Chương 13: Tài năng sợ lộ
Chương này edit mệt quá , m.n đọc vui vẻ na and vote cho mk nữa nhé
Hôm nay tặng m.n 3 chap lun ^^
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chung Quốc lang thang trên đường, vốn định trực tiếp đến chỗ chơi nhạc lại vô tình nhìn thấy mấy người đang chơi bóng rổ ở một bãi đất trống cách đó không xa. Không nhìn thấy thì thôi, nhìn thấy liền cảm thấy cả người rạo rực, máu nóng sôi trào. Chung Quốc vốn trưởng thành ở vùng quê, leo trèo hái lượm có gì chưa làm qua, dây thần kinh vận động thậm chí còn hơn đứt mấy thanh niên thành phố.
Chung Quốc còn nhớ lần đầu tiên ba nuôi đi Hongkong về, đưa cho một cậu chiếc mặt nạ da người tinh xảo, cậu đã vui mừng đến mức không ngủ được. Lần đầu tiên cậu sử dụng lớp mặt nạ ba tặng, sử dụng một thân phận khác, một mình sải bước trên đường sau bao nhiêu năm bị bóng ma tâm lý áp chế, cảm giác khi ấy, vừa hưng phấn vừa run sợ, phức tạp vô cùng.
Chiếc mặt nạ ấy quả thật là một thứ bảo bối thần kì, rõ ràng vẫn là Chung Quốc, nhưng dưới một khuôn mặt hoàn toàn khác, cậu dần dần không còn cảm thấy bị người đi đường nhìn ngó mà chỉ chỏ, giống như có thể hoàn toàn sống với một thân phận mới. Cho đến nay, người biết khuôn mặt thật của cậu, ngoài ba nuôi, anh hai và ba người trong nhóm thì không còn ai khác, cậu cũng có thể tùy lúc mà sử dụng những thân phận khác nhau của mình, dù là Kindi hay Chí Quốc. Khi ở trước mặt những người quen biết, cậu sẽ là Kindi, là con trai nuôi nhà họ Kim, còn khi ở trước mặt những người khác, cậu sẽ là Chung Minh, Chung trong Chung Quốc, Minh trong Chí Minh, đó là cái tên cậu sử dụng khi ở trường. Đều là Chung Quốc, lại không phải là Chung Quốc.
Lúc ban đầu, Chung Quốc chỉ định sử dụng lớp mặt nạ này để loại đi nỗi sợ hãi thường trực do bóng ma tâm lý trước kia, nhưng càng về sau, cậu càng hiểu rõ, một lớp mặt nạ, một thân phận mới, tất cả đều có thể giúp cậu tránh khỏi những rắc rối không cần thiết, cũng tránh khỏi những con người giả tạo vì thân phận kia mà muốn lợi dụng cậu. Bước chân vào trường đại học, Chung Quốc chỉ hi vọng một cuộc sống an ổn bình thường, tuyệt không muốn bi kịch của mấy năm trước một lần nữa tái diễn. Chỉ một lần thôi cũng đã đủ khiến cậu mệt mỏi lắm rồi.
Chung Quốc chậm rãi tiến đến gần những người kia, sự có mặt của cậu cũng không gây chú ý với những người xung quanh, dù sao cũng có quá nhiều người đẹp đứng đó cổ vũ, thêm một người gương mặt thường thường như cậu đâu có ai phát hiện ra. Hơn nữa, xung quanh không chỉ có nam sinh mà còn có cả nữ sinh, nữ sinh mặc đồng phục cũng không thiếu, Chung Quốc càng trở nên thường thường trong đám người.
Chung Quốc cẩn thận quan sát hai đội trước mặt, mỗi đội có ba người, một đội toàn những người có vẻ đã trưởng thành, bộ dáng có chút lưu manh, còn đội còn lại thì có vẻ như là sinh viên bình thường. Mặc dù cả người để trần không mặc đồng phục, nhưng nhìn nét mặt non nớt, xung quanh lại có nhiều nữ sinh cổ vũ như vậy, chắc chắn là sinh viên trốn học chơi bóng rổ. Chung Quốc không khỏi thở dài một hơi, xem ra cũng không phải có mình cậu lười biếng nha, người ta còn nghỉ học đi xem bóng rổ nữa kìa.
Chung Quốc lướt qua mấy nữ sinh cầm mấy chai nước đứng một chỗ, hai mắt lúng liếng dán chặt vào mấy thanh niên kia, nói đúng hơn là không rời khỏi một người, miệng lại còn không ngừng la hét lớn. Bọn họ thật sự không biết, âm thành quá mức ồn ào sẽ khiến người chơi rất khó tập trung sao?
Tò mò hướng theo ánh mắt của họ mà nhìn tới, trong tầm mắt xuất hiện Chung Quốc chợt xuất hiện gương mặt của một nam sinh, thân hình rất cao, có vẻ hơi gầy, nửa thân trên đang để trần. Một đôi mắt phượng đào hoa có thể câu hồn người, phảng phất mang theo một chút ý cười không đứng đắn, đôi môi mỏng vì tập trung mà mím chặt, rất có sức hút. Mỗi một trái bóng ném vào rổ, hai mắt anh ta sẽ sáng bừng, khoé môi gợi lên một độ cong hoàn mĩ, thần thái đắc ý rõ ràng có vài phần kiêu ngao, lại có thể khiến đám con gái nhìn đến mê mẩn.
Thì ra lại là một kẻ yêu nghiệt đẹp hơn cả con gái, Chung Quốc chớp chớp mắt, có điều khuôn mặt này sao nhìn thế nào cũng thấy quen mặt như vậy chứ?
Đúng lúc Chung Quốc không để ý, trước mặt bất chợt vang lên một tiếng hét lớn, kèm theo đó là những tiếng hô hào liên tiếp của đám con gái ngay cạnh khi một nam sinh trong đội vừa ngã xuống. Hai người còn lại bao gồm cả tên yêu nghiệt kia lo lắng chạy đến bên người bạn đang lăn lộn trên đất, cậu ta cong người ôm chặt hai chân, trán đẫm mồ hôi, có vẻ như đang phải chịu một cơn đau kinh người. Đột nhiên xảy ra chuyện, ai cũng không ngờ được.
"Triệt, Không sao chứ"
"Chân... chân của mình. Chân mình đau quá."
Nhìn bạn thân đang run lên từng đợt vì đau, Hạo Thạc đứng bật dậy, lao vụt ra tóm lấy cổ áo một kẻ to lớn với vết sẹo trên khoé mắt, hai bàn tay đã nắm chặt đến mức nổi lên gân xanh, không không chế nổi cơn giận:"Là anh cố ý"
Người đàn ông mặt sẹo không hề để nắm đấm của Hạo Thạc vào mắt, bàn tay to nhanh chóng gạt tay anh ra, khinh miệt cười, nói bâng quơ:'' Bị thương trong thi đấu là chuyện hết sức bình thường. Không có đủ thực lực thì đừng có đổ lỗi lung tung. Một lũ oắt con, không chơi được thì nhận thua đi, ở đó mà dong dài"
Đang chăm chú quan sát người thanh niên sắp đau đến ngất đi, nghe thấy câu trả lời của tên mặt sẹo, Chung Quốc không khỏi nhíu mày ngẩng đầu nhìn lên. Cái chân này có lẽ là bị đánh gãy rồi. Theo như Chung Quốc phỏng đoán, tên mặt sẹo kia chắc chắn giở trò hèn hạ, muốn lợi dụng thời cơ loại bớt người ở bên này để muốn giành chiến thắng''
Chung Quốc nhếch khoé môi, chiến thắng như vậy, có cái gì đáng tự hào?
Hạo Thạc không cam lòng nhìn mấy tên kia đang phách lối, lại nhìn đồng đội của mình đang bị thương, lửa giận căng đầy trong khoang ngực, không cách nào phát tác. Tỉ số vốn đã cách biệt rõ ràng, chỉ cần một chút nữa thôi, một chút thời gian nữa, bọn họ chắc chắn có thể giành gọn thắng lợi, đem cái bản mặt của mấy tên khốn kia hung hăng xé nát.
Trong lòng Hạo Thạc rối rắm, chân của Triệt hiện tại bị thương, không cách nào đấu tiếp. Chỉ là, nghe xong những lời khích bác ghê tởm của tên khốn kia, bắt Hạo Thạc mở miệng nhận thua, chuyện nhục nhã như vậy, anh tuyệt đối không cho phép xảy ra. Cho dù hiện tại chỉ còn có hai người, anh cũng phải cố gắng thử một lần, .
"Sao rồi. Thảo luận xong chưa. Anh mày không có thời gian thừa thãi đâu, nhận thua hay là không?"
"Đừng có nằm mơ, dù là có hai người, chúng tôi cũng quyết không để mấy người thắng". Hạo Thạc nhặt lên quả bóng rổ, ánh mắt sáng quắc nhìn từng người bên kia, kiên quyết gằn từng tiếng.
Mấy tên kia thấy thế thì không nhịn được cười lớn, nhất là tên mặt sẹo,hắn nhổ xuống một ngụm nước bọt, môi nhếch lên, trong mắt tràn ngập chế giễu, nói sang sảng:"Ba người mà bọn mày còn không thắng được, lại còn bày đặt thi đấu hai người"
Hạo Thạc nắm chặt trái bóng trong tay, mặt phượng khẽ híp lại, bực bội hỏi:" Rốt cuộc có đấu hay không?''. Khuôn mặt xinh đẹp của anh vì tức giận mà đỏ bừng, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống. Hạo Thạc âm thầm nghiến răng, hôm nay bất cứ giá nào anh cũng phải rửa nỗi nhục này cho Triệt.
"Chuyện này, có thể bàn lại chút không?"
Hạo Thạc vừa định liều mình đấu một trận, một giọng nói trong trẻo như chuông bạc từ đâu cất lên, nhàn nhạt mát lạnh khiến người ta cảm thấy sảng khoái. Cả đám người đồng loạt quay sang nhìn về nơi phát ra tiếng nói, ngay cả Hạo Thạc cũng phải nghi hoặc quay đầu.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liên giật nảy mình,
Sao cậu lại ở đây?
Chung Quốc không mấy để tâm đến ánh mắt dò xét của mấy người kia, thong thả bước về phía Hạo Thạc rồi dừng lại, chăm chú ngước một đôi mắt to tròn đen láy nhìn anh, khẽ mở miệng:"Nếu các cậu thiếu một người, tôi có thể giúp."
Thái độ của Chung Quốc rất nhạt, rất thờ ơ, từng câu từng chữ rõ ràng, không hề giống như đang nói đùa. Hạo Thạc nghe được, sắc mặt khẽ biến, vô thức nhíu chặt đôi mày kiếm. Mấy người đứng gần đương nhiên cũng nghe thấy, có điều, không nhiều người giỏi giữ bình tĩnh như Hạo Thạc. Hàng chục ánh mắt dán vào Chàng trai vừa nói chuyện, dáng người cao gầy, làn da rất trắng, thoạt nhìn yếu đuối đến mức đẩy tay là ngã.
Mà quan trọng nhất là, chàng trai này còn vừa nói, tôi có thể giúp.
Nghe lầm phải không?
Chỉ một lúc, tiếng ồn ào nổi lên bốn phía, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cũng nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương, không khởi túm lại bàn tán.
''Cậu ấy là ai vậy?''
''Không biết''
''Hay là muốn gây sự chú ý''
''Phải không?''
Mấy lời suy đoán vớ vẩn lọt vào tai Chung Quốc, cậu không khỏi cười nhẹ, cũng không nổi giận, chỉ kiên nhẫn ngẩng đầu chờ đợi Hạo Thạc ra quyết định.
Hạo Thạc từ trong ngạc nhiên hồi tỉnh lại, bắt gặp một đôi mắt to tròn tróng suốt như hố sâu, nụ cười như có như không treo trên khóe miệng. Thời điểm cả đám người chắc chắn Hạo Thạc sẽ từ chối, anh lại trầm mặc một hồi, sau đó thân thiết vỗ bả vai người đối diện, cười híp mắt, gật đầu nói to:"Được!"
Được?
Ai đó nói, bọn họ lại nghe lầm phải không?
Cả sân lại một lần nữa sôi trào.
"Không ngờ mấy chú em lại cần người lạ đến giải vây, không bằng chịu thua cho rồi"
"Anh ấy bị điên rồi, sao có thể cho cậu ta vào chứ"
" Thạc, chuyện này không ổn"
Một loạt lời ngăn trách tới tấp loạt vào tai, nụ cười trên môi Hạo Thạc chợt có phần miễn cưỡng. Bên trong nội tâm không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, như bọn họ nói, anh bị điên, có lẽ bị điên thật rồi
Nhìn vào đôi mắt trong veo của Chung Quốc, Hạo Thạc không có cách nào nói ra lời từ chối. Hơn nữa, trong số những người ở đây, thân thủ của cậu anh rõ hơn ai hết. Có thể một mình hạ gục năm sáu người trong chớp mắt, tuyệt đối không phải kẻ vô dụng. Mặc dù không biết là cậu đang nói thật hay nói đùa, anh vẫn muốn tin tưởng vào trực giác của mình một lần.
Mà hình như, lúc anh gật đầu đồng ý, anh loáng thoáng nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt trên môi cậu kéo sâu hơn vài phần. Chung Quốc ngước mắt nhìn anh, biểu cảm thong dong, ánh mắt sáng ngời, giống như nhìn thấu sự bất an anh đang che giấu. Hai cánh môi hé mở, Chung Quốc nói rất khẽ, nhưng Hạo Thạc vẫn lắng tai nghe được.
Cậu nói:"Đừng lo"
Hạo Thạc không để vào tai những lời xì xào bàn luận, cẩn thận cho cậu biết vị trí của cậu trong ba người. Để đảm bảo, anh còn sắp xếp cho cậu ở vị trí tương đối nhẹ nhàng, không cần di chuyển nhiều mà chỉ cần tùy cơ ứng biến. Dù sao trên thực tế Hạo Thạc cũng không biết rốt cuộc cô còn bao nhiêu lá bài tẩy, thực lực ngày đó anh mới chứng kiến duy nhất một lần.
Chung Quốc cao một mét bảy chín khi đi giày thể thao, so với đa phần con trai thông thường đã là khá cao. Tuy nhiên, so với những nam sinh cao một mét tám một mét chín ở đây thì cũng không là gì cả. Trái ngược với Hạo Thạc, mấy tên cao to ở đội kia không có vẻ gì là căng thẳng. Dù sao Chung Quốc thoạt nhìn gầy yếu không có sức uy hiếp. Nhìn cậu thế kia, họ chỉ cần dùng lực một chút cũng có thể xô cậu ngã xuống, một tay cũng che khuất tầm mắt ấy chứ.
Giữa những tiếng cổ vũ xì xào ầm ỹ của đám nữ sinh, trận đấu cứ thế bắt đầu. Chung Quốc khẽ nhíu mày lại khó chịu, môi mím lại. Mọi người xung quanh đều tưởng cậu lo lắng, thực tế là do không quen với những tiếng la hét của đám người, khó mà tập trung nổi.
Hạc Thạc nhanh nhẹn cướp được bóng, anh nhìn sang đồng đội của mình đang bị một tên khác kèm chặt, một tên khác chuẩn bị tiến đến chỗ anh. Trái bóng trên tay như phải bỏng, muốn dẫn bóng cũng không được, truyền cho ai cũng không xong. Hàn Minh mím chặt môi, lo lắng đảo mắt qua chỗ Chung Quốc đang đứng.
Bọn người kia không coi cậu ra gì, kiểm soát rất lỏng lẻo. Điểm bất lợi duy nhất là vị trí của cậu ở khá xa, nếu có thể thuận lợi tiếp được bóng cũng đủ thời gian để đám người kia chạy tới. Chung Quốc hiển nhiên chẳng thể nào dẫn bóng lọt rổ, chưa kể đến ném một quả trúng rổ ở một khoảng cách như vậy là điều khó đến mức nào.
Thấy một tên kia khoảng cách càng gần, Hạo Thạc nắm chặt tay, liều lĩnh làm một động tác giả, sau đó lưu loát ném bóng về phía Chung Quốc. Thấy cậu đang quay người về phía khác, trong lòng ủ rũ, chẳng có mấy niềm tin.
Chung Quốc đang nghiêng người về phía khác, đột nhiên giống như có cảm tính, nhanh nhẹn xoay người, hai tay vươn ra đón lấy trái bóng vừa được ném tới. Mắt nhìn một tên côn đồ đang chặn trước mặt mình không để ra một khe hở, chuẩn bị vồ đến cướp bóng, Chung Quốc cười nhạt, thong thả ngửa người ra sau, khẽ bật nhẹ, dùng một động tác tiêu chuẩn ném trái bóng đi xa.
Bộp!
Cả đám người im lặng, ngay cả tiếng gió thổi qua cũng nghe thấy rõ ràng.
Một người cứng ngắc quay sang hỏi người bên cạnh:"Này, hình như mắt tôi bị quáng."
Ngườii kia ngơ ngác đáp lồ:"Hình như không chỉ mình ông"
"...."
Người ta nói hành động trực tiếp so với lời nói chính là liều thuốc sát thương lớn nhất, quả thật không sai
Động tác của Chung Quốc thoạt nhìn vô cùng đơn giản, nhưng thực tế cực kì chuẩn xác, không có bất kì một động tác dư thừa. Trong cái nhìn trợn mắt há mồm của mọi người, trái bóng bay đi một vòng cung đẹp mắt rồi trực tiếp rơi xuống rổ, quả bóng ngoan ngoãn lăn vài vòng mới ngừng lại. Một phát ăn trọn điểm
"Thạc..."
"..."
"Cậu nhặt được quái vật này ở đâu đấy?"
"..."
Nam sinh bên cạnh Hạo Thạc nuốt một ngụm nước bọt, mãi mới lấy lại được bình tĩnh. Hai tròng mắt gần như muốn rớt luôn ra ngoài. Cậu ấy thế nhưng lại trực tiếp ném, ở một khoảng cách như thế mà trực tiếp ném, đến anh cũng chưa chắc mình có thể ném ở vị trí đó mà vào rổ, không, thậm chí là không thể nào.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cậu ấy, chẳng lẽ chuyện này là một điều quá sức bình thường. Hạo Thạc nhìn chàng trai đứng một phía đang thất thần, ngũ quan mơ hồ thời khắc này tỏa ra một loại khí chất kì lạ, khiến cho người ta không tự giác mà bị cậu thu hút. Một thoáng ngạc nhiên trôi qua, trong lòng Hạo Thạc dâng lên sự vui mừng vô hạn.
Hai từ yên tâm của cậu hoàn toàn không phải nói suông.
Niềm tin trào dâng khiến Hạo Thạc nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt yêu nghiệt dưới ánh sáng mặt trời càng trở nên có sức sống.
Chung Quốc hít sâu một hơi, cảm nhận luồng gió mát thổi vào mặt. Ban đầu Chung Quốc tham gia trận đấu, lí do đơn giản là muốn dạy cho mấy kẻ ghê tởm kia một bài học. Không phải Chung Quốc tọc mạch, từ khi cậu biết chơi bóng rổ đến nay, cậu ghét nhất chính là thủ đoạn hèn hạ như vậy. Thầy đã từng dạy cậu, dù có thua, thua một cách tử tế, quang minh chính đại.
Vậy mà, sau khi ném trái bóng đầu tiên, cả người căng đầy một cảm giác khó tả, dường như là loại cảm giác quen thuộc đã lâu rồi không thấy. Từ sau khi thầy rời đi, Chung Quốc đã rất lâu rồi không còn chơi bóng nữa. Còn nhớ trước kia khi gặp thầy, cậu chỉ là một cậu nhóc hiếu thắng lại cao ngạo, vì một lời khích bác của thầy mà cảm thấy không phục, ngày ngày dành trọn thời gian để tập bóng, từ sáng cho đến đêm.
Thầy vốn cho rằng một đứa con trai nhỏ bé như cậu hoàn toàn không thích hợp với môn thể thao vừa kích thích lại nguy hiểm. Vì một lời nói của thầy, lòng kiêu ngạo của Chung Quốc bị đả kích, cậu dùng hết sức để cố gắng thử một lần. Rốt cuộc, đến một ngày, cô cuối cùng cũng làm được.
Một đứa trẻ như cậu, có thể thành công ném một trái bóng vào rổ thậm chí khi đứng ở sát biên. Chung Quốc còn nhớ, ánh mắt của mình lúc đó, tự hào và vui mừng biết mấy, hai nắt mở to mong ngóng nhìn thầy như đứa trẻ con chờ nhận kẹo. Cậu cũng nhớ rất rõ, vào giây phút đó, thầy xoa đầu cậu, cười rạng rỡ, dịu dàng, tuấn tú hơn bao giờ hết.
Thầy ban ngày dạy cậu chơi bóng rổ, dạy cô cách chuyền bóng, bắt bóng, làm động tác giả, đêm tới lại đưa cậu đi ăn. Ngày nào cũng là một ngày thực vui vẻ, dù cho cả người có lấm lem bùn đất, đến tận nửa đêm mới về. Bây giờ nghĩ lại, quả thực là một kỉ niệm quá đỗi tươi đẹp.
Một trái kinh người kia dường như thổi còi cho một trận đấu kế tiếp, một trận đấu chỉ thuộc về riêng cậu. Chung Quốc không kiềm hãm bản thân mình nữa, thoải mái đắm mình vào trong trận đấu, cố gắng tìm lại những cảm giác quen thuộc trong trí nhớ. Động tác của cậu, lấy giả làm thật, nhanh nhẹn mà quỷ quyệt khiến cho người ta khó bề phân biệt, lại càng khó bề phòng bị. Bắt bóng, dắt bóng, ném bóng, một loạt động tác thể hiện đến quá mức hoàn mĩ, thậm chí Hạo Thạc còn cảm thấy, cậu giỏi hơn anh, dường như ở một trình độ cách anh rất xa, rất rất xa.
Mấy người ở bên đội kia càng ngày càng lo lắng, mồ hôi lăn trên trán, thậm chí còn do quá bối rối mà dễ mắc sai lầm, tạo cơ hội cho Chung Quốc chiếm lợi thế. Tỉ số cách biệt ngày càng nhiều, tần suất ném trúng bóng của Chung Quốc cũng gần như trăm phần trăm, chưa có quả nào lệch ra ngoài. Cho đến khi đội của Thạc thắng đối phương với tỉ số chênh lệch đến mấy chục điểm, những người xung quanh vẫn còn đần mặt ra, cảm giác giống như vừa trải qua một giấc mơ không có thực. Sau một khắc, tiếng hoan hô la hét bắt đầu bùng nổ như sấm dậy, mấy nữ sinh cũng bắt đầu chạy đến vây quanh Thạc và người bạn của anh ta.
Trong khoảnh khắc ấy, khi mọi người chìm đắm trong cuộc vui, một mình Chung Quốc thở dốc đứng ở một khoảng trống, ngoài sự cô đơn vẫn là chỉ là cô đơn đến vô hạn. Ánh mắt gửi về nơi xa xăm vô tận, giống như lục tìm những hồi ức rất lâu trong quá khứ, cũng giống như tìm kiếm một hình bóng cao cao, xa xăm mơ hồ.
Ở một nơi nào đó sẽ không còn ánh mắt chăm chú dõi theo cậu, không còn nụ cười tự hào khi cậu ném trái bóng vào rổ, không còn ánh mắt trìu mến và những cái xoa đầu dịu dàng chỉ thuộc về riêng cậu.
Chung Quốc cụp mi mắt, tự bảo mình. Đã lâu như vậy rồi, còn nhớ đến làm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com