Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2:

Sáng sớm khi ba cái chuông báo thức cách nhau 5 phút kêu hết Mỹ Lệ mới cựa mình bò khỏi giường. Lờ đờ đi vào WC cô mắt nhắm mắt mở vệ sinh cá nhân rồi thay đồng phục. Khi ra khỏi WC cô liền trở lại là một Mỹ Lệ năng động vui vẻ, vừa thấy mẹ cô đang dọn giường cô hai mắt sáng rỡ ôm chầm lấy mẹ làm nũng.

- Cái con bé này!_ Mẹ cô bật cười xoa xoa mái tóc tuy đã chải gọn gàng vẫn rối của cô.

- Mẹ, chiều con phụ mẹ làm bánh nhé? Chiều con được nghỉ!_ Dụi dụi đầu vào ngực mẹ cô làm nũng. Cô rất thích làm bánh với mẹ, bánh bông lan mới ra lò ấm nóng ngọt ngào, kem để trang trí cũng rất ngon, cái cô thích nhất phải kể đến là ăn vụng. Ăn vụng lúc nào cũng ngon hơn ăn thật mà!

- Chiều con chẳng phải có hẹn với Hân, Như sao?_ Mẹ cô nhướng mày cười, con gái bà lại quên trước quên sau rồi.

- Hả? Có hả mẹ?_ Mỹ Lệ ngẩng đầu nhìn mẹ mình, có vẻ cô đã nhớ lại nên cười hề hề nói tiếp._ Vậy tối nay con về phụ nha~

- Con về phụ ăn chứ phụ gì?_ Mẹ cô lại cười, gõ nhẹ lên trán cô bà chỉ chỉ vào đồng hồ trên bàn nhắc nhở cô con gái đã trễ lắm rồi.

- Á, trễ rồi! Con đi học luôn nha mẹ!_ Mỹ Lệ kêu lên thảm thiết rồi hôn lên má mẹ một cái, với lấy cái túi xách đựng đầy tập vở cô lao ra khỏi phòng.

Chạy bịch bịch xuống cầu thang, Mỹ Lệ vừa vuốt vuốt mái tóc không thẳng nổi vừa nhủ thầm giờ xe nhà Như chạy. Mỗi buổi sáng tài xế nhà Như sẽ đi qua đón cô đến trường, tại sao cô được đãi ngộ như thế á? Vì cô là gia sư cho con bạn loi choi điểm lúc nào cũng thấp mà. Điểm cô tuy không cao nhất lớp nhưng cũng thuộc loại giỏi nha, trừ môn Toán Lý Hóa ra.

Mỹ Lệ chạy xuống tiệm bánh, bố cô và các chú thợ đều đã có mặt. Thấy cô gấp gáp như vậy ai cũng cười hỏi han, cô gom bữa sáng của mình vào một hộp giấy rồi thưa từng người chạy đi. Trước cửa xe của Như chưa tới cô liền thở phào, chưa trễ chưa trễ. Chợt phía sau truyền đến tiếng của bố cô, ông không hài lòng nhìn cô tay xách nách mang mớ hỗn độn nào áo khoác nào tập sách, bánh bao. Đưa tay giúp cô cầm gọn gàng, ông dúi vào tay cô túi bánh quy mới ra lò.

- Bánh mới bố mới làm, con lên trường rủ bạn bè ăn. À, nhớ chia cho Phong, nó thích ăn đồ ngọt kiểu này lắm!

- Dạ~

Mỹ Lệ âm thầm bĩu môi, thích thì đã sao? Cái bản mặt lạnh tanh đó mà thích đồ ngọt ai tin chứ? Cô không có chia cho cái tên lúc nào cũng liếc cô như hắn ta đâu. Vả lại hôm nay "nữ chính" sẽ xuất hiện, "nữ phụ" như cô không dám thả thính nữa đâu.

Xe tới, Mỹ Lệ thưa với bố rồi trèo lên xe, cười hì hì xem như chào hỏi với chú Bảo tài xế tốt bụng. Nhà giàu khó mà tìm được một người tốt bụng, đó là những gì cô nhận ra trong khoảng thời gian từ giàu sang phú quý rớt xuống tận cùng nghèo khổ. Nhưng chú Du (bố Như), cô Bích (mẹ Hân), chú Bảo lại là những người tốt bụng khó tìm, bọn họ từng chút từng giúp đỡ gia đình cô vượt qua, không ngại phải chịu đựng nhiều chuyện. Bọn họ đều là ân nhân lớn của gia đình cô.

Xe đi băng băng trên đường, may mắn là không đèn đỏ nào hết. Cứ thế xe chạy thẳng vào cổng của trường cô - Daisy. Các bạn còn tưởng nó phải tên King, Queen, Star các loại? Teenfic tên như thế mới hợp nhỉ? Nhưng sự thật là thế này, tên trường chính là Daisy. Daisy là một trường cấp ba công lập được xây dựng cách đây ba năm bởi công ty bất động sản Hạnh Vi, nghe nói là một doanh nhân trẻ kiếm tiền bằng nghành giáo dục. Khắp cả nước có lẽ phải có đến ba bốn trụ sở của Daisy school và may mắn thay cô lại được các vị thần thương yêu ném vào đây. Gia đình cô chỉ trả phân nửa chi phí học tập cho cô, còn lại là trường hỗ trợ, lúc đầu cô còn nghi ngờ có khi nào cô là con nuôi bị bỏ rơi của Boss Hạnh Vi hay không nữa kìa! :)))

Xuống xe và như thường lệ lăn lông lốc vào lớp, Mỹ Lệ bỏ qua hết ánh nhìn khinh khỉnh của lũ con gái trong lớp. Có lẽ bọn họ đều đã đọc được chương mới của "Soái ca, soái ca ai nớp du~~" rồi. Chậc, truyện đó đang hot trên diễn đàn trường mà! Hôm nay thứ sáu ngày mười ba, rất đúng thời điểm nữ chính xuất hiện, nữ phụ như cô chắc sắp hết thời thật rồi!

- Hey, con kia!_ Như khoác vai cô, bộ mặt cười tươi roi rói bóng loáng dầu mỡ đó làm cô rùng mình.

- Mày bị ấm đầu hả?_ Mỹ Lệ rất tỉnh táo hỏi, còn thành tâm sờ trán của nó.

- Có mày mới bị ấm đầu!_ Như trừng nhìn cô, cánh tay săn chắc do tập gym đều đặn ghì chặt bả vai, nó thì thầm._ Cái bộ truyện kia theo mày nghĩ có linh không?

Biết ngay mà!

Mỹ Lệ liếc nhìn con bạn, đặt túi lên bàn rồi âm thầm cười. Như là đứa đầu tiên đọc "Soái ca, soái ca ai nớp du~~" rồi rủ rê thêm cô và Hân. Nó cũng là người dễ bị ảnh hưởng nhất bởi chi tiết cuốn truyện, khi đọc chương mới đó cô biết ngay nó sẽ hỏi mà.

- 50% đúng!_ Mỹ Lệ nói nhỏ cho Như nghe, thấy mặt nó xụ xuống lại tiếp tục nói._ 50% sai!

Nhìn mặt Mỹ Lệ cười vui vẻ, Như chợt thấy mình ngu ngu. 50% này thì còn lại phải là 50%, mà 50 - 50 có nghĩa là bằng nhau. Nó oán giận bóp cổ nhỏ bạn rồi lắc, cô bị nó lắc đến chóng mặt không sức lực thì bị tiếng ném sách vở lên bàn đánh thức. Bàn sau lưng cô là Hân, nhỏ hoàn toàn trái ngược với Như, nhỏ thích đọc sách và thích mua sắm, cực kì ghét tập gym và thể dục, nhỏ nói như thế rất tiêu hao calo. Hân là người chững chạc y như cô Bích mẹ nhỏ vậy, có lẽ cô dạy nhỏ từ hồi bé tí.

- Hai tụi bây ở đó mà ôm nhau, không thấy thầy vô rồi à?_ Liếc nhìn cô và nó, Hân ngồi vào bàn nhàn nhạt nói.

Mỹ Lệ lúc này mới để ý, thầy chủ nhiệm đang dùng ánh mắt thân thương nhìn hai đứa. Cô lè lưỡi cùng với Như ngoan ngoãn ngồi xuống, vuốt vuốt tóc xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Thầy chủ nhiệm đành lắc lắc đầu, bắt đầu điểm danh lớp.

- An?

- Có!

- Kim Bảo?

- Dạ có!

- Thành Bảo?

- Vắng.

- Vương Hoàng?

- Vắng.

- Hàn Dương Phong?

- Vắng luôn ạ!_ Lớp trưởng lớp cô bình tĩnh trả lời, ngày nào cũng như thế cậu quen rồi.

Thầy chủ nhiệm lần nữa thở dài bất lực. Tại sao đã sinh ra nghành Sư phạm lại sinh luôn mấy đứa con ông cháu cha, không biết lễ nghi phép tắt. Bị phân vào cái lớp này, ông thấy mình già đi bộn tuổi.

- Mỹ Lệ?_ Thầy lướt nhìn danh sách, nghiêm túc hỏi.

- Có!_ Nghe gọi tên Mỹ Lệ liền ngẩng đầu hô lên, tại sao lại gọi tên cô ngay sau đó? Mấy đứa ở trước đâu thầy?

- Chà, có đi học là tốt rồi!_ Thầy ra vẻ cảm động nhìn cô, tưởng chừng như cả cái lớp này chỉ còn cô đi học.

Mỹ Lệ chớp chớp mắt nhìn thầy, phớt lờ đi ánh nhìn quái đản của bọn con gái tiếp tục sắp xếp tập vở trong hộc bàn.

Chợt cánh cửa lớp nguy nga lung lay rồi bật mở, bóng ba anh nam chính hùng dũng đi vào. Phong đi đầu vẫn gương mặt lạnh tanh, ánh mắt màu xám tro tựa như không có khí người, dáng người cao ráo, tay bỏ vào túi bình thản đi vào. Người tiếp theo là Bảo, bạn thân của cậu, là một người dịu dàng nên quanh thân anh đều tản mát ra loại ánh sáng nhu hòa, cô thấy Như ngồi trước mình thoáng run lên. Người đi cuối cùng là Hoàng, cậu ta y như một hoàng tử, tính cách vui vẻ nhưng cao ngạo, từ người cậu ta lúc nào cũng toát ra mùi tiền, Hân sau lưng cô làm rơi sách. Mỹ Lệ chống cằm nhìn bọn họ thong thả đi về chỗ ngồi của mình, lại nhìn hai con bạn, ngày nào cũng thế kích động cái gì chứ?

Thầy chủ nhiệm nuốt lệ vào trong, bắt đầu giảng bài mới. Mọi người sau khi nhìn mỹ nam thỏa thê cũng bắt đầu chuẩn bị tập vở, Mỹ Lệ đang lấy tập Sinh ra thì chạm phải túi bánh quy phát ra tiếng động nhỏ. Như và Hân nghe thấy liền trộm nhìn sau đó bắt đầu thèm, bánh bố cô làm mà đương nhiên đủ vị, đủ hương, đủ màu rồi. Bất quá ánh nhìn săm soi cô cảm thấy là cái gì vậy? Đưa mắt nhìn Phong bàn bên đang lạnh tanh nhìn mình, cô liền nhăn nhó. Cậu thích ăn đồ ngọt, mà món bánh thế này cậu càng thích, cái nhìn đó không phải muốn ăn thì là gì?

Mãi một lúc ánh nhìn đó vẫn không dứt, có mấy đứa để ý liền xầm xì. Mỹ Lệ bất lực lấy giấy bọc một phần bánh, phần còn lại chồm qua đặt lên bàn cậu. Mày Phong hơi giãn ra nhưng rất nhanh nhíu lại, cậu tỏ ra vẻ chán ghét nhìn chằm chằm túi bánh. Bọn con gái nhìn thấy hành động của cô tất nhiên ghen ăn tức ở xù xì bàn tán. Cô cũng không buồn quan tâm nữa dọn dẹp vụn bánh quy trong hộc bàn.

- Không thích!_ Giọng Phong băng lãnh vang lên dẹp yên hết mấy tiếng xù xì, cậu nhìn sang cô gắt.

Mỹ Lệ trợn mắt khinh thường, không thích vậy cái tay đem bánh quy bỏ vào miệng là thế nào? Cô mặc kệ cậu nói gì nữa nằm bẹp lên bàn nhìn thầy viết bài lên bảng. Mà trong mắt của quần chúng tự xem mình là nữ chính, biểu hiện đó tựa như đang xấu hổ. Trong không gian yên bình của lớp học rộn lên tiếng cắn bánh quy, tiếng máy chơi game của Hoàng và gõ bàn phím của Bảo, còn vài tiếng bấm viết đầy bực dọc của bọn con gái cũng vang lên dần.

Chợt cánh cửa bị hung hăng đá vào lần hai, bản lề vốn suy yếu lại càng theo thế bay đi. Ba cô gái xinh đẹp đến chói mắt bước vào. Ngay lập tức không gian lại lần nữa lặng ngắt, Mỹ Lệ, Như và Hân đồng thời nhìn nhau, "Soái ca, soái ca ai nớp du~~" xuất hiện rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com