CHƯƠNG 56
Nghe thấy tiếng cậu, bọn họ mới lấy lại được ý thức, lập tức trừng mắt nhìn nhau, sau đó từ từ đứng lên.
“Hạo, theo tôi trở về.” Tương Hách nói.
“Khách của tôi không cần cậu quan tâm!” Kinh Hạo phản bác ngay.
Cậu bối rối, hết nhìn Tương Hách lại nhìn Kinh Hạo.
Đúng lúc này, khách không mời lại đến.
“Tiểu Đậu…” Thuần Quý không biết lúc nào đã đứng phía sau cậu.
“Tớ, tớ nhìn thấy Tương Hách đột nhiên đi ra, thì có dự cảm, nên cũng xin thầy giáo nghỉ học… quả nhiên…” Thuần Quý kích động nói, hắn chăm chú nhìn cậu, muốn chạy đến chỗ cậu, nhưng bị người ngăn lại, là Kinh Hạo và Tương Hách.
"Thuần Quý, cậu đến càng thêm phiền a!” Kinh Hạo nói.
“Kinh Hạo, cậu thật quá đáng, là cậu đem Tiểu Đậu giấu đi phải không?” Thuần Quý phẫn nộ nói.
“Tớ không có, đều là do các cậu khiến Hạo sợ hãi chạy mất nha, tớ chỉ ra tay cứu giúp một chú thỏ trắng lạc đường mà thôi!” Kinh Hạo trả lời, có ý đùa giỡn lại có ý khiêu khích.
“….” Thuần Quý im lặng không đáp.
Tương Hách khẽ rít ” Đừng quản chuyện của tôi, Hạo vốn là người của tôi, còn lại, cút thật xa là tốt nhất.”
“Tôi sợ cậu a,… đã đến nước này rồi, Hạo là khách của tôi, cũng sẽ sớm trở thành người của tôi thôi, Tương Hách , cậu quên mất, Hạo căm ghét cậu đến mức nào sao, thức thời thì cút đi, đỡ khiến tôi ngứa mắt.” Kinh Hạo nhếch môi cười.
Cậu chỉ biết im lặng, đứng nhìn bọn họ. Mino thì vẫn cứ lặng lẽ quan sát cậu.
Kết quả : Kinh Hạo không chịu nhượng bộ, Tương Hách gặp phải đối thủ, cũng không làm gì được. Cư nhiên lại chuyển sang năm ba, mà Thuần Quý cũng chuyển luôn sang năm ba, loáng một cái, năm ba trở nên nổi tiếng.
Năm nhất là năm có thành tích tốt nhất, Tương Hách chuyển thì không nói làm gì, nhưng đến cả Thuần Quý – một trong những học sinh gương mẫu nhất cũng chuyển, đủ khiến thầy cô đau đầu không thôi.
Cậu chán nản nằm bò lên bàn, đây là chuyện gì a, sống làm sao đây chứ! Áp lực Tương Hách mang đến đã rất lớn, giờ lại thêm Kinh Hạo và Thuần Quý, còn áp bức đến mức nào nữa ! Ai cũng có ý đồ, cậu giống như con rối, mặc bọn hắn giành qua giành lại.
Liên tục mấy ngày như vậy, cậu cảm giác như muốn sụp đổ, đừng nói là học, đến tập trung tinh thần cũng không được. Lúc nào cũng vậy, cậu ở giữa, ba người bọn họ vây xung quanh, tranh cãi rồi khiêu khích lẫn nhau, gay gắt đến mức không thể chịu nổi.
Nếu biết sự tình chuyển biến như vậy, cậu đã không đi học rồi !!
***
Cậu thật không ngờ, Tương Hách , lại có gan lớn như thế, ở trong nhà WC, sai người mang cậu đi. Cậu biết Tương Hách đã tách Kinh Hạo ra, bởi vì cho dù cậu đi đâu, Kinh Hạo cũng theo sát bên cạnh.
Cậu vẫn còn nhớ ngày hôm đó, cậu bị đánh cho ngất đi, trong lúc mơ màng, đã cảm thấy có người mang đi rồi.
Lúc tỉnh lại, Tương Hách đứng cạnh bên, tay đang nhẹ nhàng bế một đứa bé.Cậu lập tức hiểu rõ, đứa bé đó là ai, lập tức nhắm mắt lại, không nhìn đến nó.
“Tỉnh rồi thì đứng lên đi!” Tương Hách lạnh giọng nói “Thật không dễ dàng gì, tên hỗn đản Kinh Hạo kia, đến cả vệ sĩ cũng dùng đến, nhưng, người của tôi cũng đâu thua kém gì!”
Cậu mở mắt, ngoan ngoãn đứng dậy.
Tương Hách bế đứa bé trong tay, nhẹ nhàng đặt nó trong xe đẩy. Tương Hách có thể là một người cha tốt, vì cậu thấy động tác của hắn vừa dịu dàng lại vừa tràn ngập sự trìu mến.
Cậu đang ngơ ngác nhìn hắn, thì một cái tát, dữ dội, giáng vào mặt. Cậu cắn môi, nỗi đau đớn đã lâu không gặp, giờ trở lại thật mạnh mẽ !
” Đồ đê tiện… Tôi đối với em tốt như vậy… Em lại … lại phóng hỏa giả chết…” Tương Hách rít lên, từng chữ từng chữ như rút từ tận tâm can, đau đớn kịch liệt cùng phẫn nộ điên cuồng hòa lẫn vào nhau.
Phóng hỏa… giả chết … giả chết ?!! … Cậu có phóng hỏa, nhưng giả chết bằng cách nào. Cậu cúi mặt, lặng lẽ suy nghĩ.
Một cái tát nữa lại giáng xuống, cậu choáng váng, bên má phải, da thịt tê dại như bị bỏng.
Một lúc sau, Tương Hách đã lao đến cơ thể cậu, hắn xé rách quần áo cậu, bắt đầu trên người cậu thô bạo dò xét.
” Em, dám tìm đàn ông khác… Dâm đãng… Có hay không cùng bọn họ …” Hắn tháp trụ mặt cậu, ép cậu nhìn thẳng vào hắn. Đôi mắt đen, thăm thẳm tràn ngập sát khí, hung hãn nhìn cậu.
“Không, không có…” Cậu run rẩy, toàn thân lạnh buốt, cậu nhớ đến Thuần Quý, nhưng chuyện đó đã lâu lắm rồi. Nói ra, là cậu tự giết hắn, mà cũng là tự giết mình.
“Không có? Hừ, đừng để tôi thấy được, tôi phế em luôn!”
Hắn áp cậu nằm sấp xuống, toàn thân lõa lồ trước mắt hắn, thô bạo, hắn đâm ngón tay vào hậu huyệt của cậu. Đau đớn tràn lan, động huyệt rất lâu đã chưa có ai chạm qua, giờ lại bị người tàn bạo tiến vào.
Một lúc, hắn thỏa mãn rút tay ra.
“Sau này, xem tôi đối với em như thế nào!” Hắn buông ra một câu nói, rồi đứng lên, đi về phía hộc tủ, mở nó ra.
Từ bên trong ngăn kéo, lấy ra một vòng trang sức kỳ quái, đỉnh đầu là một vòng tròn tinh xảo giống như vòng đeo tay, nhưng lại có một sợi xích thật dài phía cuối. Cậu còn đang nghi hoặc, đã thấy hắn tháo giầy cậu ra, đem thứ kia xích chân cậu lại!!
Cậu choáng váng, như vậy có khác gì súc sinh?
“Tôi không muốn!” Cậu kéo áo Tương Hách, nhỏ giọng nói.
Hắn đẩy cậu ra, lạnh lùng trả lời “Không muốn? Em đã trốn hai lần rồi, lần trước tôi đã nói qua, nếu em dám trốn, tôi tuyệt đối không tha cho em! Đối với em tốt cũng không được, đứa nhỏ cũng không giữ được em , vậy thì tôi chỉ còn cách này. Đều là do em tự tìm lấy…”
Cậu im lặng, lúc này, nếu muốn trốn, sợ là khó hơn lên trời.
” Bỏ biểu tình này đi, lát sau, tôi còn phải chiêu đãi em một chút, hoan nghênh em trở về!” Tương Hách ác ý nói, môi hắn nhếch lên, nhưng sát khí trong ánh mắt lại dữ dội khiến tim cậu ngừng đập…Cậu cắn chặt môi, không biết cái gì sẽ chờ cậu phía trước, nhưng cậu hiểu, nó sẽ không hề đơn giản.
Tương Hách mở ngăn kéo, rút ra một hộp thuốc.
Thuốc độc? Một suy nghĩ lóe lên trong đầu cậu.
” Sai rồi! Không phải thuốc độc!” Tương Hách nhìn cậu, cười nhạo nói.
Chẳng lẽ là… cậu bối rối.
Tương Hách tà mị cười “Hạo, em chờ mong cái gì a!”
Cậu nhăn trán, điều là do hắn bại hoại, khiến cậu chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.
Dịch thể màu xanh lục được trích ra từ một ống kim, không lẽ hắn định đâm chết cậu sao!
Hắn cầm kim tiêm, chậm rãi tiến lại, môi nhếch lên thành một đường cong tà ác. Cậu không giãy dụa, cũng không chống cự, mặc hắn nắm lấy cánh tay, đâm kim vào. Đau đớn nhói lên trong chốc lát, dịch thể lạnh lẽo từ từ tiến sâu vào cơ thể, cậu khẽ rên, sự tê tái từng chút từng chút lan khắp cơ thể.
“Chỉ là chút thuốc gây tê thôi.”
” Anh không cần… phải lãng phí… Tôi đã ở đây rồi, còn có thể làm được gì sao?” Tác dụng thuốc đến rất nhanh, chỉ một lát, cậu đã nằm sấp trên giường, hư nhuyễn vô lực mà nói.
“…Em không cần sợ tôi lãng phí..” Hắn xoay đầu, quay về phía cửa nói “Vào đi!’
Một phụ nữ trung niên bước vào, trang phục vô cùng kiểu cách, theo sát phía sau là một cô gái trẻ nhỏ nhắn.
“Là cậu ta sao?” Người phụ nữ lên tiếng. Tương Hách khẽ gật đầu.
“Được rồi, làm việc thôi!”
Cậu nhìn bọn họ đi đến phía mình, cơ thể chỉ bất động không thể làm gì, rõ ràng là cơ thể của cậu, nhưng cậu lại không thể cử động dù chỉ là một ngón tay.
“Các người muốn làm gì?” Thanh âm cũng trở nên hư nhuyễn, cậu vô lực nằm trên giường.
“Không cần phải sợ, chỉ là làm một chút việc nhỏ thôi mà!” Cô gái theo sau nhẹ nhàng trả lời, vuốt nhẹ lưng cậu, cô quay sang hỏi Tương Hách.
“Lý thiếu gia, làm theo kế hoạch sao?”
“…Đúng !… Chuyên tâm làm việc đi, đừng hỏi nhiều, cũng đừng nói nhiều…” Tương Hách lạnh nhạt trả lời, hắn chậm rãi đi đến chỗ đứa nhỏ, vừa ngồi vừa đọc sách.
Họ lật cơ thể cậu lại, sử dụng vật gì đó lau cơ thể.
Sau đó, một chiếc túi đen được mở ra, đặt cạnh đó. Cậu choáng váng, bên trong, một loạt kim châm, từ bé đến lớn, lấp lánh sáng bóng bày ra trước mắt.
” Nhất định là muốn làm việc này sao?” Cô gái trẻ quay sang hỏi Tương Hách lần nữa.
” Phải!” Hắn đáp nhẹ tênh.
Cậu yếu ớt lên tiếng.
“Không muốn… Tôi không muốn.. Các người không được làm vậy, đây là cơ thể tôi…”
Họ lặng lẽ nhìn cậu, bình thản trả lời “Tôi làm việc cũng vì tiền mà thôi…”
Tương Hách muốn làm gì, cậu đã rõ, cắn môi, trong lòng vô cùng kích động, không khác gì trước đây, thân thể của cậu… chỉ là một con rối… mặc hắn bài trí… mặc hắn sắp xếp… mặc hắn chà đạp.
Cảm giác khuất nhục tràn ngập trong mắt, cơ thể cậu bất động, nằm yên phô bày ra trước mặt mọi ngươi. Cậu hiểu rõ, một khi đã bị bắt trở về, Tương Hách sẽ không để cậu sống yên ổn, nhưng, đau đớn chỉ là nhất thời. Một thời gian sau,Tương Hách có chán ghét cậu, thì hình xăm này sẽ vẫn theo cậu mãi, nhắc cho cậu biết, nhắc cho cậu hiểu, và cũng nhắc cho cậu nhớ kĩ, quá khứ trước kia, từng bị chà đạp, từng bị vũ nhục, từng cảm thụ thống khổ đến nhường nào. Đến cả quên đi… hắn cũng không cho phép cậu được hy vọng…
Cậu nhìn về phía Tương Hách , hắn vẫn lặng lẽ đọc sách. Cậu khẽ cười, có muốn làm gì cũng không được nữa rồi ! Tuyệt vọng, cậu nhắm mắt, trước khi cảm nhận được cảm giác lạnh buốt khi kim châm chạm vào da thịt…
-----------
1 chương…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com