hái sao cho trẫm à

Lệnh Phi ôm lấy tay hắn mà nũng nịu, không muốn vòng vo mà bạo gan vào thẳng vấn đề

- Hoàng Thượng người chọc thiếp, người thích a ca hay là công chúa

- Chỉ cần là con của trẫm, trẫm đều thích

Sắc mặt hắn đã bắt đầu không vui, rút tay ra khỏi sự ràng buộc của Lệnh Phi

- nàng nói xem, chuyện sáng nay ta biểu hiện như vậy có phải khiến Hoàng Hậu rất đau lòng không

- Hoàng Thượng người nghĩ nhiều rồi, rõ ràng là Hoàng Hậu sai mà, người sai là Hoàng Hậu không quản giáo tốt nô tì, để Linh Mama ấy lộng quyền, hành hạ công chúa

- Người mềm lòng như vậy chỉ e mama quen thói ỷ sủng của chủ tử mà sinh khiêu, sợ sẽ lại có lần sau

-... Nàng nói cũng phải, trẫm cũng nên để Hoàng Hậu ngẫm lại lỗi lầm một chút

- phải rồi Hoàng Thượng sáng mai người có muốn đến thăm Hoàn Châu cùng thiếp không, thiếp lo không biết công chúa đã đỡ hơn chưa

- nàng yêu thương công chúa như vậy Trẫm rất vui mừng nếu phi tần của trẫm đều bao dung hiền từ như nàng, thì tốt biết mấy

Hắn nhẹ nhàng vỗ về bàn tay của Lệnh Phi

- nhưng buổi Triều ngày mai Trẫm có nhiều chuyện cần xử lý, nàng đến thăm công chúa thay trẫm được không

- Dạ, Bệ Hạ

Hắn cởi áo choàng khoác lại cho Lệnh Phi hai tay ôm vai nàng đầy dịu dàng, khiến nàng ta vui mừng như mở cờ trong bụng, môi mỉm cười không khép lại được

- thôi nàng nghỉ sớm đi, Trẫm về Dưỡng Tâm Điện còn nhiều tấu chương đang đợi

- ơ Hoàng Thượng

Lệnh Phi đơ cả người, nụ cười tắt liệm nhìn hắn vội vội vàng vàng lên Long liễn rời đi, nàng ta gọi cỡ nào cũng không quay đầu lại


- ... Hoàng Thượng .... ?? Tức chết ta mà

---------

Lúc này Võ Minh Lâm mới nghe canh phu gõ nhịp kẽng thứ tư

Thái Giám Tổng Quản vẫn chưa được lệnh Hoàng Đế muốn di giá đến cung vị phi tần nào, vì giờ sửu đã đến, chỉ còn vài khắc nữa thôi là đến giờ thượng triều

Mà Hoàng Đế vẫn chưa được chợp mắt, khiến Tổng Quản lo lắng sốt sắng cả lên, cứ đi tới đi lui như thế này sức đâu mà thượng triều

- Bệ Hạ bây giờ chúng ta đi đâu đây

- Đến Cung Trường Xuân

Thái Giám ngơ ngác vài giây dường như rất bất ngờ sáng nay vừa giận Hoàng Hậu, giờ lại đến

nhưng rồi Tổng Quản cũng nhanh chóng hạ lệnh xuống cho khiên phu đưa hắn đến Trường Xuân

Bên trong Điện đã yên ắng hơn nhiều

Được mama nắn bóp chân một lúc, nàng đã thấy dễ chịu hơn mà ngủ thiếp đi từ lúc nào

Bà nhẹ nhàng đứng dậy, tay cầm chiếc kéo nhỏ cắt đi tim nến, từng ngọn nến dần được dập tắt, lúc này trong Tẩm Điện mới có chỗ cho ánh trăng mờ ảo xen vào gian phòng

Soi lên nét mặt dịu dàng thả lỏng, nhan sắc ấy dưới ánh trăng càng muôn phần ưu tú

Mama đã xong việc cần làm, bà lùi từng bước ra khỏi Điện, cẩn thận khép lại cánh cửa thật nhẹ nhàng

Mama vừa rời đi, cũng là lúc hắn xuất hiện, nhìn Cung Điện của nàng đã tắt nến từ bao giờ

Phúc Lâm Tổng Quản nhắc nhở hắn

- hay là người đến cung của Phi Tần khác vậy, Hoàng Hậu không hầu hạ người được rồi

Võ Minh Lâm liếc nhìn Tổng Quản bằng đôi mắt phán xét, cái Hoàng Cung này đều nghĩ hắn chẳng ra làm sao, chẳng lẽ nhìn hắn hoang dâm vô độ đến vậy sao ?

Vốn chỉ là thật lòng muốn thăm nàng thôi mà

- ... Trẫm chỉ đến xem nàng ấy đã nghĩ thông suốt chưa, ta muốn cứng rắn với Hoàng Hậu một chút, nhưng trái tim ta lại không làm được

- Vậy người định đi đâu đây...!?

- Về Thượng Thư Phòng thôi

- Vi giá Thượng Thư Phòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com