Chương 12: Thích cháu không?
Editor & beta: Cẩm Hi
Gương mặt cô ôn nhu tinh xảo, tóc dài rối tung xõa xuống, ánh đèn chiếu rọi ánh lên người cô tạo thành một tầng sáng nhu hòa, bên sườn mặt được phủ lên một tầng bóng nhàn nhạt, nhìn qua càng thêm ôn nhu điềm tĩnh, sắc mặt đã không còn tái nhợt như mọi ngày nữa, trông đã khỏe mạnh hơn nhiều rồi.
Hơi thở của Mục Nhạc nhu hòa xuống, duỗi tay nhận lấy chiếc đũa cô đưa đến, kéo ghế ra ngồi xuống.
Cơm tối do Mục Nhạc làm —— do ở nước ngoài đã lâu, sớm muộn gì cũng sẽ học được cách nấu an. Tuy trù nghệ của anh không thể nói là rất tốt, nhưng ít ra vẫn trên mức tiêu chuẩn, vì suy xét đến sức khỏe và sở thích của cô, nên chỉ làm những món tương đối thanh đạm.
Nhưng Diệp Dung vẫn ăn không nhiều lắm, mới tí đã kêu no rồi buông đũa xuống.
Mục Nhạc nhíu mày, nhưng cũng không ép cô. Chờ đến khi anh ăn xong cơm, Diệp Dung mới đứng lên, ngoan ngoãn thu dọn bát đũa.
Mục Nhạc cũng không ngăn cản cô, chỉ đứng một bên nhìn cô thu dọn bát đũa đâu vào đấy mang vào bếp, đến khi cô đưa tay vặn vòi nước định rửa bát thì anh mới đi tới ngăn lại. .
"Để tôi rửa cho, cháu đi vào......" Anh đưa tay chặn tay cô lại, vừa định bảo cô đi vào phòng khách nghỉ ngơi, lời vừa nói ra khỏi miệng chợt dừng lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại thay đổi chủ ý, đến khi nói tiếp thì đưa cho cô một cái khăn, "Cháu lau khô bát rồi úp lên."
Diệp Dung cũng không kiên trì nữa, ngoan ngoãn đồng ý sau đó cầm cái khăn anh đưa đứng ở một bên.
Mục Nhạc vặn vòi nước, bắt đầu rửa bát. Mỗi một thứ được anh rửa sạch đưa tới, bên cạnh lập tức có một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn chìa ra nhận bát đĩa.
Chỉ có hai người ăn cơm nên cũng không có mấy cái bát nên rất nhanh đã hoàn thành xong "Công trình" lớn này. Anh đóng vòi nước lại, rồi đưa cái mâm cho người bên cạnh. Cô gái nhỏ rất ăn ý đưa tay nhận lấy, cúi đầu tỉ mỉ dùng khăn lau khô những bọt nước trên bề mặt, sau đó ngửa đầu mở cửa tủ bát.
Ở nước ngoài một mình đã lâu, đối với những việc vặt như vậy, anh đã sớm làm thành quen. Nhưng hôm nay lại không giống như trước nữa —— Mục Nhạc hơi cúi đầu nhìn động tác của cô, chợt cảm thấy ngực như bị cái gì đó tác động vào, hơi ngứa, lại giống như bị bỏng.
Tủ bát nằm bên trái cái máy hút mùi, có hơi cao một chút, Diệp Dung vốn nhỏ nhắn, độ cao này với cô quả thật không tiện. Cô mở cửa tủ, do dự một chút, nhón chân lên nỗ lực vươn tay. Không đợi cô với tới tủ bát, đã có một bàn tay cầm lấy cổ tay cô, một tay khác lại cầm đồ trong tay cô đi, dễ như trở bàn tay bỏ vào tủ bát, rồi tùy tiện đóng cửa lại.
Diệp Dung nghiêng đầu nhìn sang, thì thấy trong đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh của Mục Nhạc thoáng qua ý cười.
Đây là... đang cười cô lùn à? Cô gái nhỏ tức giận lườm anh một cái, tránh khỏi tay anh quay lưng đi ra phòng khách.
Mục Nhạc đứng tại chỗ hơi ngẩn người, nhìn theo bóng lưng của cô, rốt cục nhịn không được mà bật cười một tiếng, đi theo ra phòng khách.
"Sáng nay đi đâu sao không về nhà?" Mưa còn chưa tạnh, Mục Nhạc mở TV, đưa điều khiển cho Diệp Dung, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, ra vẻ thuận miệng hỏi, "Giữa trưa mà chỉ có một mình cháu ở đó, còn gặp mưa nữa?"
Cô gái nhỏ gật đầu lên tiếng: "Cuối tuần này cháu ở lại trường học, sáng nay... đi tới viện phúc lợi Thị Bắc làm việc công ích ạ. Lúc về đi được nửa đường thì đột nhiên trời mưa... lại không có nơi trú mưa, nên đành chạy tới cửa hàng đó. Buổi sáng lúc ra ngoài trời rõ đẹp, không nghĩ tới trời sẽ mưa, nên cháu không mang ô theo."
Mục Nhạc nhíu mày.
Diệp Dung cũng vì sơ sẩy mà hơi chột dạ, muốn lấy lòng bèn quay sang cười với anh, khi thấy anh trầm mặt muốn nói gì đó, cô do dự một lát, rốt cuộc vẫn hít sâu, mở miệng trước chặn anh:
"Chú nhỏ, hôm đó... chú giận cháu à?"
Mục Nhạc không nghĩ tới cô sẽ hỏi thẳng ra như vậy, hơi ngẩn ra một chút. Chờ đến lúc lấy lại tinh thần, anh hơi cúi đầu thì thấy cô gái nhỏ đang ngẩng mặt yên lặng nhìn mình, mắt mèo mở to tràn đầy thấp thỏm.
Anh trầm mặc một lát, nhưng không có trả lời.
Như vậy... là thừa nhận à —— cô gái nhỏ càng thêm khẩn trương, do dự cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:
"Xin lỗi chú nhỏ, cháu với Mục Tiêu... Chú cứ yên tâm, bọn cháu sẽ không đính hôn đâu, cậu ấy cũng nói rồi, cậu ấy thích con gái hoạt bát...."
Cô còn chưa nói xong đã cảm thấy không khí chung quanh đột nhiên cứng lại thì ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu, lập tức chạm vào đôi mắt đầy tức giận của anh.
"Chú, chú nhỏ?" Cả người anh tràn đầy tức giận, làm cô không dám nói lời nào, giọng cũng lí nhí chắc mỗi cô nghe được.
Ngay sau đó, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tức giận trong nháy mắt ép sát —— anh duỗi tay chống lên lưng ghế sau lưng cô, vây lấy cô trong ngực anh chỉ chừa lại một khoảng không nhỏ.
"Diệp Dung, đến bây giờ cháu vẫn không biết vì sao tôi tức giận."
Giọng anh có chút khàn khàn, cảm giác áp bách xâm lược thuộc về phái nam thật sự quá mạnh mẽ, làm cô không dám nói lời nào, chỉ theo bản năng co rúm lại một chút, lưng dán chặt vào sô pha, cắn cắn môi.
"Người nhà nói muốn đính hôn, Mục Tiêu nói muốn đính hôn liền đính hôn, nó nói không muốn đính hôn liền không đính hôn nữa —— Diệp Dung, cháu xem mình là cái gì hả, tùy ý để bọn họ sắp đặt? Diệp Dung, cháu nhìn lại bản thân cháu xem ——" Mục Nhạc sáng quắc nhìn chằm chằm cô, hít thật sâu một hơi, trong giọng nói ẩn chứa tức giận, "Xinh đẹp, thông minh, thành tích tốt, gia cảnh tốt, tất cả mọi người thích cháu...... chỉ có một thứ không tốt là sức khỏe, nhưng cũng không phải là bệnh nan y —— cháu nói đi Diệp Dung, rốt cuộc là cháu tự ti cái gì? Vì sao lại tự ti?"
Trong những năm anh ở nước ngoài, sao cô lại tạo thành cái tính như vậy chứ? Thông minh xinh đẹp, gia cảnh tốt, tất cả mọi người đều yêu thương cô...... Cô hoàn toàn có thể làm một đại tiểu thư ương ngạch tùy hứng, vì sao lại biến thành một người an tĩnh như bây giờ, luôn dè dặt cẩn thận, thậm chí còn tự ti?
Hơn nữa —— Mục Tiêu không có đầu óc sao mà lại nói cái câu kia? Chẳng lẽ Diệp Dung trời sinh không hoạt bát à?
—— Cô không phải là không hoạt bát, càng không phải không muốn hoạt bát, chỉ là cô không thể hoạt bát.
Cái gọi là "Thanh mai trúc mã", cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Khi anh nói những lời này, cả người đầy tức giận ép cô không thở nổi —— Diệp Dung khẩn trương co rúm lại, rồi đột nhiên không khống chế được, hốc mắt đỏ lên.
—— Tâm tư của cô vốn mẫn cảm, nên có thể nghe được... trong giọng nói của anh là tức giận, còn có đau lòng.
"Cháu... làm cho gia đình thêm rất nhiều phiền toái." Giọng nói của cô có chút run rẩy, mang theo giọng mũi, lại nỗ lực mở to hai mắt không cho nước mắt chảy ra, "Cháu luôn khiến gia đình lo lắng."
Từ bé cô đã ý thức được, đã không còn nhớ là bao nhiêu lần khi còn nhỏ, giữa đêm khuya cha cẹ tỉnh lại vội vã đưa cô đi viện; cũng không còn nhớ rõ đã bao nhiêu lần cô tỉnh lại trong bệnh viện, khi mở mắt nhìn thấy người nhà lo lắng mệt mỏi. Cô không thể tự lựa chọn sức khỏe cho mình, nhưng cô nghĩ, ít nhất cô có thể nghe lời một chút, hiểu chuyện một chút, ngoan ngoãn một chút, không gây thêm phiền toái cho gia đình nữa, không muốn gia đình phải lo lắng nữa.
Cô không muốn... trở thành trói buộc của người nhà nữa.
Rõ ràng mắt cô đã phiếm hồng những vẫn muốn cậy mạnh, ngang ngạnh làm bộ bình tĩnh, vừa kiên cường vừa mảnh mai, khí thế quanh người Mục Nhạc hơi cứng lại, khẽ thở dài, cảm giác áp bách đột nhiên tiêu tán đi, cả người cũng nhu hòa xuống. Anh đưa tay lên, dùng ngón tay cọ qua khóe mắt cô —— Diệp Dung ngẩn người, lúc này mới ý thức được mình đã khóc ra rồi, tay chân lau luống cuống nước mắt, lại bị anh bắt được tay kéo ra, sau đó đưa tới một hộp khăn giấy.
Cô vội vàng cầm lấy khăn giấy hoảng loạn lau nước mắt.
"A Dung, gia đình đối với cháu rất tốt, không phải là cháu thiếu chúng tôi, càng không muốn nhìn thấy...... chúng tôi nói gì cháu đều đồng ý, ngoan ngoãn làm theo. Hoàn toàn ngược lại, đối tốt với cháu, chính là muốn cháu thích cái gì, không thích cái gì thì cứ nói ra, muốn cái gì, ghét cái gì, tất cả mọi người sẽ dùng hết khả năng để thỏa mãn cháu, mục đích duy nhất, hồi báo duy nhất —— là muốn cháu vui vẻ, cháu hiểu không?"
Giọng điệu của anh đã không còn nổi giận đùng đùng như trước nữa, từ khi về nước đều trưng ra vẻ lãnh đạm, không ngờ lúc ôn nhu lại là dáng vẻ này. Diệp Dung ôm khăn giấy ngơ ngác nhìn anh —— nhìn anh duỗi tay xoa đầu mình, thanh âm trầm thấp chậm rãi, gần như gằn từng chữ một nói:
"Cháu nghe đây Diệp Dung, cháu —— không nợ bất cứ người nào cả."
Giọng anh, ánh mắt anh, thần sắc của anh, thật sự quá mức ôn nhu, hốt hoảng nhớ lại, giống như lúc bé khi anh ôm cô, nắm tay cô, nụ cười trong sáng mang theo ôn nhu của thiếu niên từng chút một tái hiện lại —— Cô gái nhỏ ngẩn ngơ nhìn anh, hơi do dự rồi đột nhiên vươn tay, bắt được vạt áo anh, ngẩng mặt khẽ lặp lại lời anh vừa nói:
"Chú nhỏ, chú nói —— tất cả mọi người thích cháu."
Mục Nhạc hơi sửng sốt, thấp giọng lên tiếng.
Cô nắm chặt vạt áo trong tay, lực có hơi lớn, nắm chặt đến nỗi bàn tay trắng nõn càng thêm tái nhợt, không còn chút máu. Nhưng cô lại hồn nhiên không nhận thấy, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm anh, hơi do dự, khi mở miệng thì giọng nói lại bé đến mức chỉ mình cô nghe thấy.
"Vậy —— chú thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com